Nghịch tập (tinh tế)
Chương 74
“Thiếu tướng, Điện hạ Alan đến đây.” Nhân viên bảo an của sân diễn tập vội vã chạy đến phòng điều khiển, do dự nói, “Theo quy định, sau khi diễn tập bắt đầu không cho phép bất cứ ai đi vào… ngài biết đấy, sân diễn tập của chúng ta như hệ sinh thái độc lập, bây giờ mấy khu lớn đã mở, tùy tiện mở ra đường khác có thể sẽ gây hỗn loạn đến môi trường bên trong sân diễn tập.”
“Lập tức để Điện hạ vào.” Bùi Nghiêu cũng không ngẩng đầu lên dặn dò, “Xảy ra vấn đề sẽ do một mình tôi chịu trách nhiệm.”
Nhân viên bảo an thở phào một hơi, hắn căn bản không dám chặn Alan ở bên ngoài, bây giờ có người bằng lòng gánh vác trách nhiệm là tốt nhất, nhân viên bảo an gật đầu đi, không lâu sau Alan đi vào phòng điều khiển.
“Ngài…” Hôm nay hiếm khi Alan cũng thay quân trang, Bùi Nghiêu ngẩn ra một thoáng, hành lễ với Alan, “Điện hạ.”
Alan cười khẽ: “Diễn tập đã bắt đầu à? Em còn tưởng em đến kịp.”
“Mới bắt đầu được một lát.” Bùi Nghiêu nhìn thời gian, “Chẳng phải ngài nói hôm nay Thượng tướng Bark sẽ đến sao?”
Alan thuận miệng bịa: “Lâm thời có việc, đã hủy hành trình rồi.”
Bùi Nghiêu không nghi ngờ hắn, gật đầu xoay người tiếp tục nhìn camera, Alan đứng sau lưng Bùi Nghiêu nhìn anh, im lặng một lúc lâu bỗng nhiên nói: “Bùi Nghiêu, anh hận Anthony không?”
Bùi Nghiêu nghi hoặc nhìn Alan, không biết tại sao hắn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, Bùi Nghiêu gật gật đầu: “Anh ta cấu kết với Darren muốn gây bất lợi cho ngài, tuy rằng vì vậy nên đã bị Bệ hạ trừng trị, nhưng… tôi vẫn không thể tha thứ cho anh ta.”
Alan cúi đầu cười bất đắc dĩ, Bùi Nghiêu khó hiểu nhìn Alan: “Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Việc em muốn nói không phải điều này, chẳng lẽ anh đã quên chuyện trên đảo Tiên Nữ rồi à?”
Alan thả ra một nhánh xúc tu tinh thần, dịu dàng xuyên vào não của Bùi Nghiêu, trải qua nỗ lực trong thời gian dài của Alan, vết thương cũ trong não Bùi Nghiêu đã hoàn toàn khỏi hẳn, Alan điều khiển chính xác xúc tu tinh thần nhẹ nhàng chải vuốt não của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu nhắm mắt lại theo thói quen, một cảm giác ấm áp dào dạt quen thuộc từ não truyền thẳng đến trong lòng, làm cho cả người Bùi Nghiêu thoải mái không thôi.
“Tôi không quên, chẳng qua lúc đó… tình huống đặc thù.” Sau khi nhận được khơi thông tinh thần ý thức của lính gác sẽ có chút ngơ ngẩn, Bùi Nghiêu cũng không ngoại lệ, anh nghĩ nghĩ rồi chậm rãi nói, “Hành vi của tôi trên tàu Ngọc Trai quả thật làm người ta không thể hiểu được, sau đó khi Hoàng Thái tử Điện hạ âm thầm thăm dò tôi tôi cũng không trả lời chính diện với anh ta, anh ta nghi ngờ tôi là phải rồi, huống hồ sau đó Bệ hạ cũng nghĩ cách cứu tôi ra ngoài…”
Ý thức của Bùi Nghiêu tỉnh táo hơn chút, nhìn Alan nhíu mày: “Sao ngài lại nhớ đến chuyện này?”
Alan lắc đầu cười: “Vừa vô tình đọc được tin tức liên quan đến anh ta, đột nhiên nhớ tới, được rồi… đừng vì em làm trễ chính sự, anh tiếp tục đi.”
Bùi Nghiêu thành thật gật đầu, quay đầu tiếp tục nhìn camera.
Alan nhẹ nhàng chơi đùa với thiết bị truyền tin của hắn, im lặng nhắn cho quan lễ nghi của hắn một tin: Tiếp tục.
Tuy rằng Anthony liên tục đâm đầu vào chỗ chết, nhưng từ đầu đến cuối Alan chưa hề nghĩ đến việc muốn lấy mạng hắn, thậm chí Alan còn lên kế hoạch, trong tương lai sau khi kế vị, có thể sắp xếp cho Anthony đến sao Apollo “an dưỡng”, như vậy vừa giữ gìn được danh tiếng của mình, vừa có thể báo đáp món quà Alston dành cho mình năm xưa, nói là đạo đức giả cũng được, nói là muốn duy trì hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng Bùi Nghiêu cũng được, nhưng vào hôm nay Alan đã đổi ý, Anthony căn bản không xứng để mình thu xếp cho anh ta.
So với việc cầm tù cả đời, làm cho Anthony sớm ngày đi đến một thế giới khác vẫn tốt hơn, Alan không có cách nào chịu được bất kỳ ai nhớ thương Bùi Nghiêu của hắn, cho dù không có chút khả năng thành công cũng không được.
Nhớ đến mấy lời hạ lưu Anthony ý dâm Bùi Nghiêu vừa nghe được Alan gần như muốn xé tươi hắn, nuôi Bùi Nghiêu làm nô lệ tình dục? Alan hít sâu một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
“Điện hạ?” Bùi Nghiêu nghi hoặc quay đầu nhìn Alan, “Thân thể ngài không thoải mái à?”
Thông qua quan hệ kết hợp Bùi Nghiêu có thể cảm nhận được sự dao động cảm xúc mãnh liệt của Alan, anh lo lắng nhìn Alan, Alan điều chỉnh tâm tình mỉm cười nói: “Nhớ đến một vài chuyện lúc trước, có chút không khống chế được cảm xúc.”
Không đợi Bùi Nghiêu hỏi Alan đã giải thích: “Nhớ đến chuyện trên đảo Tiên Nữ, em nói với anh chưa? Em đã xem ghi hình lúc anh bị nhốt.”
Bùi Nghiêu hiểu ra gật đầu, an ủi Alan: “Xin đừng để ý, thật ra một tháng ấy qua nhanh vô cùng, tôi căn bản không cảm nhận được gì cả, hơn nữa…”
Alan hỏi: “Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa nếu không có chuyện khi đó, có lẽ tôi sẽ không có được sự thương yêu của Điện hạ.” Bùi Nghiêu sợ Alan hiểu lầm, bổ sung: “Chúng ta ở trên tàu Ngọc Trai mới chân chính hiểu rõ lẫn nhau, không phải sao?”
Nhìn thấy sự cảm kích và may mắn trong mắt của Bùi Nghiêu, lòng Alan như bị chú mèo con cào một đường, vừa đau vừa ngứa, Alan nhấp môi, tiến đến gần cúi đầu dịu dàng hôn môi Bùi Nghiêu.
“Hiệu trường, lần này…”
Một nữ giáo viên đã kiểm tra tròng mắt xong đi vào phòng điều khiển, sau khi nhìn thấy một màn trước mặt nữ giáo viên vội vàng xoay người đi ra ngoài, cũng ngăn mấy vị giáo viên đi cùng cô tới đây ở ngoài cửa, ánh mắt nữ giáo viên tỏa sáng, cười thấp giọng nói: “Điện hạ đang hôn Hiệu trưởng, chúng ta đợi lát nữa hẵng vào.”
Điện hạ Alan và Chuẩn Vương phi Điện hạ ân ái có tiếng, vài vị giáo viên thầm hiểu trong lòng, cười thiện ý đợi ở ngoài cửa.
Hành cung Efoda, phu nhân Jenny vui vẻ chỉ huy các thị nữ sắp xếp hành lý của cô, Bettina nhiều ngày không xuống lầu nghi hoặc đẩy cửa phòng của mình ra, đi đến hành lang nhìn xuống phía dưới, ngờ vực hỏi: “Chuyện này là sao?”
“Hôm qua Thân vương Adair đã trở về.” Thị nữ cười cúi người với Bettina, “Thân vương Điện hạ nói muốn tự mình đến đón Điện hạ Jenny hồi phủ, bên dưới đang thu dọn, phu nhân.”
Lòng Bettina khẽ động, phu nhân Jenny sắp đi?
Vậy chẳng phải là… kế hoạch lúc trước cũng có thể hủy bỏ.
Bettina mang tinh thần bất an nhìn các thị nữ đang bận rộn đi qua đi lại bên dưới, thị nữ bị ả ngăn lại do dự hỏi: “Phu nhân… có cần tôi giúp gì nữa không?”
Bettina hoàn hồn, lắc lắc đầu nói: “Cảm ơn, không cần đâu.” Thị nữ mỉm cười cúi đầu rời đi.
“Hãy cẩn thận chút, đừng để cái gì rơi xuống.” Phu nhân Jenny tươi cười nhìn Alston vừa mới từ thư phòng đi ra, “Các cô gái, lần này chúng ta đã ở đây gần một tháng, đây có lẽ là lần tôi về ở nhà anh trai lâu nhất từ sau khi đi lấy chồng, nhất định Bệ hạ đã chán ngấy chúng ta rồi, biết điều chút nhé, thu dọn xong đồ đạc chúng ta lập tức rời đi, trong 10 năm sẽ không quay về nữa.”
Lần này Thân vương Adair xử lý một phiền phức lớn cho Alston, tâm tình hắn cực tốt, cười nghe phu nhân Jenny trêu chọc hắn, lắc đầu nói: “Mới một tháng mà thôi, nếu như em thích, có thể gọi Adair và tụi nhỏ Abby qua hết, muốn ở bao lâu cứ ở bấy lâu.”
Bettina trên lầu 3 nghe vậy lập tức bấu chặt ngón tay, căng thẳng nhìn phu nhân Jenny đợi câu trả lời của cô, phu nhân Jenny tươi cười nhìn Alston, nói: “Nói lời trái lương tâm vậy không chột dạ à? Được rồi, em biết vì Adair anh thương ai thương cả đường đi, ngay cả em cũng thấy thuận mắt, chẳng qua cho dù anh không chê em, em cũng đã ghét bỏ anh.”
Alston cười cười, quay đầu dặn dò quản gia: “Lấy cái bình hoa lúc trước Điện hạ Jenny khen đẹp gói kỹ lại cho em ấy mang theo, còn có châu báu em ấy từng đeo, sửa sang lại toàn bộ rồi gửi đến phủ cho Điện hạ Jenny.”
Phu nhân Jenny cười nhướng mày: “Hào phóng như vậy, là đang chúc mừng cuối cùng em cũng đi đúng không?”
“Jenny.” Alston bất đắc dĩ nhìn cô, “Cứ phải xuyên tạc ý của anh mới vui à?”
“Được rồi.” Phu nhân Jenny tiến đến phía trước hôn má của Alston, nghịch ngợm cười nói, “Đừng nhớ em quá, hiện giờ trong mắt trong tim em đều là Adair, chắc sẽ tạm quên ngài một khoảng thời gian.”
Alston hưởng thụ sự hiền dịu hiếm có của phu nhân Jenny, vỗ nhẹ lưng cô nói: “Đi đi, lát nữa anh còn phải họp có thể không gặp được Adair, thay anh hỏi thăm chú ấy, nói anh vô cùng hài lòng với hành động lần này của chú ấy.”
Phu nhân Jenny gật đầu liên tục, Alston cúi đầu hôn trán phu nhân Jenny lần nữa, xoay người rời đi.
Bettina cắn môi, quay người về phòng của mình.
Ở trong phòng Bettina đi qua đi lại, đứng ngồi không yên, mấy lần cầm thiết bị truyền tin lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng vẫn nhịn không được kết nối với Anthony.
“Xảy ra chuyện gì ạ?” Âm thanh ở đầu bên kia đột nhiên trở nên yên tĩnh, giống như Anthony đã tìm đến một chỗ vắng lặng, hắn nhẹ giọng hỏi, “Mẫu thân?”
Bettina hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Con yêu, mẹ nghĩ… chúng ta vẫn nên bỏ kế hoạch lúc trước đi.”
Anthony ở đầu bên kia thiết bị truyền tin kinh ngạc nói: “Ngài làm sao vậy?”
“Ngay từ đầu mẹ đã cảm thấy vô cùng không thỏa đáng…” Bettina đau khổ túm mái tóc xoăn màu champagne mềm mại của mình, ngồi xuống thấp giọng nói, “Jenny đã đi rồi… cô ta vừa mới nói, tạm thời sẽ không trở lại nữa, Bệ hạ cũng tặng cô ta không ít đồ… Lúc trước con nói đúng, mọi đau khổ đều chỉ là tạm thời, trước kia là đầu óc mẹ mụ mị, bây giờ mọi chuyện đã qua, chúng ta…”
“Mẫu thân, mọi thứ đều đã qua à?” Anthony thất vọng nói, “Có phải ngài đã quên con không khi nào không chịu khổ phải không?”
Lời của Anthony đâm mạnh vào tim của Bettina, ả cúi đầu đấu tranh, sau một lúc lâu nói: “Phải… nhưng Bệ hạ vẫn rất thương yêu con, chỉ cần chúng ta làm theo từng bước, có lẽ sẽ không…”
“Bởi vì phu nhân Jenny đã đi, không còn người giày vò ngài tồn tại nữa, cho nên ngài quên con, quên ông ngoại và cậu rồi phải không?” Lòng Anthony nguội lạnh, hắn nói, “Trước nay con không hề muốn làm gì, đến bên này cũng là ngài khuyên con, bảo con thành thật nghe lời Bệ hạ, nhưng sau đó ngài lại đột nhiên cho con hy vọng, làm con cảm thấy con có thể lập tức trở về cầm lại mọi thứ vốn thuộc về con, mà sau khi nguy cơ của ngài được loại bỏ, ngài lại muốn đổi ý?”
“Mẹ đang nghĩ cho con, nhưng chúng ta cần cẩn thận hơn một chút… Anthony, sao con có thể nghĩ về mẹ mình như vậy…”
Tiếng của Bettina và Anthony truyền ra rõ ràng từ thiết bị nghe lén, hai mắt Alston đỏ lừ, gần như sắp phát giận, hắn kiềm chế nhiều lần, cuối cùng vẫn dùng một chưởng đập nát thiết bị nghe lén!
Thiết bị truyền tin của Alston sáng lên, hắn nhìn lướt qua: Alan.
Tuy rất không muốn, nhưng Alston vẫn tiếp thông tin, giọng điệu bất thiện nói: “Có lời mau nói.”
“Sau khi biết cô sắp đi, chắc Bettina đã đổi ý rồi chứ gì? Có phải ngài đã tin đoạn ghi âm tôi gửi cho ngài là thật phải không?” Hình ảnh của Alan dần dần trở nên rõ nét, hắn nhìn thiết bị nghe lén bị phá nát ở một bên cười, “Tôi biết mà, thiết bị nghe lén của ngài hẳn tốt hơn của tôi, được rồi, chuyện tiếp theo giao cho ngài, vẫn xin ngài xem xét đến lòng trung thành báo cáo của tôi, đừng truy cứu chuyện tôi sắp xếp nhân thủ và cài đặt thiết bị giám sát trong hành cung của ngài.”
Alston ngắt luôn truyền tin, nhưng hình ảnh 3D Alan mỉm cười vẫn lưu lại trước mặt hắn trong một lát, lửa giận của Alston ngập trời, cầm lấy thiết bị truyền tin hung hăng ném xuống đất.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
232 chương
33 chương
16 chương