Nghiệp Đế Vương

Chương 52 : Lung lay

edit & beta: Hàn Phong Tuyết Ánh nắng buổi trưa mùa thu chan hòa ấm áp. Tôi thì lúng túng không ứng phó được sự nghịch ngợm của Tiêu Tiêu. Có trời mới biết sao nó lại hiếu động đến thế, từ sớm đến muộn không có lúc nào chịu an phận, thực là khó đối phó hơn cả đám triều thần ngoan cố. May mà Triệt nhi là một đứa bé ngoan ngoãn ưa yên tĩnh, không tinh nghịch như tỷ tỷ. Lúc này Triệt nhi đang nằm lặng trong tay vú em, ngủ say sưa, dung nhan như hoa sen trắng, bất luận ai nhìn thấy cũng không nỡ lòng nào quấy nhiễu. Toát cả mồ hôi mới dỗ được cho Tiêu Tiêu ngủ, giao nó vào tay Từ cô cô, tôi cũng mệt bở hơi tai. Tựa lưng vào giường, ngồi xem chiến báo từ bắc cương đưa về, nhưng vừa đọc được vài chữ đã cảm thấy buồn ngủ, dần dần khép mắt lại… Mơ màng nghe thấy bên ngoài mành có tiếng người nói nhỏ, sau đó Từ cô cô cũng thấp giọng đáp lại. Tôi lười quan tâm, nghiêng người quay vào trong ngủ. Chợt nghe Từ cô cô thất thanh kêu nhỏ: “Cái gì? Sao không bẩm báo sớm?”. Cơn buồn ngủ tiêu tán ngay trong chốc lát, tôi ngồi dậy, nhíu mày hỏi: “Phía ngoài xôn xao gì thế?”. Từ cô cô cuống quýt đi tới bên giường, thấp giọng nói: “Hồi bẩm Vương phi, Bàng thống lĩnh sai người tới báo, vừa rồi lính tuần tra phát hiện một lệnh bài xuất cung… e là mất trộm”. Tôi chấn động, vén màn lên, “Chuyện xảy ra lúc nào?”. “Lúc mất trộm là rạng sáng”, Từ cô cô lo sợ không yên, “Tình hình cụ thể thì chưa rõ ra sao, nô tỳ lập tức đi truyền đại nội thị vệ tới”. “Không còn kịp rồi”, tôi lạnh lùng nói, “Lập tức truyền lệnh xuống, lệnh cho Thiết y vệ phi ngựa ra khỏi thành, chia làm hai hướng, truy kích về hướng bắc và đông, cần phải bắt được người trốn đi trước giờ Tý đêm nay, nếu như chống cự, giết ngay tại chỗ, không thể để bất kỳ ai lọt lưới!”. Từ cô cô toát mồ hôi lạnh trên trán, “Nô tỳ biết rồi”. “Lập tức phong tỏa cung cấm, bắt giữ toàn bộ thị vệ canh chừng đại nội đêm qua, truyền Tống Hoài n và Bàng thống lĩnh đến gặp ta!”, tôi vội vã choàng ngoại bào, gọi A Việt giúp tôi thay quần áo trang điểm, chuẩn bị xa giá vào cung. Ngồi trước gương mới chợt phát hiện ra mình cũng đang ra mồ hôi đầy trán. Phó thống lĩnh cấm quân trong cung Bàng Qúy là tâm phúc nhiều năm của tôi, hắn vẫn luôn âm thầm nắm chắc nhất cử nhất động trong cung. Một lệnh bài nhìn vẻ như chuyện nhỏ, nhưng nếu có người thừa cơ làm loạn, con đê nghìn dặm cũng sẽ như kiến vỡ tổ. Lúc này đại quân đang tiến công thần tốc vào đại mạc bắc cương, cũng là lúc trong kinh trống không, nếu như xảy ra đại loạn, không khác gì đưa Tiêu Kỳ vào tình cảnh hai mặt giáp địch. Mặt mũi người trong gương tái nhợt khác thường, đôi môi đỏ thẫm màu son, như thể khoác thêm một lớp sương lạnh. Ngoài cửa vang tiếng giày nện trên nền cồm cộp, Tống Hoài n đã chạy tới, tôi xoay người choàng thêm áo khoác ngoài, đi ra cửa. “Thuộc hạ tham kiến Vương phi”, Tống Hoài n mặc quân trang đeo bội kiếm, sắc mặt trầm trọng kiên nghị. Xa xa, phía quân doanh thành Đông, một làn khói màu xanh lá đậm dâng lên cao, tuôn thẳng về phía chân trời. Đó là khói cảnh báo với tất cả các chốt nằm trên đường ra biên quan. Tống Hoài n án kiếm nói: “Thuộc hạ đã phát khói báo động, phái người phi ngựa truyền lệnh, phong tỏa tất cả các trạm kiểm soát dọc đường”. “Rất tốt”, tôi ngước mắt nhìn cột khói màu xanh kia, chầm chậm nói, “Tính theo lộ trình thì trước giờ Tý, bọn chúng hẳn chưa tới được Lâm Lương quan. Thiết y vệ đã ra khỏi thành truy kích, đến lúc đó vây kín trước sau, không cho phép bất kỳ kẻ nào chạy thoát”. “Có cần lưu lại người sống?”, Tống Hoài n trầm giọng hỏi. “Việc đã đến nước này, có lưu lại người sống hay không không còn quan trọng nữa”, tôi thản nhiên nói, “Đi về phía đông chỉ là góp thêm chút sức, phía bắc thì tuyệt đối không được có sơ suất. Ngươi đã bố trí chu toàn chưa?”. Tống Hoài n gật đầu, “Binh lực ở quận Đông chưa đủ hai vạn, thuộc hạ đã bố trí phòng ngự ở dọc đường. Bốn phía kinh thành và các vùng lân cận đều có quân đóng giữ, vững như tường sắt, Vương phi không cần lo lắng. Phía bắc dù có bản lĩnh ngang trời cũng không với được đến Vương gia”. Tôi nhíu mày, “Hai quân ở trận tiền, há có thể để xảy ra nội loạn? Bất luận thế nào cũng không được phép để lộ tin tức!”. “Vương phi yên tâm, Thiết y vệ làm việc trước nay chưa từng thất thủ!”, ánh mắt Tống Hoài n kiên định, chợt lóe lên sát ý, “Tên đã rời khỏi dây cung thì không còn đường quay đầu nữa, mong Vương phi sớm ra quyết định!”. Ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt tôi. Khoảng cách gần như vậy, tôi dường như có thể thấy được gân xanh trên trán hắn nổi lên vì kích động. Quyết định, hai chữ này nói ra thật dễ dàng, nhưng lại làm đảo ngược vận mệnh. Mười năm qua bao nhiêu lần quyết định, hoặc là bước lên đầu sóng ngọn gió, hoặc là lui về vực sâu không đáy, cho tới bây giờ tôi chưa từng có một con đường thỏa hiệp để đi. Một lấy, một bỏ, mất đi, chính là cả đời. Gió nổi lên, không gian lạnh lẽo. Tôi túm vạt áo choàng, ngước nhìn về phía cung thành. Tử Đạm, cuối cùng huynh cũng muốn đọ sức cùng muội một phen sao? Mặt trời đỏ nghiêng dần về tây, hoàng hôn buông xuống, tà dương như máu, nhuộm đỏ con đường gạch dài. Bên ngoài cửa cung, ba ngàn thiết kỵ đứng thành hàng lối, áo giáp sáng loáng, sẵn sàng đón địch. Tống Hoài n đi trước, trường kiếm hướng thẳng vào cửa cung. Tôi giơ tay lên kéo mũ trùm đầu xuống thấp, che kín mặt mũi, giục ngựa theo sau hắn, hai tùy tùng cưỡi ngựa hai bên đi theo tôi. Giờ khắc này, tôi mặc áo giáp, dùng áo choàng để che tướng mạo, ẩn thân trong đám tùy tùng, lặng lẽ vào cung. Dừng ngựa trước cửa cung, nhìn lại ánh tà dương phía chân trời, cả kinh thành như thể bị nhuộm trong một sắc vàng nghiêm trang. Kinh thành và bốn cửa thành đã được phong tỏa giới nghiêm, phó thống lĩnh cấm quân Bàng Qúy đích thân dẫn người đến bắt cả nhà họ Hồ, phủ đệ các Vương Công đều có trọng binh canh gác. Trước điện Càn Nguyên, cung nhân quỳ đông nghịt, mười mấy thị vệ đại nội đeo gươm đứng trước cửa điện. Nội thị tổng quản bước nhanh tới nói: “Hoàng thượng đang ở trong điện. Lão nô phụng mệnh coi giữ cửa cung, không dám để cho ai ra ngoài một bước”. Tống Hoài n nghiêng mặt nhìn sang, tôi gật đầu, cùng hắn bước lên thềm điện. Trong điện âm u, Tử Đạm áo tơ trắng đội ngọc quan, cô độc ngồi trên ghế ngự, lạnh lùng nhìn ra cửa. Tôi và Tống Hoài n bước vào điện, ánh chiều tà soi bóng chúng tôi in dài trên mặt đất, chồng lên hình rồng khắc trên gạch. “Các ngươi tới rồi”. Giọng Tử Đạm lạnh nhạt, quanh quẩn trong điện. “Thần hộ giá chậm, mong Hoàng thượng thứ tội!”, Tống Hoài n ấn kiếm, quỳ một chân trên nền nhà. Tôi cúi đầu quỳ gối, trầm mặc ở phía sau lưng Tống Hoài n, giấu mặt trong mũ áo choàng. “Hộ giá?”, Tử Đạm cười lạnh, “Trẫm một quả nhân, sao đủ kinh động Tống Tướng vào cung”. Tống Hoài n không đổi sắc mặt, “Hồ thị mưu nghịch, Hoàng hậu giả truyền thánh chỉ phạm tội khi quân, thần phụng ý chỉ Thái hậu vào cung hộ giá, quét sạch cung cấm!”. Tử Đạm khẽ mỉm cười, giọng nói thảm đạm tựa như đã sớm dự liệu được giờ khắc này, “Chuyện này không liên quan đến Hoàng hậu, cần gì phải liên lụy đến người vô tội. Biết chuyện không thể thành, trẫm đã mặc sẵn quần áo trắng, chờ các ngươi lâu rồi”. Huynh ấy than thở một tiếng, như thể cuối cùng cũng được giải thoát, chầm chậm đứng dậy khỏi ghế ngự, “Đã là ý chỉ Thái hậu, vậy làm phiền ngươi thay mặt trẫm chuyển cáo với Thái hậu…”. Hai chữ “Thái hậu” được Tử Đạm nhấn mạnh, giọng mỉa mai, “Trẫm cuối cùng cũng giúp được cho tâm nguyện của nàng, không biết nàng có vui?”. Tống Hoài n trầm mặc chốc lát, chầm chậm lấy ra chiếu thư màu vàng trong tay áo, dâng lên bằng hai tay, “Thần ngu dốt, chỉ biết phụng mệnh hành sự, không dám tự tiện truyền Thánh ý. Chiếu thư phế hậu ở đây, kính xin Hoàng thượng đóng dấu Ngự tỷ, lập tức hạ lệnh bình định phản thần trong cung!”. Tử Đạm nắm tay, sắc mặt trắng như tờ giấy, “Một mình trẫm gánh chịu, không cần liên lụy người khác!”. Tống Hoài n lạnh lùng nói: “Hồ thị mưu nghịch có bằng chứng xác thực, mong Hoàng thượng minh giám!”. “Chuyện này không liên quan đến Hồ thị”, Tử Đạm khẽ run, “Trẫm đã để tùy các ngươi xử trí, cần gì thêm một nữ tử yếu đuối?”. “Thần không dám”, giọng Tống Hoài n như băng. Tử Đạm vịn vào ghế ngự, giọng căm hận nói: “Các ngươi, quả thực là đuổi cùng diệt tận, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng không tha!”. Tống Hoài n rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa, bỗng đứng dậy, “Thỉnh Hoàng thượng đóng dấu Ngự tỷ!”. “Đừng có mơ trẫm sẽ ban chiếu này!”. Tử Đạm dựa vào ghế ngự, trừng mắt nhìn lại, nhưng cả người run rẩy, tựa như đã không còn sức gắng gượng. Tống Hoài n giận dữ, chợt tiến lên một bước. “Hoàng thượng”, tôi đứng dậy, vén mũ trùm đầu ra. Tử Đạm chấn động, nghiêng đầu, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt kia khoét thẳng vào đáy lòng tôi. Giữa hai người, chỉ cách có ba trượng, nhưng đã là ngăn cách ân oán cả đời. Tôi chầm chậm đi tới gần Tử Đạm, mỗi một bước đều tựa như đi trên mũi đao. “Nàng muốn tự mình ra tay?”, Tử Đạm cười, sắc mặt xám ngoét, thân thể thoáng lung lay, ngã ngồi trên ghế, đôi môi trắng nhợt, không nói được thêm gì nữa. Tôi trầm mặc, để cho ánh mắt, nụ cười của Tử Đạm lặng lẽ đả kích. “Mời Hoàng thượng đọc”, tôi cầm lấy chiếu thư trong tay Tống Hoài n, từ từ mở ra trước mắt Tử Đạm. “Đây là chiếu thư phế hậu chứ không phải ban chết”, tôi khắc chế nỗi sợ hãi, khắc chế nỗi lòng, chỉ để Tử Đạm trông thấy bộ dạng lãnh khốc nhất của mình, “Nếu là giết người thì không cần phải dùng đến Ngự tỷ, chỉ một chén rượu độc là đủ. Hồ thị mưu nghịch, theo đúng luật phải diệt tộc. Chỉ có phế vào lãnh cung mới bảo toàn được tính mạng nàng”. Tôi nhìn Tử Đạm, “Hoàng thượng, điều thần thiếp có thể làm, chỉ vẻn vẹn như thế thôi”. Tử Đạm nhắm nghiền hai mắt, tựa như không muốn nhìn tôi thêm nữa, “Lấy mạng của ta, bỏ qua cho nàng và đứa bé”. Tử Đạm đã nhận định tôi sẽ mượn việc này để gây khó dễ, diệt cỏ tận gốc, tiễn hết thân nhân của huynh ấy đi. “Trẫm buông tay đánh cược một lần, lòng đã có dự tính tình huống xấu nhất, đương nhiên sẽ gánh chịu hết thảy”, Tử Đạm hé nụ cười thảm. Tôi nhìn Tử Đạm, lòng chỉ thấy tiêu điều, bi thương, “Nếu như huynh quả thực muốn bảo vệ Hồ gia thì cần gì phải đẩy bọn họ đến trước lưỡi đao?”. Một khi thua, Hồ gia sẽ là người đầu tiên chịu chết, điểm này Tử Đạm không phải không biết. Song huynh ấy vẫn lôi Hồ gia vào trận đánh cược hy vọng xa vời này, chẳng e dè việc ở đây còn có thê tử, còn có đứa con chưa chào đời của huynh ấy. Cuối cùng huynh ấy cũng làm được một việc giống Đế vương, đáng tiếc là đã quá muộn. “Nàng nói ta chưa từng một lần tranh giành”, Tử Đạm bỗng mệt mỏi nói, “Bây giờ ta tranh, kết quả ra sao?”. Tôi nắm chặt chiếu thư, không biết phải trả lời thế nào. Cho dù không có ngày hôm nay, Hồ gia cũng khó trốn khỏi tai ương; ngay cả không có Ngọc tỷ, tôi cũng vẫn sẽ động thủ. Tử Đạm, muội và huynh không sai, chỉ có loạn thế này sai. “Thần, thống lĩnh Thiết y vệ Ngụy Hàm hồi cung phụng mệnh!”. Tiếng sắt leng keng từ ngoài điện vọng vào, đâm rách sự yên lặng chết chóc. Tử Đạm nhìn chăm chăm ra cửa điện, môi mỏng khẽ run, đầy vẻ tuyệt vọng. Ngụy Hàm ấn kiếm lên điện, một thân áo đen, bước đi nhanh như gió, mặt nạ áo giáp che kín người, chỉ để lộ ra mội đôi mắt sắc bén. Hắn quỳ một chân trên đất, hai tay trình lên một tấm áo màu vàng nhuốm máu, đó là áo trong mà Hoàng hậu thường mặc. Tống Hoài n nhận lấy chiếc áo, từ từ mở ra. Áo đã bị máu tươi nhuộm, nhưng vẫn nhìn thấy được rõ ràng những dòng chữ trên áo, bút pháp thanh tú phiêu dật, khí khái như thần. Đây là áo Hồ Dao, chữ Tử Đạm, phía dưới có dấu Ngọc tỷ đỏ chói. Viết mật chiếu lên áo trong của Hoàng hậu cho cung tỳ mặc, trốn khỏi cửa cung, đưa đi quận Đông và bắc cương cầu viện Hồ gia. Bắc cương có mười vạn quân của Hồ Quang Liệt, quận Đông có ba vạn bộ hạ cũ của Hồ gia. Hành động lần này là nước cờ hiểm, được ăn cả ngã về không, Tử Đạm hay do dự, ắt không nghĩ được vậy. Chiếc áo dính máu tươi còn chưa giặt, một mùi máu tanh lao thẳng tới chóp mũi. Tử Đạm che miệng, quay đầu, toàn thân run lên. Huynh ấy xưa nay ghét cay ghét đắng máu tươi, nhưng chưa bao giờ lộ vẻ sợ hãi như lúc này. “Thần bắt được cung tỳ bỏ trốn và tòng phạm ở sau trạm Bắc Kiều ba dặm, tìm khắp xe không thấy có gì khả nghi, sau đó phát hiện ra vật ngự dụng trên người vú già. Từ phó thống lĩnh truy kích về hướng đông cũng đã bắt được nghịch tặc, hiện đang cưỡi ngựa trở về”, Ngụy Hàm cúi đầu bẩm, giọng lạnh tanh, “Một đám nghịch tặc bảy người, không ai lọt lưới”. “Có giữ lại người sống?”, Tống Hoài n hỏi. Ngụy Hàm đáp: “Ba người chết ngay tại chỗ, hai người tự vẫn, hai người sống còn lại đã bị tạm giam”. Nói xong, hắn và Tống Hoài n cùng nhìn tôi, im lặng không nói gì, cơ hồ như chìm vào trong âm u, nhưng lại tựa như hai thanh đao đã ra khỏi vỏ, sát khí bức người, khiến tôi không thở nổi. Tôi cắn răng quay đầu, không nhìn Tử Đạm nữa. “Tổng quản điện Càn Nguyên đâu?”, tôi cất giọng. Nội thị tổng quản Vương Phúc bước nhanh vào, quỳ xuống, “Có lão nô”. “Lấy Ngọc tỷ”, tôi giơ tay ném chiếu thư xuống trước mặt hắn, “Truyền chỉ, phế Hoàng hậu Hồ Dao thành thứ dân, lập tức giải vào lãnh cung”. Sau bình phong, hai nội thị hiện thân như bóng ma, một trái một phải đi lại gần. Thân thể mập mạp của Vương Phúc lúc này nhanh thoăn thoắt. Ông ta sải bước tới gần ghế ngự, cúi người trước Tử Đạm, “Hoàng thượng, lão nô đắc tội”. Hai nội thị đè Tử Đạm lại, Vương Phúc bước tới tìm Ngọc tỷ mà Tử Đạm đã giấu, nặng nề chẹn lên bức chiếu thư. Tử Đạm cứng người như hóa đá, để mặc cho họ định đoạt, chỉ nhìn tôi không chớp mắt, hai mắt như muốn nhỏ ra máu. Tôi đột nhiên xoay người, nhắm chặt mắt lại, “Ngụy thống lĩnh, lập tức bắt giam Hồ gia, quét sạch tàn dư nghịch đảng!”. “Thuộc hạ tuân lệnh!”, Ngụy Hàm quỳ gối lạy một cái rồi lập tức lui đi, cùng Vương Phúc đi tới Chiêu Dương cung. Tôi chầm chậm quay lưng. Tử Đạm chán nản cúi đầu, chăm chăm nhìn mặt đất. Dưới chân huynh ấy là tấm áo rực màu máu đỏ. Tử Đạm chết lặng nhìn chiếc áo, co chân về, dựa người vào ghế ngự, khom lưng nôn mửa, hai vai co quắp. Tôi ngẩn ngơ, lòng đau đớn, không kiềm chế được nữa, chạy đến đỡ huynh ấy. Tử Đạm run rẩy kịch liệt. “Truyền ngự y, mau truyền ngự y…”, tôi quay đầu nói với Tống Hoài n. Tử Đạm thở hổn hển, đột nhiên tránh khỏi tay tôi, giơ tay giáng xuống. Bên tai vang lên một tiếng thật giòn, trước mắt mơ màng. Tôi ngã nhào bên ghế ngự, run sợ, người cứng lại như không nhúc nhích được. Bên má nóng bỏng, môi đắng chát, nhưng không bù lại được nỗi đau xé lòng. Tử Đạm nhìn tôi không chớp mắt, đáy mắt trống rỗng, khóe môi nở nụ cười lạnh băng. “Xoẹt” một tiếng, kiếm quang lóe qua trước mắt, một thanh trường kiếm ngăn ngay giữa tôi và Tử Đạm. Tống Hoài n đứng chắn trước mặt tôi, mu bàn tay nổi gân xanh. Tử Đạm, muội nợ huynh đâu chỉ một cái bạt tai. Hận cũng được, ghét cay ghét đắng cũng được, chỉ cần là huynh cho, muội sẽ lấy. Tôi cười ngẩn ngơ, giơ tay lau vết máu trên miệng, nỗ lực đứng dậy. Tống Hoài n đưa tay đỡ tôi, bị tôi đẩy ra. Tôi thản nhiên nói: “Hoàng thượng long thể bất an, từ hôm nay tĩnh dưỡng tại tẩm điện, không ai được phép quấy rầy”. Vừa bước ra khỏi điện Càn Nguyên, tôi liền không gắng gượng được nữa, dưới chân mềm nhũn, vội dựa vào cánh cửa. “Vương phi!”, tay Tống Hoài n vững vàng nắm cánh tay tôi, đỡ trọn lấy tôi. Ánh mắt lo lắng của hắn lộ ra vẻ kiên định làm lòng người an ổn. “Người đưa tin đã tới bắc cương, ngựa đi suốt ngày đêm, chưa tới bảy ngày mật hàm sẽ tới tay Vương gia. Trước mắt việc phải làm không ít, trong kinh hết thảy có thuộc hạ, Vương phi phải bảo trọng!”. Tôi cảm kích, lại không biết phải biểu đạt thế nào, chỉ cười nhạt, “Đa tạ ngươi, Hoài n”. Gió đêm nổi lên, phía chân trời trầm trầm như muốn mưa. Điện các xa gần đều đã lên đèn, thoáng thấy một ánh đèn lồng lung lay trong gió. “Có muốn đến cung Chiêu Dương không?”, Tống Hoài n hỏi. Đến đó làm gì? Khoe khoang thắng lợi của tôi hay thưởng thức thất bại của người khác? Tôi cười sầu thảm. Hồ Dao không làm sai, lựa chọn của nàng giống tôi, tất cả đều chỉ vì bản thân mình, vì người mình yêu mà tranh giành sự sinh tồn và tôn nghiêm, loại bỏ hết mọi chướng ngại và nguy hiểm, không chừa bất cứ thủ đoạn nào nhằm sống sót. Nếu như không gặp nhau ở đây, có lẽ tôi và nàng sẽ thành tri kỷ. “Không cần tới cung Chiêu Dương, mọi chuyện tùy ngươi lo liệu, ta mệt rồi, trở về phủ thôi”, tôi ảm nhiên xoay người đi lên xe loan. Đang định khởi giá lại thấy Vương Phúc vội vã chạy từ cung Chiêu Dương về. “Khởi bẩm Vương phi, Hoàng… phế hậu Hồ thị vừa mới chấn kinh mà ngất, có dấu hiệu sắp sinh!”.