Nghiệt do em tự tạo
Chương 9
Vì có những sự thật phũ phàng nên mới có những lời nói dối thiện ý.
Suốt đêm hôm đó, Lạc Lăng bật đèn bàn, căng mắt ghép dán mấy mẫu giấy lại với nhau. Ba cho mẹ xem kết quả, rõ biết sẽ là không có quan hệ huyết thống. Nhưng không có quan hệ huyết thống với ai? Người đó còn phối hợp cùng ba đi kiểm tra...
Phòng karaoke, Duy Dương điên cuồng nhảy múa,ca hát. Nó đang chiến tranh lạnh với chồng, tâm trạng cực kỳ không tốt. Giờ mà ngừng hát thì câu đầu tiên nó nói sẽ là: "Lần này tao quyết tâm rồi, nhất định ly hôn với lão ta." Thực ra, lần trước và lần trước nữa nó cũng đã nói như vậy.
Theo lời Duy Dương thì cô với nó quen biết nhau từ hồi cấp một. Chính xác là nó nhớ có học chung với cô hai năm lớp một lớp hai, nhớ cô ngồi cùng ai, bàn nào... Còn cô không có chút ấn tượng gì về nó khi đó. Nên nếu nói cả hai đã quen biết nhau từ cấp một, nghe có chút miễn cưỡng. Lên cấp hai, cô trồng cây si anh lớp trưởng lớp kế bên và nó cũng vậy. Học chung một lớp, cùng thích một người, nhưng vì là tình cảm tự phát một mình nên những người xung quanh và ngay cả đối tượng không bắt được tính hiệu. Vậy nên, cô và nó mấy lần vô tư, vui vẻ ngồi lại với nhau bày kế theo đuổi người ta. Đến một ngày đẹp trời nọ, kế hoạch có tên bức thư tình trong hộc bàn được thực thi. Hôm đó, cả hai cố tình nán lại đợi mọi người về hết, lẻn vào lớp kế bên. Để rồi đoạn hội thoại thế này đã xảy ra.
- Gì chứ không phải bạn bảo là lớp trưởng lớp A5 sao? Chuyển sang A3 từ lúc nào vậy?
- Bạn cũng nói là lớp phó lớp A3, chuyển sang lớp trưởng từ lúc nào vậy?
Lạc Lăng chối bay chối biến.
- Ai nói là lớp trưởng đâu. Tại không biết lớp phó ngồi bàn nào nên nhờ lớp trưởng gửi dùm.
- Vậy à? Thế thì có sao đâu.
Lạc Lăng quát lên.
- Sao lại không có sao. Là tôi thích lớp trưởng đấy. Thiệt bực cái mình.
Sau chuyện này, cô và nó làm mặt lạnh với nhau hơn tháng trời. Nếu không có vụ việc thằng lớp trưởng lớp kế bên công khai mối quan hệ tình cảm với một cô bạn khác thì có lẽ tình bạn giữa cô và nó phải đợi đến kiếp sau.
- Hôm đó nói nghe hay lắm mà. Trong vòng hai tuần sẽ theo đuổi được người ta cơ đấy. Nhìn vậy mà cả con nhỏ vừa ngu vừa xấu đó cũng đấu không lại.
Nó săm soi xỉa xói cô. Cô nhếch mép mĩa mai.
- Ai kia cũng từng mạnh miệng lắm. Chỉ được cái giỏi bốc phét.
Tình bạn giống như trang phục. Chỉ có những thứ hợp với nhau mới đi cùng một bộ. Tuy nhiên, có khi hợp vào thời điểm này, đến thời điểm khác chúng trở nên lỗi thời, lố bịch và khi đó bắt buộc phải tách riêng chúng ra kết hợp với những thứ khác.
Đã có lúc mối quan hệ giữa cô với Duy Dương tiến triển đến độ như người ta mặc váy áo dạ hội mang giày thể thao. Nó là giáo viên, đã lập gia đình và đang mong ước đến việc đón một cu cậu trong năm nay. Cô thất nghiệp, học tiếp văn bằng hai, luôn một lòng một dạ chờ đợi một người, à mà bây giờ phải đổi lại là đang thất tình. Vì vậy, suốt thời gian dài, nó than vãn về áp lực công việc của nó, về ông chồng nhà nó, về chuyện khó có con. Còn cô kể lể về những vấn đề vặt vãnh của riêng mình. Cuộc trò chuyện thường là những cuộc độc thoại kéo dài, mệt mỏi, không có điểm chung. Nhưng cô và chắc là có cả nó vẫn nuôi hy vọng vào một ngày không xa cô theo kịp thời đại trở thành đôi giày cao gót thời thượng kết hợp cùng bộ váy áo dạ hội quý phái.
Lạc Lăng nằm co trên chiếc ghế dài của bộ sa lông, trong phòng karaoke. Từ ngày nó lấy ông chồng kinh doanh hàng loạt Bar lớn nhỏ, điểm hẹn giữa cô và nó thường là những nơi mờ tối, ồn ào như thế này.
Duy Dương ngừng hát, hướng ánh nhìn về phía Lạc lăng.
- Mầy đừng khuyên tao gì cả. Ly hôn là ly hôn. Thử xem anh ta tìm được ai tốt hơn tao.
- Bất kỳ ai cũng tốt hơn mầy! -Lạc Lăng mệt mỏi chen lời.
Duy Dương bực bội quẳng micro, khui bia uống.
Người ta thường không biết quý trọng những gì mình đang có, thạm chí quên mất sự tồn tại của nó, cho đến khi thực sự mất đi.
Duy Dương uống bia thì ít mà quát tháo thì nhiều. Nó nói sẽ cắt đứt luôn với chồng. Nói tắt điện thoại cho anh ta khỏi liên lạc. Vậy mà năm mười phút nó lại mở máy lên xem có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn gì không. Nói đi luôn không về nhà, cũng không về nhà mẹ đẻ cho anh ta khỏi tìm. Vậy mà nó lại chui vào đúng cái quán anh ta kinh doanh. Cô cũng đang tắt điện thoại, đang có ý định bỏ đi đâu đó thật xa, chỉ là quyết tâm của cô hơn hẳn nó, và có lẽ cô sẽ đi thật.
Không có nỗi đau lớn nhất chỉ có nỗi đau không bao giờ nguôi.
Và bi đác nhất không phải việc bạn chịu bao nhiêu nỗi đau cùng lúc mà là bạn chỉ có thể nín nhịn, hứng chịu một mình.
Cả thế giới như quay lưng lại với cô. Chẳng có ai là người thân, chẳng có nơi nào để đi. Nếu thực sự lúc này cô chết có lẽ cũng sẽ chẳng có ai bận lòng về điều đó.
Trò chơi ghép hình đêm qua đã trở thành bước ngoặt trong cuộc đời cô.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
26 chương
6 chương
52 chương
6 chương
86 chương
37 chương
15 chương
68 chương