Nghịch tập (tinh tế)
Chương 47
Có lẽ vẫn luôn không tức giận được với Bùi Nghiêu, có lẽ hai liều thuốc an thần tiêm trước đó cuối cùng đã phát huy tác dụng, hoặc là phu nhân Jenny và Alan đã làm cạn sạch tất cả lửa giận của Alston, khi nhìn thấy Bùi Nghiêu đến tính sổ, trong lòng Alston thật sự bình tĩnh một cách thần kỳ.
Alston buông bút máy, xoa xoa mặt nói: “Nói đi, muốn nói gì thì nói cái đó.”
“Bệ hạ, tôi vô ý mạo phạm.” Bùi Nghiêu nghiêm túc nói, “Tôi tin rằng sáng nay nhất định Điện hạ đã nói không ít lời làm ngài tức giận, tôi lấy thân phận kỵ sĩ của Điện hạ thay Điện hạ xin lỗi ngài, và khẩn cầu ngài tha thứ.”
Alston lắc đầu bật cười: “Ta biết cậu vĩnh viễn hiểu chuyện hơn bọn họ, Bùi Nghiêu…”
“Nhưng tôi cũng hy vọng ngài cho tôi một lời cam đoan.” Bùi Nghiêu nhìn chằm chằm Alston, “Loại hành vi thô bạo với Điện hạ không thỏa đáng này, là lần cuối cùng.”
Lời nói của Alston bị Bùi Nghiêu đánh bật về lại, vẻ mặt giống như nuốt sống một con cóc.
“Ta thô bạo với nó? Ha…” Alston dở khóc dở cười, “Cậu nhìn sư tử của ta! Bị con rắn độc của Alan quấn đến mức đến giờ vẫn đứng dậy không nổi! Nó không ra tay với ta à?!”
Bùi Nghiêu lắc đầu: “Đó là thú lượng tử của Điện hạ làm.”
“Hành động của thú lượng tử là biểu hiện trực quan nhất cho cách nghĩ của chủ thể!” Trong mắt Alston lóe lên lệ khí, “Ra tay với Hoàng đế Bệ hạ, cậu cảm thấy hành động của Alan có thỏa đáng không?!”
Bùi Nghiêu bình tĩnh dị thường: “Ngài đã lẫn lộn khái niệm rồi, không phải là Điện hạ ra tay với ngài, mà là trong lúc nguy hiểm suýt bị ngài bóp chết, thú lượng tử của Điện hạ bị ép phải vùng vẫy.”
“Nếu không có phản kháng nho nhỏ ấy… có lẽ tôi đã không thể gặp lại Điện hạ nữa.” Bùi Nghiêu lạnh lùng nhìn Alston, “Điện hạ luôn khoan dung đối xử với mọi người, tôi mong muốn tiếp bước phẩm chất tốt đẹp của Điện hạ, sẽ không truy cứu hành động hung bạo của ngài trước đó, nhưng ngài nhất định phải đảm bảo với tôi, trường hợp này nhất định là lần cuối cùng.”
Phản kháng nho nhỏ…
Alston nhìn thú lượng tử sư tử đang nằm bò bên chân mình, lông bờm rũ rượi, nhắm tịt mắt suốt, thi thoảng không thoải mái mà động đậy…
Alan luôn khoan dung đối xử với mọi người…
Alston nhớ đến Catherine và Bettina chưa biết sống chết…
Phẩm chất tốt đẹp của Alan…
Alston lập tức nhớ đến những hành động trả thù và hãm hại liên tiếp đối với Anthony từ khi Alan quay về Chủ tinh…
Trong lòng Alston mệt mỏi vô cùng, hắn không muốn gây xung đột với Bùi Nghiêu, vẫn còn một đống chuyện đang chờ hắn sắp xếp, hắn cũng không có thời gian để dây dưa với khúc gỗ cố chấp này, Alston bất đắc dĩ xua xua tay nói: “Đối với loạt bình luận của cậu về Alan này ta sẽ xem như cậu nói mê sảng vì yêu đến mụ đầu, được thôi, được thôi, đây là lần cuối cùng ta đánh nó, được rồi chứ? Cậu hài lòng chưa?”
Bùi Nghiêu gật đầu: “Hy vọng ngài có thể giữ lời hứa.”
“Bùi Nghiêu.” Alston nâng mắt nhìn Bùi Nghiêu, “Ta vẫn cho rằng cậu không giống Alan, cậu hiểu chuyện hơn nó, hiểu rõ quan hệ được mất hơn nó, càng hiểu tính quan trọng của sự phục tùng mệnh lệnh hơn nó, nhưng lần này…. ta rất thất vọng.”
Alston luôn luôn dung túng Bùi Nghiêu rất nhiều, nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn dùng từ nặng đến thế đối với Bùi Nghiêu.
Alston bất ngờ không nhìn thấy sự sợ hãi và bất an trong mắt Bùi Nghiêu, Alston nhíu mày, chuyện này là sao? Chẳng lẽ ở lâu với Alan, nên trở thành bất cần đời giống Alan rồi?
“Thật đáng tiếc đã làm ngài thất vọng, nhưng tôi vẫn giữ vững quan điểm của tôi.” Bùi Nghiêu hành quân lễ đúng chuẩn với Alston, “Khi tôi 23 tuổi, lúc mới gia nhập Cận vệ doanh ngài từng nói với tôi, phải phục vụ Điện hạ tương lai của mình như phục vụ Chúa trời, phải trung thành với ngài ấy như trung thành với Đế quốc, lời này tôi vẫn nhớ rõ, cũng cố gắng hết sức muốn làm được chuyện này, đối với việc này tôi không thẹn với lòng.”
Bùi Nghiêu lui ra, thật lâu sau Alston cũng không nói gì, hắn đột nhiên hối hận vô cùng, cho dù không thể làm Bùi Nghiêu trở thành trợ tá đắc lực cho Anthony giống như ý tưởng của mình, nhưng ít nhất cũng có thể trở thành trợ tá đắc lực cho mình, một người như vậy… cuối cùng lại rơi vào trong tay Alan.
Thiết bị truyền tin trên bàn không ngừng sáng lên, Alston đau đầu vô cùng, một mớ phiền phức…
“Sao còn không đứng dậy?” Alston bực bội nhìn thú lượng tử của mình, hắn xách sư tử lên, nhìn trái nhìn phải, “Chẳng phải không bị thương à…” Sư tử nhấc mí mắt nhìn hắn một cái, lại mệt mỏi nằm sấp xuống…
“Thật ra tôi cũng biết đây là hành vi rất không thỏa đáng, nhưng tôi có thể làm thế nào đây?” Người không có vinh hạnh được Hoàng đế Bệ hạ triệu kiến lần nữa – Điện hạ Alan ngồi trong phòng khách nhỏ, nhàm chán thổ lộ những phiền não của hắn với quản gia của Alston, “Thiếu tướng vốn không thể chịu được tôi có chút thương tổn nào, cho dù thương tổn này là do Hoàng đế Bệ hạ ảnh kính yêu từ nhỏ gây ra.”
Biểu tình trên mặt của quản gia vô cùng phức tạp, ông cung kính nghe, thi thoảng gật gật đầu.
“Thiếu tướng nhất định phải đòi một lời giải thích cho tôi.” Khóe miệng Alan mỉm cười, nhìn quản gia, “Anh ấy vì tình yêu mà không màng tất cả, bằng lòng vì tôi vượt lửa băng sông, chẳng lẽ tôi có thể ngăn cản, chặn Thiếu tướng Bùi Nghiêu lại, cô phụ tấm lòng này của anh ấy đối với tôi sao?”
Quản gia nghẹn đến mức mặt đỏ chót, ông không biết làm sao để trả lời câu hỏi của Điện hạ Alan mà phải đảm bảo rằng không bất kính với Hoàng đế Bệ hạ, một người hầu trẻ tuổi bên cạnh quản gia ngẩn người nhìn ông, lại nhìn Alan, gật đầu nói: “Đương nhiên không thể!”
“Lui xuống!” Quản gia lớn tiếng trách móc, “Từ khi nào người hầu có thể xen mồm vào chuyện trên điện!”
Người hầu trẻ tuổi sợ đến mức biến sắc, vội vàng khom người lui xuống.
Quản gia cung kính khom người với Alan: “Đã thất lễ rồi, chuyện này đều là sơ suất của tôi, bình thường không dạy bảo các người hầu trẻ tuổi cho tốt.”
Hôm nay Alan rộng lượng khác thường: “Tôi tha thứ cho ông.”
Rất nhanh sau đó quản gia đã bị nghiệp quật vì hành động của mình… Trong phòng khách nhỏ vốn chỉ có 3 người ông Alan và cậu người hầu xui xẻo kia, vừa nãy ông la rầy đuổi người hầu đi, giờ chỉ còn lại ông và Alan.
Thời gian sau đó, quản gia bị ép nghe những “phiền não” của Điện hạ Alan một lúc lâu, ông không dám thờ ơ với Alan, cho nên ông vẫn phải đáp lại lời của Alan, việc này đối với ông mà nói… vô cùng khó khăn.
Cũng may, rất nhanh sau đó Bùi Nghiêu đã xuống lầu giải thoát cho ông, quản gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, cung cung kính kính tiễn hai người ra ngoài.
“Tuy rằng lần này không phải lỗi của ngài, nhưng….” Sau khi phi hành khí chạy được một lúc Bùi Nghiêu mới nhịn không được nói, “Nhưng lần sau ngài nhất định phải cẩn thận một chút! Trước nay Bệ hạ không phải là người tốt tính gì, nếu lúc đó ngài ấy phát chứng nóng nảy, vậy thì ngài đã không thể toàn thân trở ra!”
Alan mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu, nói bóng nói gió: “Tính tình ông ta không tốt? Nếu là đối với anh thì không phải như vậy.”
Bùi Nghiêu sửng sốt, cúi đầu nói: “Bệ hạ vẫn luôn nhớ đến những cống hiến của ba mẹ tôi với Đế quốc năm xưa, cho nên khoan dung với tôi hơn một chút.”
Không thể đơn giản như vậy, Alston là người nhớ đến tình cũ thế sao? Alan không cho là vậy.
Chuyện này vẫn vướng mắc trong lòng Alan, Bùi Nghiêu sẽ không lừa hắn, nói nữa cũng vô ích, hơn nữa hiện giờ Alan cũng không có tâm tư lo nghĩ này nọ, chỉ có thể tìm cơ hội điều tra sau, Alan cầm tay Bùi Nghiêu, bình thản cười: “Thiếu tướng, ngài không thể chịu được em bị người ta bắt nạt vậy sao?”
Bùi Nghiêu nghiêng đầu đi, do dự rũ mắt: “Ngài không chỉ là người yêu của tôi, còn là chủ nhân của tôi, ngài bị thương khi tôi không có mặt, đây là sự thất trách của tôi.”
“Nhất định đừng nghĩ như vậy.” Alan sợ Bùi Nghiêu sẽ tự trách, nhận lỗi trước nói, “Là em đã sơ ý… không ngờ ông ta sẽ ra tay, chẳng qua cũng không phải chuyện gì lớn, chút thương ấy sẽ khỏi ngay thôi.”
Bùi Nghiêu nhìn khóe miệng kết vảy của Alan im lặng không lên tiếng, thật ra anh cũng hơi tức giận với Alan, nhưng mà không dám cũng không nỡ nổi cáu với Alan, Alan nhìn ra Bùi Nghiêu bất mãn, cười nói: “Ngài đang đau lòng vì em à?”
“Hôn một cái sẽ không đau nữa.” Trong mắt Alan mang ý cười, “Có tác dụng hơn bất cứ thuốc gì.”
Bùi Nghiêu nhíu mày, cuối cùng vẫn không thể làm lơ ánh mắt chờ mong của Alan, Bùi Nghiêu nhích sát vào, khẽ khàng hôn xuống khóe miệng bị thương của Alan, Alan hơi nghiêng đầu qua, hôn lại thật sâu.
Alan có vết thương, Bùi Nghiêu cực kỳ cẩn thận, sợ bất cẩn đụng phải miệng vết thương của hắn, trái lại Alan chẳng chút băn khoăn, thừa dịp này trắng trợn cướp bóc, chiếm tiện nghi của Bùi Nghiêu từ trên xuống dưới cho đủ.
Bùi Nghiêu cực kỳ dễ thẹn thùng, rất nhanh, Alan đã dời sự chú ý của anh đến một chỗ khác.
“Điện hạ!” Bùi Nghiêu túm lấy cái tay đang cởi thắt lưng cho anh của Alan, kiềm nén lúng túng khẩn cầu, “Sắp đến hành cung của ngài, bác Edward bọn họ… sẽ nhìn ra.”
Alan nhướng mày: “Nhìn ra thì đã làm sao?” Khác với Bùi Nghiêu, từ nhỏ Alan đã lớn lên trong cung điện, sớm quen với cuộc sống được người ta phục vụ, trong mắt hắn bị người hầu nhìn thấy chuyện riêng tư của mình là việc hoàn toàn bình thường.
Bùi Nghiêu giữ chặt tay của Alan, lắc lắc đầu: “Tôi không quen…”
“Được rồi.” Alan cười dung túng, “Xem ra có một số việc em cần phải thích ứng với thói quen của anh… Nhưng mà như vậy anh đã xấu hổ, thế sau khi chúng ta kết hôn, có phải em cần đuổi việc hết tất cả người hầu không?”
Alan cúi đầu xuống hôn môi Bùi Nghiêu, mỉm cười nói: “Mấy đoạn văn em cho anh xem lúc trước… em vô cùng mong mỏi muốn thử từng cái cùng anh, nếu trong hành cung có quá nhiều người chắc sẽ không tiện lắm.”
“Ví dụ như cho anh đeo chút đồ chơi, bắt anh ngậm chúng đứng bên cạnh em nhìn em làm việc, hoặc là khi anh làm sai sẽ bắt anh cởi quần ra nằm sấp lên bàn làm việc của em, em dùng thước dạy học trừng phạt anh, hoặc là khi…”
“Điện hạ!” Lỗ tai của Bùi Nghiêu cháy đỏ bừng, xấu hổ đến mức gần như không dám nhìn Alan, “Đừng nói nữa…”
Alan nhìn thấy dáng vẻ khốn đốn của Bùi Nghiêu thì thầm tham trong lòng, lính gác của hắn… cho dù ở trước mặt người ngoài oai hùng bao nhiêu, ở trong lòng mình luôn có thể trở nên đáng yêu như vậy.
“Không nói nữa không nói nữa.” Alan dịu giọng an ủi Bùi Nghiêu, “Sắp về đến nhà rồi.”
—–
Bất cứ ai cũng bị Alan nó thồn cơm chó =)))) xin chú ý đừng đến gần nó =)))))))
Dạo nỳ toi ăn chay muốn hao mòn nên mấy màn thằng nhỏ miêu tả toi cũng mong chờ lắm *bịt máu mũi*
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
232 chương
33 chương
16 chương