Nghịch chuyển thiên mệnh
Chương 3 : Bí kíp võ công(1)
Hạ Vi Thuỷ thở hắt ra một hơi thật dài,chậm rãi đứng dậy khổ ổ rơm ẩm mốc,lết từng bước chân nặng nề ra ngoài. Trời đã có mắt cho nàng trọng sinh trở lại,nàng hà có thể phụ lòng,giờ nàng đã biết chính xác vị trí mà Vô Ưu đại nhân chôn giấu bí kíp tuyệt học,lại có thể dùng những bí kíp đó cứu Lăng Phi Vân,cứu chính mình,nàng phải đi tìm ngay bây giờ. Hạ Vi Thuỷ khó nhọc từng bước ra khỏi miếu hoang,đi vào trong rừng. Theo những mảnh kí ức còn sót lại trong não thì cứ đi sâu vào rừng,đi vào một cái động,tất sẽ thấy những thứ cần tìm.
Hạ Vi Thuỷ đứng trước khu rừng,người bắt đầu run lên một chút. Nàng không phải run vì sợ hãi địa phương u ám trước mắt,mà bởi thời tiết bỗng chuyển lạnh,trên người chỉ có một manh áo rách,đến che thân cũng không nổi,sao nàng không lạnh cho được. Kiếp trước dù là người luyện võ những cũng là chuyện quá khứ,sau khi quen biết Sở Hàn nàng bắt đầu sống trong nhung lụa,tuy vẫn chăm chỉ vì hắn gây nhiều huyết án nhưng rốt cuộc đã quên cái cảm giác lạnh lẽo này. Bây giờ,phải chịu đựng lại,nhất thời có chút không thích ứng được ngay.
Nhưng cũng chẳng phải lưu tâm làm gì,Hạ Vi Thuỷ nàng vốn là người chịu đựng tốt,chút hàn khí này đã là gì.
Đứng một hồi lâu,từ từ hồi tưởng lại quá khứ,cuối cùng Hạ Vi Thuỷ cũng tìm được phương hướng chính xác, bắt đầu hành trình "tìm lại" bí kíp võ đã mất. Thế là,trong rừng đột nhiên xuất hiện một tiểu oa nhi toàn thân rách rưới,da gà nổi rõ từng đợt trên làn da trắng nõn,nhìn thoáng cũng biết cuộc sống chật vật xuất hiện trong rừng,đã làm những sinh vật sống ở đây tò mò vô cùng. Cơ mà chúng biết,tiểu oa nhi này tuy nhỏ và chật vật nhưng tuyệt đối không phải nhân loại tầm thường như những kẻ khác,chúng không nên trêu chọc vào nếu còn muốn yên ổn trong này sống.
Đang đi,đột nhiên Hạ Vi Thủy bị một tiếng gầm gừ thu hút,nàng đến gần,lén nấp sau một thân cây thì thấy một con báo gấm đang say mê thưởng thức bữa trưa của mình,mùi máu động vật cứ quanh quẩn làm nàng bất giác thấy khó chịu. Hơn nữa,một thứ làm nàng càng thêm khó chịu chính là con báo gấm kia. Còn nhớ năm đó khi nàng vào rừng đã đụng phải con báo này,nó cư nhiên coi nàng là con mồi,hết mực đuổi theo,còn cắn một cái vào chân trái nàng làm nàng cả tháng không đi lại được. Lúc đó,nàng không có võ công,cũng chưa tìm thấy Vô Ưu động nên không thể đánh trả nó. Nhưng bây giờ thù này mà không trả thì không phải nàng Hạ Vi Thủy.
Hạ Vi Thủy nhẹ nhàng di chuyển đến gần nó,lấy tạm một cành cây,chờ thời cơ thuận lợi tính sổ thì đột nhiên giẫm phải một cành cây khô khác. "Rặc"-Một tiếng cành gãy vang lên,con báo gấm đang say mê thưởng thức bữa trưa ngẩng đầu lên,trong mắt toàn là tức giận nhưng xác định đối tượng phá đám nó lại là một miếng mồi ngon khác thì tức giận dần chuyển sang trạng thái bắt mồi. Khẽ gầm lên một tiếng,nó khom người lấy đà,lao về phía Hạ Vi Thủy. Hạ Vi Thủy nhanh chóng né tránh công kích của con báo,vứt cành cây trên tay,trực tiếng rút ra một cây chủy thủ từ trong áo,làm động tác phòng thủ. Một người một thú cứ thế nhìn nhau với ánh mắt nguy hiểm,đến di chuyển cũng chậm chạp,cẩn thận giống như không muốn bị đối thủ nắm thót. Con báo không thể thấy miếng mồi ngon đứng sừng sững trước mắt mình mà không một điểm sợ hãi nữa,nó trực tiếp lao về phía Hạ Vi Thủy,giơ lên những chiếc móng vuốt sắc nhọn của mình tấn công nàng. Nàng nhanh nhẹn tránh được đòn này,chủy thủ không rảnh rỗi hướng về phía lưng nó sượt một cái. Chủy thủ sượt qua làm bộ da báo bị rách một vết,máu bắt đầu từ đó mà tuôn ra,làm nó đau đớn. Nó gầm lên một tiếng,tiếp tục lao về phía nàng,nàng cười nhìn nó,chủy thủ đang định rút lại vung lên,một nhát liền đâm vào yết hầu nó,linh động nói:
"Ta vốn chỉ muốn tính nợ cũ,không ngờ ngươi lại nổi điên muốn biến ta thành bữa trưa. Cũng không sao,đúng lúc ta đang thiếu áo ấm mặc. Da của ngươi sẽ được trưng dụng lắm."
Nói rồi không lưu tình rút chủy thủ tiếp tục hạ thủ vào yết hầu,con báo đau đớn liền muốn chống cự,thoát ra khỏi tay nàng nhưng không được như ý,liền giương vuốt sắc định cào lên tay cầm chủy thủ của nàng. Nàng nhịp nhàng tránh né những móng vuốt,tiếp tục đâm thật mạnh liền như thế đến khi con báo không còn động nữa,móng vuốt đang lao về phía nàng cũng buông xuôi mới dừng lại.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
57 chương
27 chương
109 chương
56 chương
92 chương
439 chương
24 chương
53 chương