- vậy... ta đã thắng, đúng ko? - Nàng cười gian
- đúng... đúng vậy... ta... sẽ ko tới gần Phương vương gia nữa...! - Hồ Điệp Điệp lắp bắp, tái mặt nói
- ân, uống cái này!!!
- hả???
- người thua sẽ phải làm theo lời người thắng nói!!! - nàng đưa tay ra, bắn 1 viên được vào họng Hồ Điệp Điệp
- khụ...... khụ.... ngươi..... ngươi cho ta uống cái gì - nàng ta khó khăn nuốt xuống, ho khan vài tiếng
- ma hạ!!!
- ma... hạ??? - Hồ Điệp Điệp nàng ko phải nghe lầm chứ, ma hạ, độc dược bất giải ư??? Chỉ cần nửa năm, độc phát tác... người uống phải sẽ dần mất đi năng lực rồi phế võ... chết 1 cách thảm thương...
- đừng lo lắng thế!!! Chỉ 2 tháng phát tác được rồi, ko chết lâu vậy đâu, để ta cho ngươi chết sớm hơn chứ!!! - nàng cười xinh đẹp, phẩy tay - nếu muốn giải dược thì hãy tới tam vương phủ, đêm nay. Nhưng nói trước, độc của ta, chỉ ta giải được!!! nàng quay đi... rốt cục, Loan vương phi, nâng thêm 1 bậc kinh hoa.
Tầng 2 của Cẩm sắc lâu
- chậc, ta nên cho nàng 1 chức vị tốt hơn nữa - Hoàng Thiên Minh thở dài
- như hoàng hậu chả hạn! - Hoàng Khiêm Tôn cười gian
- ko phải, nàng địa vị càng cao, ko kẻ nào dám động tới nàng. - Hoàng Thiên Minh thời ơ nói
- tránh xa vương phi của bổn vương ra! - Hoàng Lam Phương gằn giọng, nhảy qua cửa sổ, dùng khinh công bay đi mất
1 khắc sau
- Ngọc Di, về trước đi nga, ta và Di Di muốn xuống - Loan Loan phất tay, ý nói dừng xe, kéo tay Di Di ra ngoài
- vương phi? Nhưng...
- đi đi!!! -Nàng ko để ý, chạy 1 mạch xuống
“ tách “ _ 1 đạo âm thanh nhỏ vang lên
Loan Loan búng tay, hơn chục cẩm y nhân bay tới trước mắt. Làm người đi đường 1 loạt tránh xa, ko ai ko biết: Tu La môn, ko nên động
Chả ai khác, tất nhiên là người của Tu La môn, khi nàng tới, Tu La môn vốn độ nhất sát thủ lâu giờ chính là nâng thêm vài bậc. Y phục cũng 1 tay nàng thiết kế. Trường bào nhẹ nhàng, dễ đi lại tím than, chỉ viền tím bạc. Biểu thị ko thể nào quên đó là 1 bông tử la lan nhỏ xinh đẹp được thêu đúng trước tim. Sau khi giết người xong sẽ để lại 1 bông tử la lan - kí hiệu của Tu La môn.Nhưng phải công nhận, đúng là chủ nào tớ nấy... toàn soái ca ko hà!!!
- mời những người trong tờ giấy này tối nay tới tam vương phủ. - Nàng chìa tờ giấy ra trước mặt bọn hắn. 1 tên cung kính lên nói
- dạ. Chủ tử.- đám người bay đi như chưa từng đến
- chậc, tẩu thật nghiêm tôn nha, thật sự khác với hồi mới về nhà phu nha. Mà tẩu tính đi đâu??? - Di Di tặc lưỡi, cảm thán
- mua quà cho Ngọc Di!! - Nàng cười, bước đi
_ RẦM _
- AIZAAAAAA! Đất có mồ hở??? - Loan Loan nằm trên đất, gào thét, xoa xoa cằm. Mặt quay phắt ra sau
- oa, tẩu a, cực phẩm soái ca nga....!!! - Di Di trầm trồ, mắt sáng rỡ nhìn nam tử ngất xỉu bên cạnh
- hả?.tóc tím bạc ư? Trên đời có 1 người mang màu tóc giống ta ư??? - Nàng trợn tròn mắt. Nam tử này, môi mỏng tải nhợt trên khuôn mặt tinh xảo. Cằm thon gọn, lông mi dài, cong vút, lông mày thanh tú. Mắt nhắm nghiền, mũi cao và thẳng. Ko phải đẹp hơn Phương nhà nàng nhưng thế này cũng đủ làm nữ tử chết vì hắn rất nhiều.
- rất tốt, ta đang thừa 1 viên ma hạ - nàng lục lục ống tay, cười gian
- ế??? Tẩu tính giết người sao??? Ko được a!!!
- đùa thôi, căng dữ thế??? Đưa hắn về phủ nào
- tẩu tính mang về tam vương phủ? Ko được nha, hoàng huynh sẽ ghen đó!! - Di Di chớp mắt vô tội
- hắn ghen thì đáng sợ lắm sao?
- ai biết, huynh ấy chưa yêu 1 ai trước khi yêu tẩu đâu!!!
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
67 chương
95 chương
937 chương
18 chương