Ngô Đồng

Chương 5

Sau bữa cơm trưa Lục Tự với Tiêu Nam ngồi trên ghế sô pha xem TV một lúc. Đã chuyển mấy kênh liền mà cũng không thấy có chương trình nào hay ho. Tối hôm qua Lục Tự không ngủ đủ, lại bình thường không quen ngủ trưa nên không nhịn được ngáp một cái. Tiêu Nam nghiêng đầu thấy vành mắt Lục Tự đen xì, mím môi một cái, trong lòng tràn ngập xấu hổ. Nhất định là do tối qua mình chiếm giường ngủ, để anh Lục ngủ ở ghế sô pha nên mới ngủ không ngon, mà mình thì vì hưng phấn nên có một đêm ngủ ngon lành. “Anh Lục, anh đi nghỉ một chút đi.” Tiêu Nam chân thành đề nghị. Lục Tự cũng không muốn gồng mình để xem mấy cái chương trình tẻ ngắt kia, mắt nhắm mắt mở gật đầu một cái, “Được, anh đi nằm một lúc.” Lục Tự về phòng, Tiêu Nam mở nhỏ tiếng TV xuống hai nấc, chuyển đến truyền hình vệ tinh Ninh Thành. Bản tin hàng ngày đã kết thúc, bây giờ đang phát quảng cáo. Tiêu Nam thở dài, thật ra có thể lên Internet tìm tin tức nhưng cậu không hề muốn làm như vậy. Cũng không phải nhất thiết cần biết tình trạng của người đó, cho dù biết thì thế nào đây? Ông ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, sớm muộn gì ông ta cũng phải chịu báo ứng. Mình cùng lắm chỉ khiến ông ấy chịu trừng phạt trước thời hạn mà thôi. Có thể cậu vẫn muốn hỏi thẳng mặt người kia một chút, hỏi ông đã biết mình sai ở đâu chưa? Ông đã hối hận chưa? Trong lòng Tiêu Nam như thể sinh ra một con dã thú, phát sinh thù hận, giờ khắc nào cũng gào lên phản kháng. Mình không có làm gì sai. Những điều này đều là người đó phải chịu lấy, ông ta tổn thương nhiều người như vậy không xứng đáng khoác lên lớp vỏ da người vẻ vang sáng rỡ dưới ánh mặt trời. Tiêu Nam vô ý thức mà cắn chặt môi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Trong hoảng hốt cậu như phảng phất nhìn thấy gương mặt hiền lành của mẹ mình, bà đang mỉm cười với mình. Mẹ của cậu vẫn luôn lương thiện như thế, dịu dàng mỹ lệ như thế, dù cho bản thân phải chịu bao dày vò hành hạ thì vẫn luôn vì cậu mà cân nhắc trước sau. “Mẹ…” Con thật sự rất nhớ mẹ. Nước mắt không kìm được mà trào ra, lăn theo gò má mà rơi xuống áo quần. Lục Tự còn chưa ngủ, định ra uống cốc nước kết quả lại nhìn thấy đứa nhỏ co tròn ngồi trên ghế sô pha, bả vai run rẩy… run rẩy, còn có tiếng khóc nức nở thút thít. Nỗi buồn ngủ trong đầu nháy mắt bay biến. Anh bước nhanh đến bên người Tiêu Nam, theo bản năng mà rút khăn giấy đưa cho cậu lại vươn tay vỗ về lên lưng đứa nhỏ, giọng nói dịu dàng, vô sự tự thông mà nhẹ nhàng dỗ dành: “Tiểu Nam sao thế? Có chỗ nào khó chịu sao? Nói với anh một tiếng có được không?” Tiêu Nam nhận lấy khăn giấy, lau qua loa mấy cái. Hốc mắt đỏ bừng, lông mi ướt nước, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Tự, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Anh ơi, em nhớ mẹ.” Lại mất mặt trước anh Lục nữa rồi, Tiêu Nam cảm thấy mình càng ngày càng nguy rồi. Lục Tự ngồi xuống cạnh Tiêu Nam, một tay vẫn đặt trên vai cậu, mang theo ý tứ trấn an. “Không có chuyện gì, mẹ cũng sẽ nhớ cậu, bà vẫn sẽ quan tâm cậu thôi. Cho nên cậu phải kiên cường một chút, đừng khiến mẹ lo lắng.” Lục Tự chưa từng gặp cha mẹ của mình, càng chưa được trải qua cảm giác sống cùng cha mẹ. Đối với anh mà nói, cha mẹ chỉ là một danh từ, xa không với tới. Nhưng giờ phút này, anh lai bị lây sự xúc động từ Tiêu Nam. Nhiều năm qua, anh chỉ cảm nhận được sự ấm áp của trưởng bối duy nhất là đến từ lão Lộ. Ông cho anh một mái ấm, có thể ông cũng không ở đây, nhưng có lúc anh nhớ ông vô cùng. Nước mắt của Tiêu Nam không thể ngớt ngay được, nói chuyện ngắc nga ngắc ngứ, “Em sẽ, hức, mạnh mẽ, mẹ cũng, sẽ không thất vọng về em.” Lục Tự yên lòng, không nhịn được giơ tay lên xoa xoa đầu Tiêu Nam, mái tóc mềm mượt truyền tới xúc cảm đặc biệt tốt. “Ngoan lắm.” Anh còn muốn nhân cơ hội xoa thêm mấy cái nhưng cái đầu dưới lòng bàn tay lại bất ngờ lao vào lòng anh, không nặng không nhẹ đụng vào lồng ngực anh. Rồi sau đó, hai cánh tay trắng thon dài vòng qua ôm chặt eo anh. Hai người đều mặc áo tay cộc, nhiệt độ cơ thể của Tiêu Nam trước tiếp xuyên qua hai lớp áo mỏng mà truyền đến lồng ngực Lục Tự. Khoảng cách này gần quá rồi, cũng thân mật quá, Lục Tự cảm thấy có chút nguy hiểm. Đây là lần đầu tiên anh ôm người khác như này, hoặc cũng không tính là ôm. Thân thể anh khẽ cứng còng, thậm chí anh còn cảm nhận được nhịp tim không ổn định do kích động của Tiêu Nam. Tiêu Nam cọ trong lòng anh một cái, mái tóc vừa đen vừa mềm quét qua xương quai xanh và cả cần cổ anh, một cảm giác tê dại xông thẳng lên đầu. Mặc dù đứa nhỏ đã trưởng thành nhưng rốt cuộc vẫn chưa trải qua sóng to gió lớn gì, lại mất đi người thân yêu nhất nên coi mình là trưởng bối đến dựa vào cũng là điều bình thường. Nghĩ như thế, Lục Tự cuối cùng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh hơi do dự rồi lại ôm lấy Tiêu Nam, mới nhận thấy thằng đứa nhỏ này quá gầy. Dường như ôm vào chẳng cảm thấy có tí thịt nào. Trái tim như bị một cây kim nhỏ đâm một cái không đau không ngứa. *** Không biết qua bao lâu, Tiêu Nam dần dần an tĩnh lại, tay ôm Lục Tự vẫn không buông. Lục Tự cứ như vậy mà bồi bên cậu, bàn tay thỉnh thoảng vỗ nhẹ lưng cậu. Mặc dù có mở điều hòa, nhưng hơi thở ấm nóng của cậu bé như phả hết bên gáy Lục Tự. Anh không dám cựa quậy, rất sợ làm cậu nhóc giật mình, cố gắng chịu đựng khiến cho cả người toát ra một tầng mồ hôi mỏng. “Tiểu Nam?” Anh dè dặt nâng gương mặt Tiêu Nam lên, nhẹ giọng gọi. Xung quanh ánh mắt cậu bé vẫn còn đỏ hồng, hai gò má có vệt nước mắt mờ mờ không rõ, đôi môi như ăn phải mười cân hạt tiêu vậy, lộ ra màu hồng hào không bình thường, trông rất đáng thương. Dường như nghe thấy tiếng gọi của Lục Tự, cậu nhíu mày, phát ra một âm mũi. “Ôm cậu đến phòng ngủ nhé?” Lục Tự tiến đến bên tai Tiêu Nam, thanh âm của anh trầm thấp gợi cảm, sau khi hết sức đè thấp thì có chút khàn khàn. Cũng không chờ đứa nhỏ đáp lại anh trực tiếp bế kiểu công chúa mà mang người về phòng. Chăn kia buổi sáng đứa nhỏ đã xếp lại, trông không khác gì với yêu cầu huấn luyện quân sự ở đại học, vuông vắn thành một khối. Nhưng vì máy điều hòa bật không lớn, xếp thành miếng đậu hũ rất bằng phẳng. (?) Lục Tự nhẹ nhàng đặt Tiêu Nam xuống giường, nghĩ nghĩ thuận tay kéo chăn, mở ra đắp cho đứa nhỏ. Nhưng cậu nhóc ôm chặt cổ anh, môi còn như có như không chạm sượt qua da anh. Run rẩy một hồi. Ngay cả chăn anh cũng không với tới, khó khăn lắm mới tách được cậu nhóc ra, lúc xoay người định đi thì cổ tay bị túm lấy. Đứa nhỏ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn sinh mấy phần đáng thương, trong miệng còn nỉ non không ngừng. “Mẹ… Anh Lục…” Đứa nhỏ như vậy thật khiến người ta đau lòng. Lục Tự không nhẫn tâm dằn lòng, lại thực không chịu được người đầy mồ hôi mà nằm lên giường, đành phải ngồi quỳ bên giường, thương lượng với đứa nhỏ đang mê man: “Tiểu Nam ngoan nào, ngủ trước đi nhé, anh đi tắm một chốc rồi quay lại.” Cũng không biết đứa nhỏ nghe hiểu không, nhưng lực tay cũng nhẹ đi hơn nhiều. Lục Tự nhẹ thở phào, nhanh chóng tìm quần áo vào phòng tắm. Chờ đến lúc anh về lại phòng Tiêu Nam đã ngủ say, nằm nghiêng người ôm chặt chăn trong lòng. Lục Tự cười lắc đầu một cái, trong đầu nghĩ có phải nên mua một cái gối ôm cho đứa nhỏ này không. Sau một hồi vật lộn với đứa nhỏ, cơn buồn ngủ trong anh đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ thấy cậu nhóc đã bình phục lại, anh cũng không cần nghỉ ngơi với cậu nhóc nữa. Thời gian làm việc luôn qua rất nhanh. Lục Tự gõ phím không ngừng, nháy mắt một đoạn chữ xuất hiện trên màn hình máy tính. Nào ngờ, ông mặt trời đã lén lút ẩn đi từ lâu, mấy vì sao rải rác tô điểm trên bầu trời. Đèn đường đã sáng rực, bầu trời đêm rực rỡ, ngợp trong vàng son. Đối với nhiều người sống nơi đô thị phồn hoa mà nói, cuộc sống về đêm giờ mới chỉ bắt đầu. Cuộc sống ở đô thị của Lục Tự, không có thói quen lăn lộn trong mấy trò ăn chơi trác tán. Chỉ có một lần duy nhất anh đến KTV, là buổi họp lớp sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp. Hơn nữa cũng chỉ ngồi không đến nửa tiếng đã đứng dậy về trước. Sau đó các buổi họp lớp khác anh cũng chẳng tham gia, cũng không còn ai mời anh đi nữa. Học sinh thời nào cũng vậy, có lẽ mỗi một lớp đều có một “Quái nhân” như vậy. Hoặc cô độc mà độc lai độc vãng, hoặc sẽ là bị cô lập. Trùng hợp thay Lục Tự chính là “quái nhân” trong lớp bọn họ. Ngoại trừ cô độc, độc lai độc vãng ra, thành tích của anh lại luôn đứng đầu, vừa cao lại anh tuấn. Những bạn học khác không dám đến gần anh, cũng không dám bắt nạt anh. Bọn họ xuất hiện trong cuộc đời của anh, nhưng cũng chỉ là xuất hiện trong cuộc đời, không lưu lại điều gì cả, chỉ có một ngoại lệ duy nhất thì bây giờ cũng không còn liên lạc. Những phát sinh đó hết thảy đều dần trở nên mơ hồ, rồi biến mất, những phong cảnh từng xuất hiện trên bức tranh cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào. Thế giới này vốn cũng không có cái gì là mãi mãi. *** Cửa thư phòng được người gõ nhẹ hai cái, nhưng cũng không được đáp lại. Sau lần thứ ba gõ cửa vẫn không có kết quả gì, Tiêu Nam hít sâu một hơi, vặn tay nắm cửa thò nửa đầu nhòm vào. Lần đầu tiên cậu thấy toàn cảnh trong thư phòng, cũng là lần đầu tiên cậu thấy trạng thái làm việc của Lục Tự. Đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất, trong nháy mắt Tiêu Nam nhớ đến mấy lời này. Lục Tự đeo mắt kính viền vàng, vẻ mặt lạnh lùng, hết sức chăm chú nhìn máy tính chằm chằm. Ngón tay chuyển động như bay, âm gõ bàn phím “tạch tạch” không dứt bên tai. Sống lưng thẳng tắp, bóng đêm xuyên qua rèm cửa sổ bao trùm lên anh, khiến cho người đang làm việc kia càng trở nên nhu hòa. Bốn phía trần thư phòng được lắp đặt đèn trần, ánh đèn vàng ấm áp tràn ngập đầy phòng, đèn bàn nơi góc bàn lặng lẽ phát ra ánh sáng. Một bên khác thư phòng có bày hai giá vẽ bằng gỗ, mấy bức semi xếp dựa lần lượt bên tường, còn có đủ loại thuốc màu. “Anh Lục, anh đói không?” Tiêu Nam nhỏ giọng hỏi. Lục Tự vừa mới gõ xuống câu cuối cùng, đột nhiên nghe thấy tiếng nói còn tưởng mình xuất hiện ảo thính. Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào cửa thư phòng được mở hé ra, lộ ra một đầu tóc đen của cậu nhóc, một đôi mắt màu mực sạch sẽ trong suốt. Lại nhìn đồng hồ, thì ra đã bảy giờ rưỡi rồi. Buổi trưa đứa nhỏ khóc khổ sở như vậy lại ngủ hết một buổi chiều, chắc là đói đến không chịu được mới đành phải đến tìm mình. Shh, trong giấc mơ lão Lộ còn dặn dò mình phải chăm sóc đứa nhỏ, vậy mà mới ngày thứ hai đã để cho cậu nhóc đói bụng. Thật là không có trách nhiệm gì cả. Anh đứng dậy, tháo kính mắt xuống, chớp mắt mấy cái rồi đi đến trước mặt cậu nhóc, áy náy nói: “Trách anh mải làm việc quá, bây giờ đi nấu cơm thật ngon cho cậu nhé?” Tiêu Nam nhớ  trước đó ôm Lục Tự không buông thì lại thẹn thùng, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, chỉ không dám nhìn thẳng người Lục Tự, lại không dám đối mặt với anh. Kéo kéo góc áo, nhỏ giọng nói: “Em đã nấu xong rồi.” “Hả?” Lục Tự dừng một chút, đúng rồi, buổi trưa cậu nhóc này còn cùng mình làm cơm trưa mà. Đáy mắt anh hiện rõ nụ cười hơn, xoa xoa đầu cậu nhóc, “Vậy đi thôi, nếm thử tay nghề của Tiêu Nam nhà chúng ta xem nào.” Mặt Tiêu Nam đỏ phừng, trong lòng đã nổ đầy pháo hoa, nổ đến trái tim loạn nhịp. Không chỉ vì Lục Tự xoa đầu cậu, mà anh còn nói “nhà chúng ta”. Bọn họ là người một nhà rồi. Người một nhà cần tương thân tương ái. *** Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Tiểu thiếu gia không phải là được nuông chiều từ bé, mà là một cậu tiểu thiếu gia cần cù có thể làm vẹn toàn. Lục Tự còn đang mải nghĩ đã thấy trên bàn có hai món ăn một món canh đủ sắc hương vị. Canh sườn ngô vẫn còn tỏa hơi nghi ngút, trong phòng tràn ngập hương ngô ngọt ngào. Nhìn thấy được đứa nhỏ rất để tâm, cái gì cũng chuẩn bị chu đáo, ngay cả cơm canh cũng bày biện đẹp đẽ. Tiêu Nam kéo ghế ra giúp Lục Tự, chính bản thân cũng ngồi xuống một bên, ngại ngùng nói: “Em, em làm không ngon lắm, anh Lục đừng chê nhé.” Lục Tự hiếm khi nhận được đãi ngộ chăm sóc từ người khác, khoát khoát tay cười nói: “Cậu khiêm tốn quá rồi, tay nghề này còn tốt hơn anh nhiều, hai hôm nay ăn mấy món anh nấu đúng là ủy khuất cậu.” “Không đâu không đâu!” Tiêu Nam vội vàng giải thích, “Em kém hơn anh Lục nhiều. Anh Lục nấu ngon lắm, lần nào em cũng có thể ăn thật nhiều.” Lục Tự nhìn đứa nhỏ gấp gáp mà bật cười, “Được rồi được rồi, cậu rất giỏi, anh cũng không tệ. Nhanh ăn đi kẻo nguội.” “Vâng.” Tiêu Nam ngoan ngoãn nghe lời. Tiêu Nam thấy Lục Tự tốt quá, tại sao lại có người tốt như vậy chứ? Tình huống của mình phải nói rõ như thế nào cậu cũng đã chuẩn bị xong, giải thích rõ chuyện phát sinh lúc trưa là thế nào. Có thể Lục Tự không nhắc đến một câu, nhưng cái dáng vẻ vân đạm phong khinh này lại khiến hắn vừa mê muội lại vừa sốt ruột. Trong lòng cậu như buộc một tảng đá lớn, từng giây từng phút tác động đến thần thần kinh của cậu. Giày vò. Lại khó chịu. Hết chương 5.An lảm nhảm: Ờm thì các bạn thấy đó, chương này tôi để Lục cưa xưng ‘anh’ rồi, dù sao ở chung nhà thế cũng phải thân quen hơn chứ nhỉ:”> Bao giờ Lục chậm tiêu mới nhận ra tình cảm mà đổi thêm phát nữa nhỉ.-. Thật ra thì tuôi ngâu cách để xưng hô quá, loạn xị lên chẳng ra cái thể thống gì, hiu.