Nghi Thất Nghi Gia (nên Vợ Thành Chồng)
Chương 90 : Ngoại Truyện 6
Mang thai một lần ngốc ba năm, câu nói này quả nhiên có lý của nó.
Từ sau khi trong bụng Lục Dĩ Ngưng có thêm một bánh bao nhỏ, chỉ số IQ của cô dường như đột nhiên thấp đi rất nhiều, IQ của cô vốn đã không cao, giờ còn bị như vậy liền trực tiếp hạ thẳng xuống con số âm.
Lúc đi làm để chìa khóa nhà trong túi xách tưởng nhầm là chìa khóa phòng làm việc, cầm nhầm chìa khóa xe, muốn đến bệnh viện thăm Đường Mộ Bạch kết quả đến nơi mới phát hiện là anh đã hết giờ làm rồi... vân vân và mây mây.
Thậm chí Lục Dĩ Ngưng còn nghi ngờ nếu như cô còn không đến bệnh viện kiểm tra thì có khả năng sẽ rơi vào tình trạng mắc bệnh Alzheimer trước tuổi già mất.
Song cũng may trong bụng cô không phải là Na Tra, vậy nên cũng không đến nỗi thật sự "ngốc ba năm", tính ra cũng chỉ phải nộp thuế IQ vài tháng mà thôi.
Cô và Đường Mộ Bạch đều không quá để ý đến vấn đề giới tính của con nên ngoài việc kiểm tra định kỳ ra thì cũng không ai hỏi đến cái này.
Cũng chẳng khác gì mấy, sinh con trai hay con gái thì cũng đều như nhau cả thôi.
Đều có những chỗ tốt riêng của nó.
Có điều Lục Dĩ Ngưng vẫn thích con gái hơn, ai cũng đều nói rằng con gái là áo bông nhỏ thân thiết của mẹ, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy vui rồi.
Đặc biệt là trước khi sinh cô bỗng nhiên thích ăn chua, thế nên cô lại càng vui hơn nữa. Lục Dĩ Ngưng dựa trên ghế nằm cầm hai quả nho, một quả đưa vào miệng mình, một quả đưa vào miệng Đường Mộ Bạch.
Nho này là nho xanh mà Lục Dĩ Ngưng đặc biệt dặn dì giúp việc mua, vị không quá ngọt mà hơi chua và có chút chát.
Dạo này Lục Dĩ Ngưng ăn gì cũng thấy không ngon miệng nhưng thứ này trái lại lại rất hợp khẩu vị của cô.
Nhưng Đường Mộ Bạch thì khác, anh cũng không có mang thai mười tháng nên cả khẩu vị và sở thích đều như người bình thường, quả nho kia vừa cho vào miệng, anh liền vô thức nhíu mày: "Chua vậy?"
Lục Dĩ Ngưng lại cho một quả nữa vào miệng: "Chua á?"
Giây tiếp theo, cô nuốt xuống: "Đâu có đâu, em thấy ngọt lắm mà."
Đường Mộ Bạch: "Chua."
Lục Dĩ Ngưng quét mắt qua: "Anh nói gì cơ?"
"......"
Lục Dĩ Ngưng lại lấy một quả nho nữa rồi cưỡng chế đưa đến bên miệng anh, "Anh thử quả khác xem."
Đường Mộ Bạch nhìn quả nho xanh bên miệng, cử động môi một cách cứng nhắc, thuận theo cô đưa quả nho vào miệng.
Quả này còn chua hơn quả vừa nãy.
Đường Mộ Bạch bị chua gần nổi cả da gà thế mà tên đầu sỏ gây tội dường như vẫn không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng mà cười híp mắt nhìn anh: "Quả này ngọt không?"
"......"
Hàm răng Đường Mộ Bạch run nhẹ, anh cong môi, biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai có chút kỳ dị: "Ngọt."
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới vui vẻ, vừa bưng đĩa nho ăn vừa xem phim tình cảm thiếu nữ Mary Sue.
Đương nhiên cô biết nho này rất chua, chỉ là thỉnh thoảng lừa Đường Mộ Bạch một chút cũng khá là vui đấy chứ, có thể khiến cho tâm trạng của cô tốt lên mấy độ liền.
Nhất là dạo gần đây Đường Mộ Bạch còn rất hướng đạo, vô cùng phối hợp với mấy trò này của cô.
Lục Dĩ Ngưng sờ nhẹ lên bụng, cô thầm nghĩ, bánh bao nhỏ này may mắn hơn cô rất nhiều.
Cha mẹ tình cảm hòa thuận, ít nhất bây giờ là vậy——
Thật tốt.
Bánh bao nhỏ quả thật là một chiếc áo bông nhỏ, em bé được sinh vào cuối tháng tám, giữa tiết trời nóng nực thế nhưng hôm đó trời lại mưa liên tục suốt mấy ngày.
Bởi vì là sinh tự nhiên, trong lúc mang thai cũng được chăm sóc tốt, cho nên Lục Dĩ Ngưng hồi phục rất nhanh.
Cô sinh đứa con này rất nhàn hạ, ngay cả việc đặt tên cũng không như những nhà khác nào là xem từ điển nào là tìm thầy xem mệnh các kiểu, cô không mê tín như Lục Vệ Quốc, đặt tên con gái cũng phải tìm người xem bát tự, mà chỉ chọn ra hai chữ rồi quyết định vậy luôn.
Họ Đường, tên An Ninh.
Cũng không phải là quá tùy ý, An Ninh An Ninh, bình an tĩnh lặng, nghe ngụ ý cũng tốt đẹp lắm mà.
Chưa kể hai chữ này nhìn còn rất thanh tú, vừa nghe liền biết là tên con gái, sau này đi học viết tên cũng sẽ dễ dàng hơn.
Đường Mộ Bạch đương nhiên không có ý kiến, tên con gái có chữ đồng âm với tên bà xã (*), anh nghe thế nào cũng cảm thấy vô cùng thuận tai.
(*) Chữ Ngưng (凝) trong Lục Dĩ Ngưng và Ninh (宁) trong Đường An Ninh đều đọc là [níng].
Hơn nữa bé cưng trông vừa xinh xắn lại đáng yêu, càng lớn ngũ quan càng có nét của anh và Lục Dĩ Ngưng, Đường Mộ Bạch vô cùng yêu thương và chiều chuộng cô con gái này, muốn trăng được trăng, muốn sao có sao.
Lục Dĩ Ngưng thì khác.
Bởi vì cô phát hiện, Đường An Ninh không hề giống với tên của con bé chút nào!
Chẳng có chút gì gọi là an tĩnh hết, một bé gái mới tí tuổi mà đã muốn trèo tường leo cây, lại còn tổ chức chạy đua với chú chó trong nhà nữa.
Cố tình người làm ba là Đường Mộ Bạch lại rất nuông chiều cô bé, Đường An Ninh nói muốn chạy đua, anh không những không quản mà còn đích thân lên phía trước vẽ vạch đích cho bọn họ.
Bọn họ ở đây ý là chỉ —— Đường An Ninh và chú chó.
Giữa mùa hè nóng nực, Lục Dĩ Ngưng đứng dưới ánh nắng mặt trời nhìn một lớn một nhỏ một chó mà tức đến bật cười.
Cô chụp một bức ảnh, sau đó gửi một loạt cho bạn bè người thân của Đường Mộ Bạch.
Chẳng bao lâu sau, tin nhắn trả lời từ bạn bè người thân của Đường Mộ Bạch lần lượt gửi gửi đến——
Lục Cảnh Hành: 【Thiểu năng, anh đang nói Đường Mộ Bạch.】
Tạ Khôn: 【Chạy đua với chó? Cháu gái nhỏ được ghê nha!】
Phó Uẩn: 【Vất vả cho Dĩ Ngưng rồi, phải một lúc chăm lo cho hai đứa nhỏ.】
Lục Dĩ Ngưng đứng bên cạnh, không lên tiếng cũng tham gia với bọn họ.
Mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà màu đỏ cam phủ lên người bọn họ để lại những chiếc bóng ngắn dài khác nhau trên mặt đất, xung quanh có những người đi đường lướt qua, tiếng nói của họ hòa trộn vào nhau, khiến cô cảm thấy ấm áp và bình yên khó tả.
Lục Dĩ Ngưng thở dài, cô cảm thấy mình phải một lúc chăm sóc cho những hai đứa trẻ cứ như cô giáo ở nhà trẻ vậy.
Có chút bất lực, nhưng càng nhiều hơn là hạnh phúc.
Đợi đến lúc hai cha con chơi đùa xong về nhà, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.
Một nhà ba người dắt theo một chú chó đi về nhà, suy cho cùng Đường An Ninh cũng còn nhỏ, chơi đùa cả nửa ngày mà vẫn không biết mệt là gì, cô bé nắm tay Lục Dĩ Ngưng nhảy nhót: "Mẹ ơi."
Đường Mộ Bạch mở cửa, Lục Dĩ Ngưng cúi người cởi chiếc mũ đội trên đầu Đường An Ninh xuống, "Giờ mới nhớ đến mẹ à?"
Đường An Ninh nhếch môi cười: "Cô giáo ở nhà trẻ của bọn con bảo con gái đều là áo bông nhỏ của mẹ."
Dừng một chút, cô bé lại chớp chớp đôi mắt sáng long lanh: "Mẹ ơi, con là áo bông nhỏ của mẹ ạ?"
Con gái cũng có lúc những lúc thật ngoan ngoãn, Lục Dĩ Ngưng cong môi, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Đúng vậy đó."
Lục Dĩ Ngưng lấy một chiếc lá mắc trên tóc của Đường An Ninh xuống: "Cục cưng cũng là áo bông nhỏ của ba nữa."
Đường Mộ Bạch bĩu môi: "Nhưng con không muốn làm áo bông nhỏ của ba đâu."
Lục Dĩ Ngưng vui mừng nghĩ thầm, con gái quả nhiên không phí công nuôi, cũng biết thế nào là đạo lý trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất.
Cô vừa đưa tay định sờ lên mặt Đường An Ninh thì nghe thấy cô bé lẩm bẩm: "Mùa hè mà còn bắt ba phải mặc áo bông, vậy thì nóng lắm á..."
Còn chưa nói dứt lời, Lục Dĩ Ngưng đã nghe thấy trên đỉnh đầu có người không nhịn được thấp giọng bật cười.
Lục Dĩ Ngưng: "......"
???
Ba nóng, thế còn mẹ thì không biết nóng à?
Lục Dĩ Ngưng hít sâu một hơi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người nào đó: "Anh có nóng không?"
Đường Mộ Bạch điều chỉnh biểu cảm, nhướng mày ho khan một tiếng: "Không nóng."
Vậy còn tạm được.
Lục Dĩ Ngưng nhéo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Đường An Ninh, "Nghe thấy chưa, ba bảo là không nóng."
Đường An Ninh rũ mắt, biểu cảm vô cùng tủi thân.
Rõ ràng vừa rồi mình cũng đâu có hung dữ với con bé, kết quả sao giờ lại tự nhiên bày ra vẻ mặt oan ức thế này.
Lục Dĩ Ngưng nhìn mà đau lòng, giọng điệu cũng bất giác dịu dàng hơn: "Sao thế?"
Đường An Ninh khụt khịt mũi: "Con thích ba như vậy..."
Lục Dĩ Ngưng: "......"
"Nhưng mà hình như ba vẫn thích mẹ hơn con."
Lục Dĩ Ngưng: "......"
Đường An Ninh "Hu hu hu" ra tiếng: "Ba chỉ nghe lời mẹ thôi."
Còn không phải sao.
Bỏ đi, cô có thể coi như chuyện dở hơi mà hai cha con này làm lúc chiều chưa từng xảy ra.
Ừm, đúng là một ngày hạnh phúc.
-----------------------------------------------
Yo yo hoàn rùi nè :> các nàng có đề xuất truyện gì hay hay để tui dịch tiếp honggggg
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
68 chương
41 chương
3 chương
45 chương