Đây không phải là lần đầu tiên Alan chạm đến thân thể của Bùi Nghiêu, nhưng lúc trước nhiều nhất Alan chỉ vuốt ve cơ bụng, lưng của Bùi Nghiêu, lần quá phận nhất cũng chỉ sờ mó ngực của anh, lần này vẫn là lần đầu Alan vượt quá giới hạn. Alan không muốn miễn cưỡng Bùi Nghiêu quá, tuy là nửa ép buộc đè Bùi Nghiêu lại không cho anh trốn ra sau, nhưng vẫn luôn cẩn thận để ý đến vẻ mặt của Bùi Nghiêu, trong mắt Bùi Nghiêu là ngượng ngùng chịu đựng và phần nhiều là kháng cự, sau khi thông cảm qua kết hợp ngắn ngủi Alan thuận lợi nắm bắt được cảm xúc chân thật của Bùi Nghiêu… Anh đang xấu hổ, bởi vì sinh ra ham muốn hạ lưu với Điện hạ mình tôn kính nhất mà cảm thấy không còn mặt mũi nữa, Bùi Nghiêu vẫn đang khổ sở nhẫn nại, anh không muốn thất thố trước mặt mình. Alan thầm thở dài, Thiếu tướng của hắn còn có thể làm cho hắn đau lòng hơn nữa không? Làm cho Thiếu tướng Bùi Nghiêu cấm dục đã quen lập tức tận tình hưởng thụ tình dục vẫn có chút khó khăn, Alan không nói lời gì làm cho anh khó xử hơn nữa, chỉ luôn nhỏ giọng an ủi, dịu dàng nói lời yêu thương ngọt ngào bên tai Bùi Nghiêu, dưới tay không ngừng, để Bùi Nghiêu thoải mái tiết ra. “Nhanh thật.” Alan cười trêu đùa, rút khăn tay lau tay, thấp giọng nói, “Mọi khi tự mình chơi cũng nhanh vậy à?” Một lúc lâu sau Bùi Nghiêu mới hoàn hồn lại, anh mơ màng nhìn Alan, thấp giọng thở dốc: “Tự mình?” Alan ngưng lại một lát hiểu ra, bật cười, lắc đầu nói: “Không có gì…” Alan cũng có chút động tình, vốn hắn cũng muốn để Bùi Nghiêu phục vụ mình một lần, chỉ tiếc thiết bị truyền tin của hắn đột ngột vang lên, Alan liếc nhìn một cái, hài lòng cười. “Sao vậy?” Trong mắt của Bùi Nghiêu vẫn còn ánh nước, do dự một lát nói, “Tôi… tôi làm cho ngài…” “Không cần.” Alan đặt thiết bị truyền tin sang một bên, “Lần sau đi.” Trong lòng Alan dâng lên hàng ngàn hàng vạn nhu tình, ôm Bùi Nghiêu vào lòng lần nữa, dỗ anh hôn anh, cho anh hồi ức về lần đầu tiên tốt đẹp. Hành cung Efoda, Alston mang vẻ mặt mệt mỏi, chậm rãi tiêm cho mình một liều thuốc an thần. “Phu nhân Bettina bãi công à? Thế mà anh lại dùng thứ đồ này.” Phu nhân Jenny cười mỉa mai, “Nghe nói tối qua phu nhân Bettina cũng không ngủ lại Efoda, mà là trở về biệt thự nhỏ của mình từ sớm? Thật đáng thương, chẳng phải ngài nên đi an ủi một chút sao?” Thân vương Adair cười khổ: “Jenny… đừng đổ thêm dầu vào lửa.” “Em nói gì sai à?” Phu nhân Jenny cười lạnh, “Chắc anh không thấy khoảng thời gian trước cô ta kiêu ngạo thế nào đâu, công khai làm từ thiện, tham gia các loại dạ tiệc, giành ống kính hết lần này đến lần khác, người không hiểu tình hình chắc thật sự cho rằng cô ta là Hoàng hậu của chúng ta.” Phu nhân Jenny rút cánh tay từ trong tay của chồng ra, nhìn Alston: “Cho dù là vì lý do gì, em hy vọng sau này ngài có thể thận trọng một chút, em không hy vọng xảy ra trường hợp xuất hiện chung một chỗ với Bettina lần nữa.” Không có được khơi thông tinh thần của Bettina đúng lúc, lúc này còn bị em gái mình chì chiết trước mặt em rể, tính tình vốn chẳng tốt mấy của Alson lại càng kém, Alston lạnh lùng liếc nhìn Jenny một cái, bình thản nói: “Tha thứ cho anh không hề biết ngài không thích cô ta đến thế, nói vậy… việc che giấu cho anh trước mặt Marian mấy mươi năm trước đây thật sự làm khó em quá rồi.” “Anh!” Phu nhân Jenny lập tức đỏ mặt. Đây vẫn luôn là cây dằm trong tim phu nhân Jenny, lúc đó thật ra cô biết chuyện Alston tìm đến Bettina. Sau khi khuyên can không có hiệu quả thì phu nhân Jenny không can thiệp nhiều nữa, nhưng trong lúc cố ý vô tình, phu nhân Jenny vẫn che giấu cho bọn họ trước mặt Hoàng hậu Marian không chỉ một lần. Lúc ấy Alston và Marian đã thành hôn nhiều năm, nhưng mãi vẫn không có con, phu nhân Jenny biết được đại khái chuyện giữa hai người, cô đồng tình với Marian, nhưng vẫn âm thầm sốt ruột, Alston không thể không có người thừa kế, là một thành viên của Hoàng thất, trong lòng phu nhân Jenny rất rõ điểm này. Mà chỉ ngắn ngủi mười mấy năm sau, Marian mang thai. Marian trong lúc mang thai có tinh thần hơn nhiều so với lúc trước, cả người đều ngập tràn hy vọng về tương lai, khi ấy phu nhân Jenny hối hận vô cùng, nhưng không còn cách nào… Anthony đã 15 tuổi, nói gì cũng đã muộn. Sau đó phu nhân Jenny càng cẩn thận mọi việc, sợ Marian biết được sự tồn tại của Bettina và Anthony, những năm sau bệnh tình của Marian nguy kịch, phu nhân Jenny cũng không biết giữa hai chuyện có quan hệ gì không, mấy năm nay cô vẫn luôn tránh né vấn đề này, không nghĩ đến hôm nay đột nhiên bị Alston đâm thủng. Phu nhân Jenny kiềm nén sự hổ thẹn trong lòng, mỉa mai đáp trả: “Quá khen… vừa ve vãn Bettina, vừa sắm vai vợ chồng hòa thuận với Marian, ngài vất vả hơn em, nói thật thì em thật sự rất tò mò, mỗi lần yêu đương vụng trộm trở về, ngài làm sao để gột rửa đi hết pheromone của người đàn bà thấp hèn kia trên người mình vậy? Ha ha… trước khi Hoàng hậu Marian bệnh mất có phải đã biết ngài nuôi tình nhân, còn sớm có con riêng với người đàn bà hèn hạ kia không?” “Câm miệng!” Alston giận dữ, “Đừng cho rằng anh thật sự không nổi giận với em!” Thân vương Adair đứng dậy, theo bản năng che chở phu nhân Jenny ra phía sau, anh hơi cúi đầu, thái độ kính cẩn như trước: “Bệ hạ, xin tha thứ cho sự thất lễ của Điện hạ Jenny.” Ánh mắt của Alston lạnh lẽo dày đặc, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Jenny… đừng nói chuyện với anh như thế, anh có thể bao dung em vô hạn, nhưng việc này không bao gồm em có thể nhắc đến Marian trước mặt anh, giống như em, Hoàng hậu Marian là một nhánh gai giờ nào phút nào cũng có thể đâm vào tim anh, làm anh xấu hổ cả đời.” “Thật vui khi nghe ngài nói được như vậy.” Phu nhân Jenny không hề sợ hãi, nói, “Thái độ ngài đối với Alan mấy năm nay làm em cho rằng ngài không hề có chút áy náy nào đối với Hoàng hậu Marian cả.” Alston hít sâu một hơi: “Jenny… đừng bóc vết sẹo cũ của anh mãi.” “Là anh bóc sẹo của em trước!” Vành mắt của phu nhân Jenny đỏ lên, “Em thừa nhận là em có lỗi với Hoàng hậu Marian, mấy năm nay em vẫn đang nỗ lực bù đắp, em cố gắng hết sức muốn giúp đỡ Alan… ít nhất em mạnh mẽ hơn anh!” “Bây giờ Alan chỉ có Bùi Nghiêu… vậy mà ngay cả Bùi Nghiêu anh cũng muốn tính kế, rõ ràng anh biết Alan coi trọng mối tình này nhiều bao nhiêu, nhưng anh nhất định phải đứng giữa thu lợi…” “Bệ hạ.” Quan lễ nghi của Alson đi vào phòng khách nhỏ, cúi người nói: “Điện hạ Alan xin ngài triệu kiến.” Phu nhân Jenny giật mình, cuống quýt lau nước mắt nơi khóe mắt, Thân vương đau lòng nhìn vợ, xoay người nói với Alston: “Xin tha thứ cho sự thất lễ của chúng em, hôm nay Điện hạ Jenny không thoải mái lắm, bọn em xin lui đi trước…” Alston đau đầu vô cùng, phất phất tay ý bảo hắn đã biết, không lâu sau, Alan đi vào. “Cô đến à?” Alan nghi hoặc nhìn ly tách vẫn chưa kịp dọn trên bàn trà, “Đã đi rồi?” Alston không trả lời thẳng vấn đề: “Con đến làm gì? Bùi Nghiêu đâu?” “Thiếu tướng bị tôi tách ra đi thăm chiến hữu, ngày hôm qua bận rộn quá chưa kịp nói, tôi có mấy câu muốn nói với Bettina.” Alan tựa lên sofa, cười nói, “Có tiện mời bà ta ra một lát không?” Alston gần như muốn phát chứng nóng nảy, Alan cố ý à?! Hôm nay hai cô cháu này đã thỏa thuận kỹ cùng đến làm mình ghê tởm phải không?! Alston bực bội liếc Alan một cái, “Cô ta không có ở đây, con với cô ta có gì để nói?” Alan bình thản cười: “Tối qua bà ta đe dọa, uy hiếp người đàn ông của tôi, ngài nói thử xem tôi có nên nói chuyện với bà ta không?” Alston khẽ nhíu mày, hắn biết Alan nói đến chuyện gì, xua tay nói: “Vậy mà tính là đe dọa cái gì! Đều là chuyện đã qua rồi.” “Bà ta cảm thấy đã qua?” Alan nhếch miệng cười, “Chuyện này bà ta cảm thấy đã qua, là có thể cho qua à?” Trong lòng Alston không khỏi dâng lên nỗi bất an, hắn theo bản năng nhìn ra ngoài, quay đầu lạnh lùng nói với Alan: “Con đã làm gì?!” Hiểu con không ai bằng cha, lúc này Alan đột nhiên đến đây nhất định không phải chỉ đến tính sổ. “Không có gì… Tối qua sau khi về hành cung tôi không ngủ được, suy nghĩ mãi một vấn đề.” Alan nhìn Alston, “Tại sao Bettina muốn tặng Bùi Nghiêu một dẫn đường là có thể tặng Bùi Nghiêu một dẫn đường? Rốt cuộc quyền hạn của bà ta to lớn bao nhiêu, rốt cuộc phía Tháp Ngà có bao nhiêu người của bà ta thâm nhập vào?” “Để chứng thực điều này, tôi đã làm một thực nghiệm nho nhỏ.” Alan đột nhiên cười, trong lòng Alston tự dưng dâng lên cơn lạnh buốt, nụ cười kia của Alan… thật sự giống như một con rắn độc săn mồi thành công! “Việc này còn phải cảm ơn phu nhân Bettina, bà ta liên tục cách không bày tỏ ý tốt với Bùi Nghiêu, làm cho lòng tôi sinh ra cảnh giác, sắp xếp mấy nhân thủ bên cạnh bà ta tí xíu thôi.” Alan nói không nhanh không chậm, tận hưởng vẻ mặt dần dần thay đổi của Alston, “Tối qua mấy người này dẫn theo người của tôi đi vào Tháp Ngà, bọn họ chỉ lờ mờ truyền đạt mệnh lệnh của Bettina với Viện trưởng Catherine, phu nhân Catherine lập tức thầm hiểu trong lòng, cũng bày tỏ cháu trai Burch của phu nhân Bettina đã chuẩn bị xong.” Alan nhìn Alston, mỉm cười: “Bệ hạ, cậu ta chuẩn bị xong là chuẩn bị xong cái gì? Ngài nghe hiểu không?” Trong hành cung Efoda quanh năm ấm áp như xuân, giờ phút này Alston lại cảm thấy cả người lạnh như băng. Alston nhìn thoắt về phía Alan, cắn răng gầm nhẹ: “Con… con…” “Hơn nữa còn phải cảm ơn ngài, hành động của ngài tối qua triệt để làm lạnh lẽo con tim của phu nhân Bettina, phu nhân Bettina đau lòng muốn chết chặn hết tất cả các cách thức có thể liên lạc với bà ta.” Alan thấp giọng cười, “Có lẽ bà ta chỉ muốn né tránh ngài, nhưng rất đáng tiếc, bà ta cũng bỏ lỡ thông tin quan trọng đến từ Viện trưởng Catherine.” “Viện trưởng Catherine là một người rất cẩn thận, trước khi dẫn Burch đi ra đã liên hệ với Bettina muốn xác nhận thêm một lần nữa, nhưng thật đáng tiếc bà ta không liên lạc được với phu nhân Bettina, lại sợ chậm trễ kế hoạch lớn của phu nhân Bettina, nên đã trực tiếp giao Burch ra.” Alan nhìn chằm chằm Alston, “Từ khi người của tôi gặp Catherine, đến khi bọn họ bàn bạc khi nào tiêm thuốc ép phát tình cho Burch, lại đến khi Burch được đưa đến trong tay người của tôi, cả một quá trình, đều được thu lại toàn bộ.” Alan triệt để lạnh mặt xuống: “Bệ hạ, lén lút mua bán giao dịch dẫn đường, đây là tội gì, ngài rõ hơn tôi phải không?” Không đợi Alston nói chuyện Alan đã đứng dậy nói trước: “Thật đáng tiếc, hôm nay tôi đến không phải để bàn điều kiện, trước khi tôi bước vào cửa đoạn video này đã được gửi đến các cơ quan kiểm tra liên quan và các tòa báo lớn, tôi chỉ đến thông báo cho phu nhân Bettina một chút, xin bà ta hãy chuẩn bị cho tốt thôi.” Câu cuối cùng của Alan triệt để cắt đứt đường lui của Alston, con ngươi của Alston chợt biến thành màu đỏ, hắn đột nhiên bùng nổ, lập tức bóp chặt cổ họng của Alan! “Thằng súc sinh!” Alston hung dữ bóp cổ Alan, giọng nói run lên, “Con thật sự cho rằng ta sẽ không giết con? Con có biết con đang gây cho ta bao nhiêu phiền phức không! Hả?! Ta bóp chết con!!” Ngay lập tức rắn Taipan của Alan cắn sư tử của Alston, sư tử vẫy mạnh đầu ném rắn Raipan ra xa mười mấy mét, rắn Taipan mạnh mẽ quay thân mình lại, quấn chặt lấy cổ của sư tử… “Có giỏi… thì bóp chết tôi đi.” Alan không chút sợ hãi, ánh mắt hắn lạnh lùng, vì cổ họng bị bóp chặt nên giọng nói trở nên khản đặc, “Tôi đã sớm nói với các người, con, mẹ, nó, đừng, đụng, đến, Bùi, Nghiêu!” Alston nghẹn họng, trở tay hung hăng tát một cái lên mặt Alan, giận điên lên nói: “Cô ta còn chưa đụng đến đâu!!” “Nghĩ thôi cũng không được!!” Khóe miệng của Alan toác ra, tiếng gào thét nhuốm máu còn to hơn cả tiếng Alston, “Hôm nay bà ta dám nghĩ, ngày mai sẽ dám làm!” “Alston, là các người khinh người quá đáng!” Alan liếm máu tươi bên khóe miệng, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi đã nói từ sớm, dám đụng đến Bùi Nghiêu, thì phải sẵn sàng tiếp nhận sự báo thù điên cuồng của tôi! Tôi đã báo trước, tận tình tận nghĩa rồi.” Alston giận dữ, cũng nổi lên sát tâm, hai người bốn mắt đối diện nhau, cuối cùng vẫn là Alston bại trận… Lần này Alan chơi thật, nó căn bản không muốn kết thúc! Lúc này Alston có làm gì cũng đã muộn! Alson nhìn thấy cái cổ xanh tím và khóe miệng bị vỡ của Alan thì bỗng có hận ý khó hiểu, cắn răng nói: “Con… con không sợ ta thật sự bóp chết con…” “Tôi sợ ông?” Alan kéo lại cổ áo bị Alston xé rách, cười lạnh phun ra một búng máu. Vì mình, Bùi Nghiêu mấy lần không màng đến tính mạng, mình vì Bùi Nghiêu, sẽ sợ Alston? Nực cười. —