- Nàng ta lại sắp tới.!! - Loan Loan thở dài. Nằm trên giường, ngẩng đầu dậy, uể oải nói. Sau khi Hồ Điệp Điệp nghỉ chân tại tam vương phủ, cứ bám lấy Hoàng Lam Phương như keo vậy - hửm? Tiểu qủy nàng lại muốn nghịch?- Hoàng Lam Phương đứng dậy khỏi bài tấu chương, đến bên nàng. Sủng nịnh nhéo nhéo chóp mũi nàng. - Là do nàng ta quá phiền phức.- nàng ngồi dậy, buông tóc tím than xuống, chỉnh áo lộ 1 bên vai - Nàng thực nghịch ngợm!!! - hắn cười khổ. Loan Loan ko thèm để ý tới hắn, đem áo hắn trễ chút, xộc xệch chút nga! - ngươi cơ ngực rất rắn chắc nga!!! - Nàng dùng ánh mắt ngây thơ bắn về phía hắn. RẦM _ RẦM - 2 âm thanh cùng lúc vang lên. 1 là Hồ Điệp Điệp đạp cửa xông vào. 1 là Loan Loan đẩy hắn mạnh 1 phát nằm xuống giường. - huh? Có phải hay ko là Điệp công chúa a? - Nàng từ trên người hắn, ngẩng đầu dậy, cười mê hoặc - ngươi.... ngươi.... các ngươi đang làm gì giữa thanh nhiên bạch nhật thế hả - Hồ Điệp Điệp trợn mắt, chỉ tay về phía nàng - ta? Đây ko phải thư phòng của Phương sao? Và chúng ta vốn là phu thê nga!!! Cửa chúng ta cũng đã đóng? Cần xấu hổ ư? - Nàng vô tội chớp mắt - Điệp công chúa, người là tùy tiện, ko gõ cửa mà vào, vào ko hành lễ, vậy là Huệ Ngọc quốc là nơi ko có phép tắc như vậy? - hắn tựa vào thành giường, nhạt miệng nói - Phương, ngươi đừng nói với nàng như vậy, huống gì nàng mới 13, 14 tuổi a! - nàng ngồi chọt chọt vào ngực hắn, nũng nịu. - ngươi.... là trêu chọc ta, ta đã 18 tuổi rồi!!! - cơ thể Hồ Điệp Điệp này là “phẳng” từ đầu tới chân, dáng người cũng nhỏ bé, có khi còn thấp hơn Loan Loan nàng, chỉ được khuôn mặt khả ái nhưng tính cách chanh chua a! - gì? 18 ư???- hắn và nàng trợn mắt, hét lớn. - ko quan tâm tới nàng, Phương a, ngươi dạy bổn cung chơi cờ nhé - Hồ Điệp Điệp giở giọng, chạy ra ôm tay Hoàng Lam Phương. - tên của bổn vương là cho ngươi gọi? - hắn lạnh mặt, dáng vẻ xinh đẹp ôn nhu với Loan Loan bay hết cả, hiện tại như tu la đòi mạng - đủ, Điệp công chúa, mời ngươi ra ngoài.- nàng nhíu mày, giọng nói lạnh tanh: dám ăn đậu hũ của Phương? Ko biết sợ là gì!!!