Trở lại thời điểm lúc sáu giờ sáng, ông bà Tâm từ phòng mình bước ra bắt gặp Lạc Lăng đang ngồi thất thần ngay thềm cửa. - Con làm gì ở đây? - Giọng ông Tâm đầy vẻ lo lắng. Lạc Lăng như người mất hồn chìa mẫu giấy được dán loang lổ hướng về phía ông. Là giấy xét nghiệm ADN. Họ tên cha: Lâm Thành Tâm. Họ tên con: Lâm Lạc Lăng. - Sao vậy ba? Con không phải con ba sao? Sắc mặt ông Tâm tái đi. Bà Tú kéo tay Lạc Lăng nhưng cô giằng ra. - Con cũng không phải con mẹ đúng không? Vậy con là con ai? - Lạc Lăng, nghe mẹ nói. Ánh mắt vô hồn, sắc mặt vô hồn, tay chân bất lực, cô là cô mà dường như không còn là cô nữa. Ba mẹ nói đã nhận cô về nuôi. Còn ba mẹ ruột của cô thì đã chết trong một vụ tai nạn giao thông. Thật sự cô không tài nào chấp nhận được sự thật. Hơn tám giờ, ba đến công ty. Mẹ ở nhà cùng cô trò chuyện, xem tivi... Dù bà cố gắng tạo bầu không khí thân mật, vui vẻ thế nào đi chăng nữa thì cô cũng cảm thấy thật giả tạo, gượng gạo. Cái cảm giác khi nghĩ đến việc mình không phải là con ruột của ba mẹ giống như cái cảm giác tự chối bỏ bản thân, tôi là tôi mà không phải là tôi, tôi là một người nào đó, xa lạ. Lúc này, Lạc Lăng chỉ muốn được yên tĩnh, một mình; hay ít nhất là không phải đối mặt với ba mẹ. Nhưng mẹ nhất quyết bám sát cô. Đến trưa, nhân lúc bà ngủ say, cô lén ra khỏi nhà. Khi còn chưa biết phải đi đâu về đâu thì điện thoại của Duy Dương gọi đến. Tại quán karaoke, Duy Dương vẫn rất mạnh miệng khi nhắc về chồng nó. Trước đây, gia đình nó không được như bây giờ. Ba nó mất sớm, một mình mẹ nó phải buôn gánh bán bưng nuôi bốn anh em nó ăn học nên người. Duy Bách là anh cả. Ngay từ bé, anh ta đã rất hiểu chuyện. Ngoài giờ học, anh ta thường giúp mẹ chăm sóc các em, quán xuyến việc nhà, thạm chí tìm việc làm thêm tự trang trải tiền học phí. Duy An là chị Duy Dương, lớn hơn Duy Dương bốn tuổi. Thành tích học tập của chị ta không tốt bằng ba người còn lại, cộng thêm tính ham chơi nên mới vào cấp ba, chị ta liền thôi học, tụ tập bạn bè. Nhờ có ngoại hình và những mối quan hệ mà chị ta gọi là "huynh đệ keo sơn gắn bó", chị bước chân vào làng giải trí. Duy Dương còn một đứa em trai nhỏ hơn nó hai tuổi, tên Duy Tường. Cậu nhóc này đang học năm cuối đại học, cùng trường cô theo học lớp văn bằng hai. Ngoại hình cậu ta không thua gì Duy Bách, có thể nói hậu sinh khả quý, hứa hẹn một nhân tài trong tương lai. Nhờ sự giới thiệu của chị Duy An, Duy Dương quen biết Thành Thái. Tất nhiên, không có chuyện nhất kiếm chung tình, mới nhìn một cái liền bị sét đánh trúng. Chỉ là khi đó công việc của nó đã ổn định và việc lập gia đình gần như được mặc định là mục tiêu tiếp theo. Nó có bằng đại học, ra dạy cấp ba, lương tháng hơn ba triệu. Thành Thái chỉ có bằng phổ thông, quản lý hàng loạt quầy Bar lớn nhỏ trong thành phố, lương tháng phải trả cho nhân viên không biết bao nhiêu mà kể. Vì vậy, mặc dù có một chút chênh lệch về bằng cấp nhưng cũng đâu đến nỗi ông nói gà bà nói vịt, bất đồng quan điểm với nhau. Họa chăng là mối giao thiệp của chồng nó quá rộng khiến nó không an tâm. - Tao dứt khoát rồi. - Đang cầm micro hát, bất thình lình Duy Dương quát lên. Cuộc sống của người này luôn là nỗi khao khát của người kia. Nó có biết rằng cô ao ước được là nó ở hiện tại. Có mẹ, có anh chị em, có chồng hết mực thương yêu. Cô nhớ anh, chỉ muốn nói cho anh biết... Thấy cô không đối hoài, nó lại quát lớn vào micro. - Này! Tao nói là tao dứt khoát rồi đó. Không giữ được bình tĩnh, Lạc Lăng tiến thẳng về phía Duy Dương, giằng lấy micro, ném xuống sàn gạch. - Có ly hôn hay không cũng mặc xác mầy. Vẻ mặt Duy Dương vừa ngơ ngác vừa hốt hoảng. - Hôm nay mầy sao vậy? Cuối cùng, nó cũng nhận ra tâm trạng cô đang không tốt. Ở cùng nó hơn nữa ngày trời cuối cùng nó cũng nhận ra. Như muốn nói thêm điều gì nhưng lời còn chưa thốt ra thì mặt nó đã nhăn lại, người cúi quập xuống.