Nghịch duyên tiên-ma: ma hậu là thiên giới công chúa
Chương 17 : Bạch y nử tử thần bí
Bên bờ Vong xuyên mạn châu sa hoa rơi lả tả, tiếng khóc của Thuỷ Bích vẫn không ngớt, Vương mẫu thẫn thờ nhìn dòng nước vẫn cuồn cuộn chảy. Nếu như bà 500 năm trước không tuyệt tình như vậy, nếu như bà chịu nghĩ đến cảm nhận của con mình thì đứa con gái này sẽ không bỏ bà mà đi, Vương mẫu khóc, lần đầu tiên dùng tình cảm của một người mẹ mà suy nghĩ, tâm bà đau như dao cắt.
Không ai tưởng được sự việc sẽ diễn ra như vậy, Thiên Lam là muốn bảo vệ tất cả bọn họ mà tự hi sinh mình. Là nàng quá ngốc hay vì bản thân luôn lương thiện như thế. Trên đời này thật sự có một kẻ ngây thơ đến vậy sao. Sắc mặt Long Tử Phong nhìn không ra sắc thái gì, hai bàn tay trong ống tay áo đã siết chặt. Hắn ngàn tính vạn tính cũng chưa từng nghĩ sẽ có loạ kết cục như vậy. Nhớ gương mặt kia khoảng thời gian trước kia luôn tươi cười, nhớ lời nói vô tâm làm cho hắn tức giận, còn nhớ nàng từng ngu ngốc mà coi kẻ thù như hắn làm bằng hữu tốt, lấy thân mình ra bảo vệ hắn. Tất cả những kí ức kia từng chút từng chút một siết chặt lấy lòng hắn, phải chăng nàng thật sự trong lúc vô tình đã đi vào lòng hắn. Tâm thật đau.
Dực Thiên ra sức kìm chế sự vùng vẫy muốn nhảy duống sông Vong xuyên của Thuỷ Bích. Hắn giờ đây thật đã biét thì ra Lam nhi đã vì tình yêu của. hắn cùng Thuỷ Bích mà hi sinh thật nhiều. Hắn thật hối hận vì sao mình lại làm tổn thương nàng, vì sao lại bức nàng chết, hắn bây giờ đã tìm lại được thứ mình muốn nhưng cái giá phải trả quá đắt : sinh mạng Lam nhi, sự đau lòng vủa Thuỷ nhi và niềm hối hận sẽ theo hắn suốt cuộc đời này, vì yêu mà hận, vì hận mà phải nhận lấy kết cục như vậy đáng hay không?
Lúc này không gian chợt xảy ra dị tượng, bầu trời trắng như tuyết, gió lạnh thổi từng cơn, hoa tuyết tung bay đầy trời, nhiệt độ nhất thời hạ xuống thấp, từ trong gió tuyết, bạch y nữ tử im lặng đứng đó, điềm tĩnh trang nghiêm, ánh mắt nàng quét tới nơi nào nơi ấy đều trở nên vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt kia tựa hồ như tất cả mọi thứ đều không can dự tới nàng.
Thuỷ Bích dường như nhận ra bạch y nữ tử, nàng liền quỳ xuống liên tục cầu xin:
- Thần nữ, cầu người hãy cứu Lam nhi, nàng lúc trước vẫn cùng người thân thiết như tỷ muội, Thuỷ. Bích cầu người cứu muội ấy, thần nữ...
Tiếp theo sau là tiếng của Vương mẫu cùng các công chúa:
- Chúng ta đều cầu người cứu nó.. cầu ngươi...
- Thần nữ... hãy cứu nàng...
Lần này Dực Thiên hạ mình cầu xin vị bạch y nữ tử kia, dù hắn không biết nàng là ai nhưng nhìn thái độ của Vương mẫu và Thuỷ Bích hắn biết chắc nàng có thể cứu được Lam nhi, cho dù chỉ là một tia hi vọng hắn cũng muốn thử.
Giọng nói của bạch y nữ tử vang vọng:
- Trên cõi đời này cho dù là thần, yêu ma hay là người đều không biết trân trọng những gì hiện có trước mắt, đến khi mất đi rồi hối hận thì đã muộn. Nhân sinh trên cõi đời này có sự ảo diệu vô cùng, ngươi không cần nó thì sẽ mất nó, đây là kiếp số của nàng, nếu ta ra tay cứu màng chính là đảo lọN số mệnh sinh tử luân hồi. Không chỉ ta gặp hoạ sát thân mà nàng cũng phải lần thứ hai bị đẩy đến bờ vực sinh tử. Nhưng ta sẽ cứu nàng, cũng chính là cho các ngươi cơ hội. Tương lai này ra sao phải xem tạo hoá vủa nàng rồi.
Tiếng nói vừa dứt, hào quang màu trắng bao phủ toàn bộ sông vong xuyên, nước sông xảy ra ba động vô cùng lớn, mặt nước rẽ ra nhanh chóng xuất hiện bóng dáng Thiên Lam, dưới sông vong xuyên một nữ tử váy áo rách tả tơi trên gương mặt có một phong ấn làm nàng thạt xấu. Nữ tử vung kiếm chém giết ác linh đang định hấp thu linh hồn Thiên Lam thừa dịp đưa Thiên Lam lên bờ. Bước chân nàng vừa đáp lên bờ, sông vong xuyên đã trở lại như cũ, tĩnh lặng dị thường.
Một luồng tiên khí màu trắng bao bọc lấy Thiên Lam, giọng nói của bạch y nữ tử lại vang lên:
- Lam nhi tỷ cho muội một lần nữa sống lại, phải biết bảo vệ lấy bản thân, nước sông vong xuyên không ngừng sinh sôi nhưng không xoá mòn được kí ức của muội, sống cho thật tốt.
Bạch y nữ tử nói xong, Thiên Lam đã tỉnh. Mọi người vây quanh nàng, trong lòng ai cũng ẩn ẩn vui mừng trừ Mị Cửu, hắn đã lặng lẽ ly khai. Trận chiến chấm dứt. Dực Thiên và Thuỷ Bích sẽ đến ở với Ma hoàng. Theo ý của bạch y nữ tử cũng chính là Vân Tuyết Thần nữ Thiên Lam gả cho Long Tử Phong. Vương mẫu dù khó xử nhưng vẫn theo ý nàng.
Thiên lịch 5500 năm sau đại chiến tiên - ma, Lục công chúa thiên giới Thiên Lam vì ngăn chặn đại chiến ngũ giới, cố ý muốn tự sát sau được Vân Tuyết Thần nữ cứu về. Lục công chúa gả cho Ma hoàng Long Tử Phong làm Ma hậu. Đại chiến tạm hoãn tại đây. Từ đây tình yêu giữa cô công chúa Thiên giới và Ma hoàng của ma tộc bắt đầu. Đây là câu chuyện kinh thiên động địa nhất từ trước đến nay trong lục giới mà cuối cùng kết quả cũng không mấy tốt đẹp mặc dù không có ngăn trở của Thiên giới. Tất nhiên đó là chuyện sau này còn kết cục cuối cùng cũng là một ẩn số.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
34 chương
170 chương
18 chương
557 chương
150 chương