Nghịch tập (tinh tế)
Chương 79
Lúc rạng sáng, mọi người được mời đến thư phòng của Alston.
“Ngồi trước đi.”
Ngoài dự đoán của mọi người, Alston bình tĩnh một cách bất ngờ, tuy trong không khí khó tránh thoang thoảng mùi của thuốc an thần, nhưng nhìn thần thái của hắn không hề giống như đã từng giận dữ, phu nhân Jenny hơi yên lòng, ngồi xuống nhíu mày hỏi: “Bettina nói thế nào? Rốt cuộc Anthony đi đâu?”
Alston im lặng một lúc lâu rồi nói: “Bây giờ vẫn chưa liên lạc được với Anthony, nhưng từ tín hiệu thu được khi Bettina liên lạc với bọn chúng vừa nãy thì có thể thấy bọn chúng không hề rời khỏi phạm vi tinh vực của Đế quốc.”
Thân vương Adair thở phào một hơi, gật đầu nói: “Vậy thì tốt.” Hoàng Thái tử chạy trốn của Đế quốc Norman, đi nương tựa vào bất cứ chính quyền nào cũng đều là sự sỉ nhục lớn đối với Đế quốc, nếu lỡ như có kẻ đứng sau âm thầm giật dây, ở ngoài mặt cung cấp che chở chính trị cho Anthony, lén coi hắn như con cờ chính trị để uy hiếp Đế quốc… vậy thật sự rất khó lường.
“Việc khẩn cấp trước mắt là nhanh chóng gọi Anthony về.” Trong mắt phu nhân Jenny tràn đầy chán ghét, thấp giọng nói, “Hy vọng chuyện lần này có thể làm Bệ hạ ngài nhận rõ bản tính của hai mẹ con này…”
Alston nâng mắt, híp mắt cảnh cáo: “Jenny.”
“Em nói gì sai à?” Phu nhân Jenny lạnh lùng nhìn Alston, “Hẳn ngài đã nuôi đủ thứ vô ơn này rồi chứ? Ngài đối với Anthony thế nào trong lòng mọi người đều rõ, trước hết bỏ qua không nói đến việc Anthony lấy oán báo ơn không màng người thân, chỉ nói đến cách bọn họ ứng đối với chuyện lần này… Bệ hạ, một người kế vị chín chắn, tâm lý mạnh mẽ, sẽ vì thất thế nhất thời mà sa ngã, muốn lật ngược tình thế bằng cách tấn công liều chết thế này sao?”
“Ngài chỉ lạnh nhạt với bọn họ vài tháng, tính qua tính lại đã gây ra biết bao nhiêu chuyện, ha ha…” Phu nhân Jenny nhìn Alan, nói đầy ẩn ý, “Nếu tất cả mọi người đều giống như nó, vậy em thật sự cảm thấy lo lắng cho sự an toàn tính mạng của ngài.”
“Có lẽ ngài vẫn cho rằng em đang nói thay cho Alan, tùy đi…” Phu nhân Jenny nghiêng đầu tựa vào sofa mệt mỏi nói, “Thân là Hoàng thất, em không thể trơ mắt nhìn ngài giao Đế quốc cho một người không chịu nổi chút đả kích, hấp tấp đường đột như thế, em không có ý kỳ thị nó, nhưng mà… Anthony là một đứa con riêng, nền giáo dục nhận được và môi trường phát triển từ nhỏ của nó đã quyết định nó sẽ trở thành người thế nào, nó không phải là đứa được bồi dưỡng để trở thành Hoàng Thái tử, nó căn bản không có trí tuệ và sự khôn ngoan một người ngồi trên ngôi cao nên có, em không muốn nói trắng ra khó nghe đến vậy, nhưng những chuyện nó làm không có chuyện nào không chứng minh điều này… Con riêng tình nhân nuôi lớn vĩnh viễn không bì được với Hoàng tử chính thống, nó vốn không có sự tôn quý của Hoàng thất.”
Thân vương Adair bất đắc dĩ nhìn phu nhân Jenny, quay đầu áy náy nói với Alston: “Trước hết khoan hãy nói những chuyện này, việc Hoàng Thái tử Điện hạ chạy trốn khỏi nơi đóng quân chắc không giấu được, tốt nhất chúng ta hãy nghĩ kỹ sáng mai nên công bố chuyện này với bên ngoài thế nào.”
Alston không tiếp lời, đây cũng là chuyện làm hắn đau đầu nhất hiện giờ.
“Tối qua có một nhóm thổ phỉ xuất hiện ở tinh vực gần nơi đóng quân của Hoàng Thái tử, căn cứ theo kết quả phân tích theo dõi tinh hạm của bọn chúng từ rada viễn tinh phát hiện bọn chúng có thể là tội phạm của Đế quốc đang đào tẩu, lúc này Hoàng Thái tử Điện hạ suy nghĩ vì lợi ích chung, quyết định xuất binh đuổi bắt ngay lập tức.” Alan không nói chuyện đã lâu đột nhiên mở miệng, mặt không biểu tình nói, “Nhưng thật đáng tiếc, Hoàng Thái tử Điện hạ ra quyết định sai lầm, không hề bắt được tội phạm, trái lại do vụ nổ quang tử của ngôi sao gần nơi đóng quân mà mất liên lạc với Chủ tinh và nơi đóng quân.”
Mọi người dồn dập nhìn về Alan, trong mắt Thân vương Adair hiện lên nét vui mừng, gật đầu liên tục: “Ý hay!” Alan lại tiếp tục nói: “Mà vào ngay lúc nãy, vụ nổ quang tử dần dần chấm dứt, các tín hiệu từ từ khôi phục lại bình thường, cuối cùng chúng ta cũng liên lạc được với Hoàng Thái tử Điện hạ mất liên lạc một ngày một đêm.”
Phu nhân Jenny sửng sốt, nhíu mày bất mãn nói: “Dựa vào cái gì?! Nó rõ ràng là kẻ tạo phản chạy trốn! Tại sao còn phải giải vây cho nó…”
“Jenny!” Thân vương Adair trầm giọng ngắt lời phu nhân Jenny, “Bây giờ không phải là lúc giận dỗi.”
Phu nhân Jenny vẫn tức giận bất bình, Alston mang ánh mắt phức tạp nhìn Alan, trong lòng nghi hoặc hoang mang… Chẳng lẽ chuyện lần này không phải do Alan gây ra?
Tuy rằng không có đủ chứng cứ, nhưng chuyện Anthony muốn soán vị lúc trước là do Alan báo với hắn, sau đó cũng là Alan đề nghị hắn thăm dò Bettina, tiếp đó lại xảy ra hàng loạt sự cố, mơ hồ đều có liên quan đến Alan.
Vốn dĩ Alston gần như dám khẳng định lần này lại là Alan giật dây ở phía sau, nhưng bây giờ nhìn Alan, hắn lại có chút không chắc chắn, lí do Alan nghĩ cho Anthony cũng không tính là hoàn mĩ, nhưng trong tình thế cấp bách đây đã là cách cứu vãn tốt nhất, nếu thật sự muốn hại Anthony, hành động hiện giờ của Alan nên giải thích thế nào?
Alston nhìn Alan một lúc lâu không nói chuyện, mà Alan lại giống như nhìn thấu lo nghĩ của Alston, cười mỉa mai: “Không cần suy đi nghĩ lại nữa, tôi không muốn bỏ thêm chướng ngại gì trong chuyện này.”
“Không bàn đến ân oán cá nhân giữa tôi và Anthony, chuyện lần này liên quan đến cả Hoàng thất, tôi sẽ không lấy việc này ra làm trò đùa.” Khóe miệng Alan nhếch lên thành một nụ cười lạnh, “Quả thật tôi không muốn Anthony sống tử tế cho lắm, nhưng không có nghĩa là tôi muốn điền bản thân tôi vào, hắn tự tìm chết được thôi, xin đừng liên lụy đến tôi.”
“Ha…” Phu nhân Jenny lắc đầu cười cảm thán, “Mọi người đều nhìn thấy rồi đấy, hành động của Alan đã chứng minh lời em nói lúc nãy, chỉ vào thời điểm này tố chất của con riêng và Hoàng tử mới có thể phân biệt ra được.”
Alan nói năng vô lễ, Alston lại không nổi giận giống như thường ngày, Alston im lặng hồi lâu, thấp giọng nói: “Đều về phòng của mình nghỉ ngơi đi, đợi khi liên lạc được với Anthony ta sẽ phái người thông báo cho mọi người.”
Alan nghe vậy nghiêng đầu nói với Bùi Nghiêu: “Chúng ta đi.”
Bùi Nghiêu hành quân lễ với Alston, theo Alan rời khỏi thư phòng.
“Adair.” Alston gọi Thân vương Adair lại, bình thản nói, “Chú ở lại một chút.”
Adair hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu nói: “Vâng, Bệ hạ.”
“Chú luôn ở trong cung, hẳn đã nhìn thấy tất cả.” Alston rót cho mình một ly rượu mạnh, uống một hơi cạn sạch, “Ta tin rằng chú sẽ có cái nhìn khách quan đối với chuyện này hơn Jenny, nói ta biết, chuyện lần này có liên quan đến Alan hay không.”
Adair suy nghĩ một thoáng sau đó cẩn thận nói: “Nếu nói hoàn toàn không có liên quan chắc cũng không thể… Dù sao truy xét đến tận cùng, ngay cả Jenny cũng có liên can — em ấy liên tục làm Bettina bất an, hơn nữa… Thứ cho em nói thẳng, theo như em biết, trước đó ngài cũng đã đối xử với Bettina hơi hà khắc rồi.”
“Chú không rõ!” Nói đến Bettina trong lòng Alston bực bội không thôi, “Không phải người phụ nữ nào cũng giống Jenny, tuy rằng tính tình nó không quá tốt, nhưng ít nhất không nhạy cảm không quái đản đến vậy! Đặc biệt là gần đây, mỗi ngày cô ta thần hồn nát thần tính, cảm thấy ai cũng đang chống đối lại cô ta, ai rảnh hơi để ý tới cô ta như vậy! Hơi tốt với cô ta một chút cô ta lại muốn cầu xin ta tha thứ cho phụ thân cô ta anh trai cô ta, cô ta thật sự…”
Adair thầm thở dài, đây quả thật là vấn đề gà đẻ ra trứng hay trứng nở ra gà, người thân bên cạnh Bettina lần lượt thất thế, trong lòng ả không an ổn, cứ luôn muốn tìm được niềm an ủi từ Alston, nhưng ả càng dính lấy Alston Alston càng cảm thấy ả tham lam, càng đối xử lạnh lùng với ả, ả lại càng không yên tâm, tiếp tục thử dò xét, lặp đi lặp lại, Alston không phiền cũng không được.
Adair tránh né chủ đề này, lại nói: “Nhưng xem xét từ lời của Alan ban nãy… Cháu nó thật sự muốn giải quyết nguy cơ lần này cho ngài, không thể không nói, lời giải thích của Alan quả thật rất khéo léo, hợp tình hợp lý, lại giữ được thanh danh của Hoàng thất, đương nhiên, nếu như ngài thật sự không yên tâm, vả lại có cách tốt hơn thì không nhất định phải dùng cách của nó.”
Alston cười lạnh: “Vừa nãy cách bọn Mabel nghĩ ra là công bố tin Anthony mắc bệnh phổi trước khi tin đồn xuất hiện, làm dân chúng cho rằng nó có được sự cho phép của ta sau đó mới rút khỏi nơi đóng quân, kế tạm thời, lúc trước ta còn cảm thấy không tệ, bây giờ xem ra…”
Adair cười khổ: “Vô cùng không chu đáo.”
Alston hít sâu một hơi nói: “Đợi liên lạc được thằng súc sinh kia, rồi thông báo tin tức theo như Alan nói.”
Adair ngưng một lát rồi hỏi thăm dò: “Vậy… vẫn tiến hành theo kế hoạch lúc trước không? Giữ lại phong hào Hoàng Thái tử?”
“Giữ lại?” Alston phát ra một tiếng cười lạnh trong cổ họng, “Giữ lại cho nó để nó tiếp tục đội cái mũ Thái tử đâm đầu vào chỗ chết?! Đây là lần cuối cùng ta giải quyết hậu quả cho nó!”
Tảng đá lớn trong lòng Adair rơi xuống đất, lại hỏi: “Vậy… Alan…”
Trận ngôn luận về con riêng và Hoàng tử chính thống của phu nhân Jenny vang vọng bên tai Alston lần nữa, hắn nhắm mắt, cắn răng hung hăng gằn từng chữ nói: “Lập Alan làm Hoàng Thái tử lần nữa!”
—
Finally!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hoàng Thái tử Điện hạ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thái tử phi Điện hạ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
232 chương
33 chương
16 chương