Sau khi đến Alice, vừa xuống tinh hạm là Alan đã bị một đống chuyện cản chân. “Phó Hiệu trưởng vẫn luôn liên lạc với ngài, mỗi năm đều do Bệ hạ tuyên bố cuộc thi chính thức bắt đầu, nhưng năm nay… Phía Chủ tinh bây giờ đã hỗn loạn, truyền tin của rất nhiều chỗ vẫn chưa khôi phục, bọn họ không liên lạc được với Chủ tinh, muốn hỏi ý kiến của ngài, là dựa theo quy định những năm trước để tiếp tục cuộc thi hay là tạm thời báo dừng, đợi phía Chủ tinh ra chỉ thị cho bước tiếp theo…” “Sau khi vừa xảy ra chuyện chúng tôi đã liên lạc với hành cung Efoda, nhưng hiện giờ người bên cạnh Bệ hạ từ chối bất cứ câu hỏi nào, cũng không chịu truyền đạt mệnh lệnh với chúng ta, ngài xem…” “Hiện nay tình hình đặc thù, cảm xúc của dân chúng rối loạn, chúng tôi cho rằng ngài nên xin Bệ hạ cho phép ngài lập tức quay về Chủ tinh, ngài là Thái tử, lúc này tốt nhất nên ở bên cạnh Bệ hạ, thay Bệ hạ ngăn chặn mọi lời đồn vô căn cứ, Điện hạ, xin nghe tôi một lời, việc này thật sự rất quan trọng, lúc trước ngài từng chủ động yêu cầu đi Tara, không khỏi sẽ có tiểu nhân liên hệ chuyện đó với chuyện ngày hôm nay để nói xấu ngài hãm hại ngài, hiện giờ lập tức thể hiện rõ thái độ với Bệ hạ mới là hành động đúng đắn…” Từ đầu đến cuối Alan không nói một lời, bước nhanh về hướng biệt thự nhỏ của mình. “Mọi người bình tĩnh trước đã!” Quan lễ nghi giúp Alan chặn các thân tín của Alan lại, khổ sở khuyên nhủ, “Trước đó Điện hạ không hề hay biết về chuyện hôm nay, lần này thật sự chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, hiện giờ Điện hạ lo lắng hơn bất kỳ ai.” Đều là tâm phúc của Alan, có những lời nói rõ ra cũng không sao cả, một vị thân tín lớn tuổi của Alan kéo quan lễ nghi qua hạ giọng nhíu mày hỏi: “Thật sự… thật sự chỉ là ngoài ý muốn à?” Đầu của quan lễ nghi sắp nổ mất, cậu cười khổ hỏi lại: “Nếu thật sự là do Điện hạ sắp đặt, ngài cho rằng Điện hạ sẽ vứt bỏ mọi việc quan trọng, vội vã chạy về chỉ để gặp Thái tử phi Điện hạ sao?” Thân tín á khẩu không nói được gì. “Bùi Nghiêu…” Alan nhẹ tay nhẹ chân lên lầu, chầm chậm đẩy cửa phòng ngủ của Bùi Nghiêu ra. Màn hình ảo trên tường trong phòng ngủ vẫn đang phát lại video của Bùi Toàn, Bùi Nghiêu thẫn thờ quay đầu nhìn Alan, mấp máy miệng, sau một lúc lâu mới nghẹn giọng nói: “Điện hạ…” Bùi Nghiêu vừa nói nước mắt đã rơi xuống, anh sợ hãi bất an nhìn Alan, giọng nói khản đi: “Ba của tôi vẫn chưa chết…” Lòng Alan đau đớn mãnh liệt. Lần đầu tiên khi nghe chuyện của Bùi Toàn từ Thượng tướng Bark, bản thân hắn còn kinh hãi rất lâu không hoàn hồn lại được, Bùi Nghiêu là người trong cuộc, nhận ân huệ của Alston nhiều năm, tận trung vì Đế quốc nhiều năm, bây giờ đột nhiên dùng cách này biết được chân tướng, tưởng tượng thôi cũng có thể biết trong lòng kinh hãi bao nhiêu mâu thuẫn bao nhiêu. Trong trí nhớ đây vẫn là lần đầu tiên Bùi Nghiêu nói chuyện với mình yếu ớt như vậy, mà mình vốn có thể nói cho anh sớm một chút, tránh đi nỗi đau khổ hiện giờ của anh. Alan hít sâu vài hơi, đi đến bên cạnh Bùi Nghiêu nói: “Bùi Nghiêu…” Bản thảo sớm chuẩn bị ở tinh hạm trên đường về đã đến môi đột nhiên nói không ra được nữa, Alan bứt rứt siết nắm tay, hạ quyết tâm, vứt bỏ lý do thoái thác đã nghĩ xong trước đó, nói thẳng: “Chuyện của phụ thân anh, em đã biết từ trước.” Alan gần như không dám nhìn vào mắt của Bùi Nghiêu, hắn tiếp tục nói: “Từ nửa năm trước em đã nổi lòng nghi ngờ, em ép Thượng tướng Bark để ông nói cho em biết chân tướng năm xưa, lúc đó em đã biết, Bùi Toàn bị Alston hại chết.” “Sau đó khi đến ngục Bradman, em bất ngờ biết được tin tức Bùi Toàn vẫn chưa chết từ một tên tinh đạo tham gia sự kiện tàu Ngọc Trai năm đó, phải… chuyện trên tàu Ngọc Trai là do Bùi Toàn sắp đặt, còn có hai lần hành thích Anthony sau đó, đều là do Bùi Toàn làm, ý của ông ấy vốn là muốn dẫn anh đi, nhưng sợ người khác nghi ngờ liên lụy đến anh, cho nên mỗi lần đều ngụy trang thành hành thích Hoàng thất.” Alan cắn răng dứt khoát nói hết: “Mấy ngày trước đi Tara… là vì em cho rằng Bùi Toàn ở đó, em hy vọng có thể nói rõ một số chuyện trước mặt ông ấy, cho nên mới cố gắng thuyết phục Alston để em thay ông ngoại Bark đi đến Tara, mà không phải là để giữ gìn hòa bình cho Tara như lời em nói với anh trước đó…” “Nhớ ngày anh liên lạc với em không? Lúc đó em để một đại biểu của Tara thể hiện lòng cảm tạ với anh, người đó…” Alan nhíu chặt mày, thấp giọng nói: “Chính là phụ thân của anh, Bùi Toàn.” Bùi Nghiêu không thể tin nhìn Alan, kiềm nén nỗi nghẹn ngào: “Ngài! Ngài…” Trái tim của Alan đau như đao cắt, nhắm mắt nói: “Phải, em vẫn luôn nghĩ hết mọi cách để lừa anh, cho nên mới hại anh lấy cách thức này để biết được mọi việc, em không có gì để giải thích, từ khi chúng ta ở bên nhau đến bây giờ… em chưa bao giờ ngừng lừa gạt anh, mấy việc vừa nãy em nói, chỉ là một phần rất nhỏ.” “Về chuyện lần này.” Ánh mắt của Alan lướt qua Bùi Nghiêu, nhìn về màn hình ảo phía sau, “Em…” Phu nhân Jenny, Thượng tướng Bark, bao gồm cả Bùi Toàn, tất cả những người sống chân thành với mình và Bùi Nghiêu đều từng khuyên mình, phải đối đãi với Bùi Nghiêu thật lòng, phải đối xử với anh ấy như một người bình đẳng với mình, mà mình, dựa vào chút đầu óc và lòng trung thành của Bùi Nghiêu đối với mình để hoang phí hết sự tin tưởng Bùi Nghiêu dành cho mình, đến hiện giờ, Alan đã không biết nên giải thích cho bản thân như thế nào nữa. Nếu người ở vị trí của Bùi Nghiêu là mình, chẳng những Alan sẽ nghi ngờ chuyện lần này là kế sách do một tay đối phương làm ra, mà ngay cả mọi việc lúc trước, Alan cũng sẽ cho rằng đó là một ván cờ lớn. Sau khi trở về Chủ tinh đột nhiên xảy ra chuyện theo đuổi mãnh liệt, điều động chức vụ kỳ lạ, từng lần dấu hiệu mang tính ép buộc, xác nhận quan hệ vội vội vàng vàng… Tất cả đều giống như một cái bẫy cực lớn, một âm mưu vì để đối phó với Alston mà lợi dụng đối phương, lợi dụng ba của đối phương. Nếu là mình, vậy Alan thậm chí sẽ nghi ngờ sau khi xảy ra chuyện trên tàu Ngọc Trai đối phương đã hiểu rõ tất cả mọi việc, cho nên mới phải hao tốn tâm tư quay lại Chủ tinh, thu phục đối phương, không từ thủ đoạn giữ đối phương ở bên cạnh, để anh yêu mình, để ba của anh xóa sạch phiền phức lớn nhất là Alston này cho mình. “Em nói trước đó em không hề biết gì cả.” Alan nâng mắt nhìn Bùi Nghiêu, cười khổ, “Anh tin không?” Nước mắt của Bùi Nghiêu không ngừng chảy xuống, giống như kỳ tích, anh khẽ gật đầu. “Nếu là ngài làm, vậy hôm nay ngài nhất định sẽ không rời Alice.” Đôi mắt rưng rưng của Bùi Nghiêu nhìn Alan đầy phức tạp, anh nghẹn giọng nói: “Biết được những việc này, tôi sẽ không tin lời của ngài nữa, nhưng từ trước đến nay tôi luôn tin tưởng tấm lòng ngài dành cho tôi…” Một năm qua mỗi giây mỗi phút Alan đều nâng niu Bùi Nghiêu trong lòng bàn tay, biết bao ngày ngắn đêm dài, sự tỉ mỉ và lòng bảo vệ chưa từng ngơi nghỉ không thể nào là giả. Từ nhỏ đến lớn người đối tốt với Bùi Nghiêu ít ỏi, anh vẫn luôn nhạy cảm với sự ấm áp, về điều này Bùi Nghiêu phân biệt rõ hơn bất kỳ ai. Alan nghe vậy nước mắt thoáng chốc rơi xuống, nhất thời Alan đột nhiên cảm thấy sau ngày hôm nay cho dù mất đi tất cả, bị Alston liên lụy đến mức thân bại danh liệt cũng đáng. Ít nhất từ đầu đến cuối, Bùi Nghiêu chưa từng nghi ngờ tấm lòng mình dành cho anh. Với Alan mà nói, đây đã là điều quan trọng nhất. “Điện hạ!” Quan lễ nghi hoang mang hoảng loạn xông vào phòng, “Không ổn rồi Điện hạ…” “Hỗn xược!” Alan nghiêm giọng trách mắng, “Ai cho phép cậu lên lầu?! Tôi không dặn cậu không cho phép bất cứ ai làm phiền tôi và Thái tử phi à?!” Quan lễ nghi vội vàng hành lễ: “Vô cùng xin lỗi, nhưng không kịp rồi, Điện, Điện hạ… không biết bộ phận nào xảy ra vấn đề, học sinh của chúng ta đột nhiên bạo phát nhiệt kết hợp với quy mô lớn, trước mắt đang tìm ra nguyên nhân sự cố, nhưng… nhưng bây giờ mùi pheromone của dẫn đường trong học viện quá nồng, các lính gác hôm nay đã đến Alice, cứ tiếp tục như vậy…” Bùi Nghiêu thầm rùng mình, lập tức xoay người mở hệ giống giám sát và điều khiển của trường học — Nồng độ pheromone trong không khí cao hơn mức bình thường 2000 lần! Bùi Nghiêu lau mặt, mười ngón tay gõ lên bàn phím nhanh như bay để kiểm tra các chỉ tiêu, vào lúc nãy anh đã cảm thấy thân thể có chút khác thường, nhưng hiện giờ anh và Alan vẫn còn quan hệ kết hợp ngắn, đã không nhạy cảm với pheromone của những dẫn đường khác, Bùi Nghiêu cắn răng… họa vô đơn chí. “Mở hệ thống trao đổi khí đến mức cao nhất.” Alan vừa dứt lời, Bùi Nghiêu đã gõ xong chữ cuối cùng của lệnh, ăn ý như chiến hữu kề vai sát cánh chiến đấu trong nhiều năm. Alan mang vẻ mặt phức tạp nhìn Bùi Nghiêu… Vừa trải qua loại chuyện như vậy, rốt cuộc Bùi Nghiêu làm thế nào bình tĩnh lại để xử lý tình hình hiện giờ. Rất nhanh, Alan đã không có tâm tình để suy xét đến những chuyện này nữa, thể xác tinh thần của Bùi Nghiêu và Alan tương thông, cùng lúc đó anh nhìn Alan đầy kinh hãi… ngay vào mấy giây trước… Alan đột nhiên phóng ra một lượng lớn pheromone. Quan lễ nghi hoảng sợ, lắp bắp nói: “Ngài, ngài cũng…” — Toi đau tim quá… Chương này vừa đau lòng vừa hồi hộp, dù toi đã đọc đi đọc lại chục lần rồi… OTZ