Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 47 : Ranh giới sinh tử

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào Vân Triệt ngồi xuống, nhắm mắt lại, sau mấy hơi thở, thần sắc đã hoàn toàn bình tĩnh lại, trái tim trống rỗng. Cảm giác mừng rỡ cùng nôn nóng khi thu được huyền mạch mới cũng hoàn toàn biến mất. Tất cả tinh thần đều tập trung vào trong cơ thể đang hồi sinh huyền mạch mới. Hai đời tu huyền, từ linh đã có, hắn đã không cần người khác chỉ đạo. Đạo thứ nhất huyền lực chính là đến từ nguyên khí của người, đem nguyên khí trong thân thể dẫn vào bên trong huyền mạch, thì sẽ hóa thành lớp huyền khí mỏng, khi huyền khí tràn đầy sẽ bước vào cảnh giới khởi đầu của huyền cảnh! Quá trình này, người bình thường có thiên phú đại khái chỉ cần thời gian nửa năm. Người thiên phú tốt, ba, bốn tháng liền có thể hoàn thành. Trúc Cơ là quá trình quan trọng nhất, sau đó có thể thông qua thu nạp Thiên Địa Nguyên Khí để tu luyện. Quá trình này không thể đảo ngược, bởi vì chỉ có chính thức tiến vào Huyền Cảnh mới có lấy huyền mạch thu nạp Thiên Địa Nguyên Khí. Trong yên tĩnh, huyền mạch bên trong bắt đầu ngưng tụ lại từng sợi từng sợi mới bắt đầu Huyền khí...... Toàn bộ khai hỏa 54 mạch, nguyên khí từ năm mươi bốn phương đồng thời tràn vào thân thể, tốc độ nhanh chóng có thể tưởng tượng được...... —————————————————— Trước khi tiến vào Thiên Độc Châu, Mạt Lỵ nói Vân Triệt trong vòng ba ngày không thể quấy nhiễu nàng. Nhưng bản thân nàng cũng không nghĩ đến, sau khi tỉnh lại đã là bảy ngày sau. Ở bên trong Thiên Độc Châu ngủ say bảy ngày, làm cho những ảnh hưởng trái chiều của huyền lực cuối cùng cũng coi như hoàn toàn trừ khử. Nàng ở trong Thiên Độc Châu hướng về Vân Triệt, một lát sau, môi hồng vang lên âm thanh nhẹ nhàng "Ồ" Dãy núi Xích Long, giữa núi là thác nước, có tới vách núi hai, ba trăm mét, một thác nước lớn tuôn trào xuống phía dưới hồ nước tạo ra làn mưa bụi bay lên không. Tiếng vang ầm ầm như lôi điện nổ vang, đinh tai nhức óc, truyền ra cực xa. Ở rìa thác nước, một thiếu niên để trần, hai chân đang từng bước hướng đi về phía thác nước, tất cả huyền lực được giải phóng bảo vệ đầu cùng phía sau lưng. Bóng người chìm xuống bên dưới thác nước hiển nhiên đặc biệt nhỏ bé. Độ cao thác nước không tính quá cường điệu, nhưng sức mạnh dòng nước khổng lồ vẫn đủ để dễ dàng đem thân thể một người đập nát...... Nhưng thiếu niên này vẫn hướng về phía trước mà đi, mặc kệ bị thác nước đánh không biết bao nhiêu lần...... Khi Mạt Lỵ rời khỏi Thiên Độc Châu, nhìn thấy một màn như vậy. Nàng xem độ cao thác nước một chút, lông mày hơi nhíu. "Ầm!" Dòng nước hung hăng va vào thân thể Vân Triệt, trong nháy mắt phá tan huyền lực phòng ngự yếu ớt, hung hăng đập vào dòng nước. Cảm giác nóng hừng hực đau nhức lan tràn khắp toàn thân Vân Triệt, toàn bộ thân trên trở nên đỏ chót. Khóe miệng tràn tơ máu. Nhưng trong hai con ngươi không có toát ra một tia lui bước hoặc hoảng sợ, Vân Triệt thở hổn hển, vùng lên khỏi dòng nước, dùng hết toàn lực kháng cự sức mạnh dòng nước, gian nan bò lên bờ. Một lần đập của thác nước khiến hắn bị thương không nhẹ, chống cự dòng nước mãnh liệt bơi tới trên bờ cơ hồ đã tiêu hao hết khí lực cuối cùng. Nhưng đến bên bờ Vân Triệt không có ngã xuống đất thở hồng hộc, hơn nữa cũng không có lung lay thân thể, một lần nữa hướng tới thác nước. Từng tia huyền lực nhỏ bé, cũng là chút huyền lực cuối cùng, Vật Triệt toàn bộ tập trung ở phía trên dùng để bảo vệ đầu. - Đã vào cấp độ đầu tiên? vậy còn quá nhanh đi! Nhìn thấy Vân Triệt tỏa ra huyền lực, trong lòng Mạt Lỵ một trận kinh ngạc. Chỉ trong thời gian ngắn bảy ngày, hắn đã chính thức đi vào Sơ Huyền Cảnh! Cái tốc độ này ngay cả trong kí ức của nàng, cũng là đủ khiến người khác giật mình. Rõ ràng thân thể phàm nhân, huyền mạch mới trong giai đoạn hồi sinh, cùng huyền mạch người bình thường không có gì khác nhau...... Rút cuộc hắn dùng là phương pháp gì chỉ trong vòng bảy ngày chính thức đi vào Sơ Huyền Cảnh! Lấy thân thể phàm nhân, dù cho toàn bộ khai hỏa các mạch, cũng chí ít phải mất thời gian một tháng! Nhưng vẻn vẹn mới ở Sơ Huyền Cảnh, dám khiêu chiến thác nước như vậy, đây căn bản là tìm chết! Hơn nữa, lần thứ nhất đã bị thác nước làm trọng thương, Huyền lực trong trạng thái rối loạn, hắn hoàn toàn không nghỉ ngơi lần thứ hai hướng về thác nước. Mạt Lỵ cấp tốc đi tới, khẽ kêu một tiếng: - Ngươi muốn chết à! Vân Triệt nghe được thanh âm của Mạt Lỵ, bước chân dừng một chút, nhưng vẻn vẹn chỉ dừng một chút, sau đó lại hướng xuống dưới thác nước...... "Ầm!!" Cuối cùng huyền lực trong nháy mắt bị tách ra, phần lưng Vân Triệt nứt ra mấy chục vết máu nhỏ, trước mắt hắn tối sầm lại, trong miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi, sau đó lại bị cuộn vào dòng nước. “Thực sự là mạo hiểm làm liều!" Mạt Lỵ cau mày một trận, bóng người loáng một cái, nhanh chóng hướng về hướng về Vân Triệt bị, chuẩn bị kéo hắn vứt lên trên bờ. Rất nhanh, bóng người Vân Triệt ở trên mặt nước hiện lên, nhưng ngay khi nàng tới gần Vân Triệt, lúc chuẩn bị đưa tay ra kéo hắn, nàng lại nghe được một âm thanh khàn khàn suy yếu, nhưng cũng kiên quyết chống cự đến cùng...... - Không...... đừng giúp...... Ta...... Nổi lên mặt nước, Vân Triệt sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên lưng vết máu nhìn mà giật mình, hắn nửa mở con mắt, ánh mắt tựa như mệt mỏi, vừa giống như thanh tỉnh. Hắn dĩ nhiên không có ngất đi...... Mạt Lỵ thu tay về, trong lòng lần thứ hai kinh ngạc một trận. Không đúng! Lấy trạng thái vừa nãy, lại một lần chịu chấn động đến như vậy, đổi là người bình thường căn bản không khả năng duy trì tỉnh táo. Nhìn hắn trước mắt lúc này, Mạt Lỵ bỗng nhiên nghĩ đến, lẽ nào, là hắn dùng ý chí bức bách chính mình không được ngất đi sao? - Ngươi không có ngất đi đã rất may mắn rồi. Ngươi xác định bây giờ còn có thể lên bờ? Mạt Lỵ đứng trước mặt hắn, nhưng hắn không hề đưa tay ra. Vừa mới dứt lời, nàng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mặt bỗng nhiên đổi sắc, toàn thân giống như bị kinh sợ lùi lại, một mực lùi ra thật xa, hai con tay nhỏ đồng thời dùng sức đè lại váy chính mình. Có điều lúc này sự chú ý Vân Triệt hiển nhiên không đặt ở trên người nàng. Nếu như bình thường, dòng nước như vậy hắn còn có thể chống cự. Nhưng đối với hắn bây giờ mà nói, dòng nước chảy xiết này không thể nghi ngờ là cơn ác mộng, hắn đã ép cạn huyền mạch, giơ lên cánh tay cơ hồ không còn cảm giác, gắt gao kháng cự lại dòng nước, từng chút một vào bờ...... Chỉ trong chốc lát, cánh tay hắn cùng bả vai, bắp thịt đã bắt đầu co giật...... Đây là bản năng phản ứng khi khí lực trong cơ thể hoàn toàn tiêu hao hết, trạng thái lúc này, cánh tay gần như bằng tàn phế, căn bản không có khả năng giơ lên. Vết rách phía sau lưng nứt càng lúc càng lớn, máu chảy ồ ạt...... Tình cảnh này, làm Mạt Lỵ đều một trận hoảng sợ, ngay cả hai tay kéo váy cũng vô thức nắm chặt...... Tuy nhiên, hai tay Vân Triệt bắt đầu nhấc lên, thân thể từng chút nhích vào bờ, không thể nào tưởng tượng được thân thể rõ ràng đã đạt đến cực hạn, triệt để mất đi sức lực, ngay cả tinh thần phân tán, đến tột cùng là nguồn sức mạnh nào...... Có lẽ, lúc này thôi thúc thân thể hắn căn bản không phải sức mạnh, mà là ý chí...... Ý chí cực kỳ đáng sợ a! Mạt Lỵ có chút ngẩn ra, Vân Triệt lại một lần nữa bò lại bờ. Một khắc đó, nội tâm Mạt Lỵ chấn động như vừa chính mát thấy một cuộc đại chiến. Ngay khi nàng cho rằng, Vân Triệt lần này sẽ triệt để suy yếu, sau đó bất tỉnh, thế nhưng hắn lần thứ hai lại loạng choà loạng choạng đứng lên. Hắn còn có thể đứng lên!! Vân Triệt một lần nữa đứng lên hướng về phía Mạt Lỵ đi tới, bước chân của hắn rất chậm, mỗi một bước, thân thể sẽ kịch liệt lay động, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Đi mấy chục bước, hắn rốt cục cũng ngừng lại, mà lúc này Mạt Lỵ mới phát hiện, nơi đó lại có một cái đầm nước nhỏ. Cái đầm nước kia hiển nhiên do người đào ra, chiều dài không tới một mét, bên trong chứa đầy...... Chất lỏng màu đen! Vân Triệt đi vào bên trong "Hắc Thủy Đàm" (Tên đầm nước của Vân Triệt), gian nan ngồi xuống, cả người ngoại trừ đầu, toàn bộ chìm vào bên trong chất lỏng màu đen. Vân Triệt nhắm hai mắt lại, sau đó rốt cục cũng ngất đi. Mạt Lỵ từ trên không hạ xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Triệt đang hôn mê. Cái hồ nước rõ ràng do Vân Triệt đào, xung quanh được bày rất nhiều thứ. Phần lớn là các loại dược thảo, chủng loại có tới hơn hai mươi loại, trong đó, số lượng nhiều nhất là một đống giống như như củi khô, cành lá đen kịt, tỏa ra khí tức rất giống hồ nước bình thường. Mạt Lỵ tùy tiện cầm lấy một cành, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, khuôn mặt hơi thay đổi: "Ma khô đằng!" Hắn thực sự ngâm mình trong này!! Hắn chính là dùng phương pháp này, chỉ trong bảy ngày...... Không! Nói không chừng vẫn chưa tới bảy ngày, đã miễn cưỡng bước vào Sơ Huyền Cảnh? Mạt Lỵ yên lặng nhìn khuôn mặt Vân Triệt..... Trên gương mặt vẫn còn vẻ non nớt, chứng minh hắn xác thực chỉ có mười sáu tuổi. Rõ ràng chỉ có mười sáu tuổi, như thế đạt được trình độ này! Hắn lẽ nào thật sự...... Từng đến địa ngục sao? —————————— Sau hai giờ, Vân Triệt tỉnh lại, vừa mở mắt, liền nhìn thấy Mạt Lỵ đang ở bên cạnh, nghiêm mặt nhìn hắn. Vừa nhìn thấy hắn mở mắt, lập tức lấy tay nắm chặt váy như phản xạ có điều kiện. - Ngươi mấy ngày nay vẫn luôn như vậy sao? Mạt Lỵ mở miệng nói. - Gần giống vậy. Thân thể Vân Triệt vẫn thoát lực như cũ, vết thương phía sau lưng đã cơ bản tốt hơn. Trong đầm nước không chỉ có ma khô đằng, còn có dược liệu tốt nhất chữa thương dịch. - Ngươi sẽ không sợ mình đột ngột chết!. Mạt Lỵ mặt lạnh mấy phần. - Ta sẽ không để cho mình chết. Tuyệt đối sẽ không! Vân Triệt nhẹ nhàng nở nụ cười, nói rất tự tin. Mạt Lỵ tỏ vẻ khinh thường: - Ngươi quá xem trọng bản thân rồi. Ngươi cho rằng trong thác nước chỉ có nước sao? Nếu như mang theo một tảng đá bên người, ngươi có thể sẽ trực tiếp bị đập thành hai đoạn...... Ta muốn biết, tại sao ngươi phải liều mạng như vậy? - Bởi vì, ta cần đủ sức mạnh Vân Triệt nửa người ở trong đầm nước, chậm rãi nói rằng: - Nếu như ta có thể có đầy đủ sức mạnh, sư phụ của ta thì sẽ không bị bức ép chết, thân nhân của ta cũng sẽ không phải chịu ức hiếp...... Trước kia ta huyền mạch tàn phế, không có tư cách theo đuổi sức mạnh. Hiện tại ông trời...... Nha không đúng, là Mạt Lỵ cho ta huyền mạch mới, ta đương nhiên không có bất kỳ lý do gì lười biếng...... Còn ngươi nữa! Tiểu sư phụ Mạt Lỵ, ngươi vừa mở miệng liền muốn ta trong vòng ba mươi năm đạt đến cảnh giới cả Thương Phong Đế Quốc chưa ai làm được, vì ngươi, ta không liều mạng được sao?