Vốn dĩ Alan tính bầu bạn cùng Bùi Nghiêu cả ngày, đáng tiếc trời không chiều lòng người, sau bữa tối Alston phái người đến mời Alan tới thư phòng của hắn “bàn bạc vài chuyện”. Alan đặt phần kem của mình đến trước mặt Bùi Nghiêu, đè vai anh lại nói: “Mình em đi là được.” Bùi Nghiêu khẽ nhíu mày: “Tôi…” “Lát nữa em sẽ về.” Alan biết Bùi Nghiêu lo lắng chuyện gì, cười nói, “Lo Bệ hạ lại ra tay với em? Yên tâm, lần này không có đâu.” Nghe thấy hai chữ “ra tay”, trên trán quản gia Cecil bất giác nổi lên vài đường gân xanh, Alan quét mắt nhìn ông, không mấy để ý cười cười. Alston không tuyên triệu Bùi Nghiêu, theo quy định anh quả thật không thể đi theo, Bùi Nghiêu hết cách, đành phải thấp giọng nói: “Nếu như không có chuyện gì, xin ngài hãy về sớm một chút.” “Ừ.” Alan cầm khăn tay chấm khóe miệng, cúi người xuống hôn lên má Bùi Nghiêu, cưng chiều nói, “Biết anh không xa em được.” Alan đặt khăn lên trên bàn ăn, nhìn Cecil lười biếng nói: “Đi thôi, bác không nghe Vương phi nói sao? Anh ấy sốt ruột bảo tôi về bên cạnh ảnh.” Lỗ tai hơi phiếm hồng vì thân thiết với Alan trước mặt người khác của Bùi Nghiêu nghe thấy câu này lại càng đỏ ửng lên, Alan lại chẳng thấy sao cả, mỉm cười đi ra khỏi phòng. Cecil và người hầu không nói được lời nào, cúi người với Bùi Nghiêu, theo Alan lui ra ngoài. “Ngồi đi.” Chỉ mới có mấy ngày, Alston giống như đã già đi vài tuổi, hắn hơi mệt mỏi xoa xoa mặt, lát sau nói, “Chuyện thay đổi người thừa kế, hẳn con đã biết rồi phải chứ?” Giờ còn giả vờ không biết thì có vẻ làm bộ làm tịch quá, Alan nghe vậy gật đầu: “Cô nói với tôi một ít.” “Ha ha… con lại hờ hững thật, thời điểm này chẳng phải nên đắc ý dào dạt thị uy với ta sao?” Alston cười nhạo, “Thuận tiện chế giễu châm chọc ta vài câu.” Alan cười khẽ: “Sao vậy được, chẳng qua chỉ lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi, không có gì đáng vui sướng, càng không có gì để nói móc ngài, sự ngu xuẩn của Anthony vượt khỏi mong đợi của tất cả chúng ta, việc này cũng không phải là sai lầm của ngài.” Alston cười hai tiếng, ánh mắt dần dần trở lên âm u lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Đừng quá tự tin, chuyện lần này con tham dự bao nhiêu trong lòng con rõ hơn ta, tư chất của Anthony quả thật không bằng con, nhưng tình huống lần này đặc thù, quá nhiều nhân tố bất lợi cùng tụ lại, ép bức nó làm ra quyết định mù quáng, cũng trách ta trước đó đã đối xử với bọn họ quá khắc nghiệt…” “Nếu anh Anthony biết được đến giờ ngài vẫn còn nói thay cho anh ta thì nhất định sẽ vô cùng cảm động.” Alan nhìn Alston nói đầy chân thành, “Mưu đồ soán vị vẫn có thể nhận được sự thông cảm của Hoàng đế Bệ hạ, đây không phải là đãi ngộ ai cũng có được.” Alston bị một câu này của Alan chọi đến mức khó chịu trong lòng, hít sâu một hơi mới bình ổn lại… Ngay cả bản thân Alston cũng không rõ, rốt cuộc hiện giờ hắn đang giải tội cho Anthony, hay là đang giải quyết hậu quả cho quyết định sai lầm của mình năm xưa. Alston không muốn tìm thêm dằn vặt cho mình, hắn không để ý đến Alan quay sang nói: “Trong một tháng sắp tới Anthony vẫn phải xuất hiện nhiều trước mặt công chúng, họa là nó gây ra, nên cần nó tự xử lý, ta không quan tâm trong lòng con hận nó bao nhiêu, trước ống kính con nhất định phải trưng ra dáng vẻ anh em hòa thuận cho ta, phải làm cho tất cả mọi người tin rằng, đây chỉ là lần thay đổi người thừa kế mang tính chất vật về chủ cũ.” Không đợi Alan phản bác Alston đã lạnh giọng quở trách trước: “Chuyện này không được thương lượng, lần này con được lợi lớn nhất, tất nhiên phải trả giá một chút, hơn nữa để xảy ra chuyện cũng không có lợi cho con.” Alan thoáng do dự sau đó gật đầu: “Được, nhưng tôi có điều kiện, Anthony không thể xuất hiện cùng một chỗ với Bùi Nghiêu.” Alston nghi hoặc nhìn Alan: “Điều kiện kiểu gì đây?” “Không phải ngài đã quên Điện hạ Anthony định đối xử thế nào với Vương phi Điện hạ của tôi sau khi thành công chứ?” Alan lạnh giọng nói, “Chỉ dựa vào điều này tôi có giết hắn một ngàn lần cũng không quá đáng… Sau này hắn không thể gặp Bùi Nghiêu nữa.” Alston sửng sốt nghẹn giọng nói: “Đừng nổi điên! Nó chỉ nói vậy thôi, nó… Bao nhiêu tướng quân anh hùng đã làm chuyện cướp đoạt vợ của kẻ địch, này mà tính cái gì!” “Ngài cho rằng không có gì, nhưng với tôi thì không được.” Alan không cho Alston bất cứ đường nào để bàn lùi, nói thẳng, “Tôi có thể phối hợp với các người diễn trò, nhưng Bùi Nghiêu không được, chỉ cần có Anthony, Bùi Nghiêu sẽ không xuất hiện, không đúng… tôi nói ngược.” Alan nhìn thẳng Alston, không cho phản bác: “Chỉ cần có Bùi Nghiêu, Anthony nhất định phải tránh đi.” Alston trợn mắt há mồm, trước khi gọi Alan đến hắn đã từng nghĩ chắc Alan sẽ cò kè mặc cả với hắn, nhưng hắn trăm triệu lần cũng không ngờ tới, thế mà Alan lại tranh cãi với mình về loại chuyện chẳng quan trọng này. “Con…” Alston nhắm mắt bình ổn tâm tình, gằng từng chữ nói, “Cho dù Anthony xuất hiện ở những chỗ công cộng, cũng chắc chắn là trong trạng thái bị theo dõi, đừng nói làm gì với Bùi Nghiêu…” “Anh ta muốn làm gì?!” Trong mắt Alan lóe lên màu tàn ác, “Anh ta còn dám làm cái gì?!” “Nó…” Alston triệt để từ bỏ tranh luận với Alan về chuyện này, hiện giờ có quá nhiều việc đợi hắn xử lý, hắn thật sự không có sức lực cãi vã với Alan về chuyện không đáng kể này, Alston phất phất tay, “Được, ta đồng ý, bọn nó sẽ không cùng xuất hiện chung một chỗ.” Lúc này Alan mới giãn mặt ra, bình thản nói: “Vậy thì tốt.” Alston lắc đầu không nói, hắn lại nhiều thêm một tầng nhận thức về Alan, lúc trước hắn chỉ biết Alan lòng dạ hẹp hòi hay ghen tuông, nhưng không ngờ rằng, Alan không chỉ không cho phép người khác đến gần Bùi Nghiêu, ngay cả người khác ý dâm Bùi Nghiêu Alan cũng không thể tha thứ. [=)))] “Sau khi Anthony tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế, phía Nghị viện sẽ đưa ra đánh giá về các việc làm trong những năm qua của Anthony, hơi hoãn lại hai ngày, chúng ta sẽ đồng ý với thỉnh cầu của Anthony, quyết định con trở thành người thừa kế thứ nhất, cũng là Hoàng Thái tử.” Tuy rằng vào ngày Alan trở về từ sao Apollo Alston đã sớm có tính toán này, nhưng khi ngày này thật sự đến, trong lòng Alston lại có phần không tình nguyện, Anthony có không tốt hơn nữa, ít nhất cũng không khó khống chế như Alan, Alston mang ánh mắt phức tạp nhìn Alan, nói: “Để tránh người khác nghi ngờ, sau đó ta còn sắp xếp cho Anthony hoạt động sôi nổi trước mặt công chúng một khoảng thời gian, để mọi thứ trở về trạng thái bình thường, sau khi tất cả mọi người nhận định con là tân Hoàng Thái tử, ta sẽ đưa Anthony đi, giam lỏng nó vĩnh viễn.” Alston nhìn Alan, trầm giọng nói: “Sau khi Anthony bị giam lỏng, ngoại trừ ta không có ai có quyền xử lý nó, cho nên đừng thử khiêu khích uy quyền của ta, nó đã không còn uy hiếp đến con, đừng làm chuyện vô ích.” Alan bình thản nói: “Ngài thật tốt với Anthony, nếu hôm nay tôi đứng ở vị trí của anh ta… tôi căn bản không dám nghĩ mình sẽ bị trừng trị thế nào.” “Con không giống nó!” Alston trầm giọng nói, “Giữ lại tính mạng của nó, cho nó cuộc sống không lo áo cơm nó có thể an phận chấp nhận sự thật bị giam lỏng, con thì sao? Ta giam lỏng con 10 năm, chẳng phải con vẫn chạy ra à!” Alan cười mỉa mai: “Tôi sẽ xem đây là lời khen ngài dành cho tôi.” “Bớt nói mấy lời này đi!” Alson bực dọc lật tài liệu trên bàn, ngưng một lát lại nói, “Còn nữa… chăm sóc nhiều cho Bùi Nghiêu, chẳng bao lâu nữa nó đã là Chuẩn Thái tử phi, nó là Thái tử phi có thân phận bình dân đầu tiên, sự quan tâm của ngoại giới đối với nó sẽ nhiều lên ngay lập tức, nó là quân nhân, không giỏi xử lý những chuyện này, nhắc nhở nó nhiều một chút, đừng để nó khó xử, gặp phải chỗ nó không hiểu rõ lắm thì nhớ dạy cho nó.” Alston vẫn quan tâm đến Bùi Nghiêu trước sau như một, Alan mỉm cười tiếp nhận đề nghị của hắn, gật đầu nói: “Xin hãy yên tâm, khoảng thời gian tiếp theo đây tôi sẽ không rời khỏi anh ấy dù chỉ một bước.” Chuyện tồi tệ gần đây quá nhiều, Alston không muốn có vấn đề đâm ngang nữa, nhíu mày nói: “Thôi, ta sẽ mời cho nó một thầy lễ nghi, bớt gây ra chuyện rắc rối gì cho đám phóng viên…” “Tôi thay Bùi Nghiêu cảm ơn ý tốt của ngài, chẳng qua không cần.” Alan mỉm cười nhắc nhở, “Tuy rằng Bùi Nghiêu từ nhỏ đã lớn lên ở trong quân, nhưng anh ấy trước nay chưa từng rời khỏi giới quý tộc, lễ nghĩa của anh ấy không hề thua kém bất cứ quý tộc nào, cho dù ngẫu nhiên làm ra chút hành vi không mấy thích hợp cũng đều là chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, tôi tin rằng không có ai tóm chặt điểm ấy không buông, hơn nữa… tôi cũng không cho rằng có người nào xứng để dạy dỗ Thái tử phi Điện hạ của tôi.” “Còn nữa, tôi hy vọng có thể sửa lại cách nhìn của ngài đối với Bùi Nghiêu một chút, anh ấy là một thân sĩ điển hình, xuất thân quân nhân, nhưng không mắc phải bất cứ thói quen xấu nào, ở không ít phương diện anh ấy còn thận trọng tự tôn hơn tôi, nếu một người như vậy còn không thể làm ngài hài lòng, vậy tôi thật sự tò mò rốt cuộc có phải ngài đang cố ý gây phiền phức cho anh ấy hay không.” Alan đứng dậy, lặp lại, “Tóm lại, cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng người yêu của tôi đã đủ hoàn mỹ, không cần bất kỳ kẻ nào đến khoa tay múa chân.” Alston đực mặt nhìn Alan, không biết tại sao hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, hùng hổ tóm lấy chuyện này thao thao bất tuyệt nói hoài không dứt, không mời thì không mời, về phần… “Bệ hạ.” Cecil cõ cửa thư phòng, cúi đầu nói, “Thiếu tướng Bùi Nghiêu xin ngài triệu kiến.” Alston lập tức hiểu ra… Alan sớm đã cảm nhận được Bùi Nghiêu, một mớ vừa nãy là nói cho Bùi Nghiêu ở ngoài cửa nghe! Mình lại làm cầu qua sông cho Alan! Alston nhìn Alan, quả nhiên nhìn thấy u quang sau khi đắc thủ trong mắt hắn, lúc này Bùi Nghiêu đến đây nhất định là vì không yên tâm về Alan, lòng Alston nghẹn vô cùng, hắn lười xem sự ngọt ngào nồng đậm tình ý của đôi tình nhân nhỏ này, bực bội xua tay nói: “Được rồi được rồi, đi đi.” “Bệ hạ.” Lần này Cecil vào thẳng thư phòng, Alston đang muốn đuổi ông ra ngoài, Cecil cúi người trước nói, “Tinh hạm của Điện hạ Anthony đã đến.” Alston khựng lại, Alan nghe vậy nhếch môi cười: “Chuyện phía sau giao cho ngài, chắc Bùi Nghiêu đang lo lắng cho tôi, tôi lui trước đây, Bệ hạ.” — Alston bị thằng con thồn cẩu lương nhai muốn mỏi mồm =))))