Nghe nói nam chính là poodle
Chương 17 : tự tin
Kỳ Thượng Dương cảm thấy gần đây có thể là do áp lực của mình quá lớn nên xuất hiện ảo giác, nhưng mà những lời nói tiếp theo của Lăng Hàn lại làm cho cái loại tự an ủi bản thân này của anh ta trong phút chốc đã tan thành mây khói.
Lăng Hàn nói: “Tôi nghiêm túc, tôi muốn kết hôn rồi!”
Kỳ Thượng Dương: …
“Vì, vì sao?” Kỳ Thượng Dương vẫn không dám tin, “Từ lúc cậu về nước đến giờ cậu cũng không hề nói khi ở nước ngoài cậu có bạn gái mà!”
“Tôi đúng là không có bạn gái!” Lăng Hàn gật đầu, lại bổ sung tiếp, “Nhưng kết hôn với có bạn gái hay chưa thì liên quan gì đến nhau?”
Kỳ Thượng Dương: ….
Thấy Kỳ Thượng Dương nhìn mình như nhìn quái vật, Lăng Hàn nói: “Cất cái ánh mắt ngu dại của cậu đi, tôi không đùa, người đó cậu cũng biết.”
Mình cũng biết???
Nghe vậy, Kỳ Thượng Dương sửng sốt lần nữa, anh ta cẩn thận hồi tưởng lại từng người con gái mà anh ta và Lăng Hàn đều biết, ừm… trừ Lăng Thần, anh ta thật sự không nhớ ra… Đợi chút!
Trong đầu Kỳ Thượng Dương bỗng nhiên lóe qua một cái tên, anh ta giống như nuốt nguyên một quả trứng gà, giật mình nhìn Lăng Hàn: “Không phải là…”
Không đợi anh ta nói xong, Lăng Hàn đã gật đầu: “Là cô ấy!”
Kỳ Thượng Dương chỉ cảm thấy đây đúng là điều không thể nào tưởng tượng nổi: “Chỉ vì cô ấy “nuôi” cậu trong khoảng thời gian này?”
Lăng Hàn: “…Có thể dùng từ tao nhã hơn một chút được không?”
Sau đó, anh mấp máy môi: “Không phải vì cái này đâu.”
Lúc anh nhập vào thân xác chó, cũng là nhờ Kiều Hạ kéo anh từ trong tuyệt vọng ra ngoài. Mặc dù cô không biết trong thân thể bé nhỏ đó là linh hồn của anh, và mặc dù an ủi anh cũng chỉ là một vài cử chỉ vô tâm thôi, nhưng anh vẫn không tránh khỏi mà động lòng.
Ban đầu, anh cho là vì Kiều Hạ giúp đỡ mình trong lúc mình khốn khó nhất nên mới làm anh nảy sinh ra tính ỷ lại. Nhưng khi Thanh Thanh Tử Câm và Chu Viễn Thần xuất hiện, anh mới nhận ra rằng, bảo vệ Kiều Hạ theo bản năng như vậy, hoàn toàn không phải là sự ỷ lại vào chủ nhân mà chính là xuất phát từ một người đàn ông, thương yêu cô gái của mình.
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của bạn tốt khi đang hồi tưởng kỷ niệm, Kỳ Thượng Dương bỗng cảm thấy, so với Lăng Hàn, mấy năm nay mình yêu đương cũng toàn là chuyện không đáng nhắc đến! Nhưng mà từ lập trường của bạn bè, anh ta vẫn muốn nhắc nhở một chút cái con người còn chưa bao giờ nói qua chuyện tình yêu này một chuyện.
Kỳ Thượng Dương ho khan một tiếng, kéo suy nghĩ của Lăng Hàn trở về, anh ta có chút nghi ngờ, mở miệng hỏi: “Lăng Hàn, cậu có biết kết hôn, chuyện này… là cần hai người đều đồng ý không?”
Lăng Hàn không hiểu anh ta muốn nói cái gì, chỉ gật đầu một cái: “Đương nhiên!”
Kỳ Thượng Dương tiếp tục nói: “Vậy làm sao cậu biết Kiều Hạ nhất định sẽ đồng ý chứ? Đối với cô ấy mà nói, bây giờ cậu chỉ là một người xa lạ không quen không biết mà thôi!”
Kỳ Thượng Dương xấu xa muốn xem dáng vẻ bạn tốt nhà mình bừng tỉnh rồi buồn phiền, nhưng mà, phản ứng của Lăng Hàn ngược lại làm cho anh ta mở rộng tầm mắt.
Lăng Hàn cười, trong lòng đã có tính toán: “Tôi đẹp trai như vậy thì làm sao cô ấy từ chối được?"
Kỳ Thượng Dương: …
***
“Hạ Hạ, cậu nghĩ thoáng ra một chút, giống như con người khi mất đi vậy, Nhị Cẩu ở bên kia nhất định sẽ có một chỗ ở tốt mà.”
Tiêu Tiêu nhẹ nhàng vỗ vai Kiều Hạ, dịu dàng an ủi, nhưng trong lòng cũng không kiềm chế được mà đau thương.
Ngày hôm qua cô nhận được điện thoại của Kiều Hạ, vội vàng chạy đến, lúc nhìn thấy Kiều Hạ ôm Nhị Cẩu đang chảy máu khắp người, cô cũng sững sờ. Cô đưa Kiều Hạ đi xử lý hậu sự cho Nhị Cẩu xong, cứ ngỡ Kiều Hạ sẽ khóc, nhưng mà không có, ngược lại Kiều Hạ tỉnh táo khác thường, chỉ là như vậy lại làm cô càng lo lắng hơn.
Nhớ đến Chu Viễn Thần, Tiêu Tiêu lại tức giận vô cùng, cô mắng to, “Đồ Chu Viễn Thần cặn bã đó, nói hắn là súc sinh tớ cũng cảm thấy như vậy là vũ nhục hai từ này! Lại dám động tay động chân với chó! Mẹ nó!”
“Hạ Hạ, cậu biết công ty của hắn ở đâu không? Tớ sẽ làm cho đồng nghiệp của hắn thấy rõ bộ mặt bỉ ổi của hắn!”
“Bỏ đi.” Kiều Hạ lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói. “Đây là lần thứ hai.”
Tiêu Tiêu vốn dĩ còn không phục, nghe được lời nói của Kiều Hạ, cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì, lời đến miệng rồi cũng cố gắng nuốt trở về.
Xong rồi…. Cô bỗng nhiên muốn thắp một nén nhang cho Chu Viễn Thần.
Thấy tinh thần của Kiều Hạ đã khôi phục được một chút, Tiêu Tiêu cũng không còn lo lắng như trước nữa, ngược lại cô bắt đầu lo lắng cho Chu Viễn Thần. Quả nhiên, trên đường về nhà, cô nhìn thấy Kiều Hạ đăng một bài mới trên weibo.
[Mỗi ngày đều quỳ liếm nam thần]: Trước kia có một đôi vợ chồng, kết hôn rất lâu đến tận bây giờ đều không cãi nhau lần nào, người ngoài hỏi ông chồng tại sao lại thế? Người chồng bèn kể, khi vợ vào cửa, con chó nuôi trong nhà sủa cô vợ, vợ nói một câu “Đây là lần đầu tiên.” Ngày thứ hai, chó vẫn sủa cô vợ, vợ lại nói “Đây là lần thứ hai.” Ngày thứ ba, con chó vẫn tiếp tục sủa, cô vợ cầm một con dao chém đứt đầu con chó. Sau đó, người chồng vì chuyện gì đó mà to tiếng với cô vợ, cô vợ nói với anh ta “Đây là lần đầu tiên.” Từ đó về sau, người chồng không bao giờ to tiếng với vợ mình nữa…” Nhớ, đây là lần thứ hai. [mỉm cười][mỉm cười][mỉm cười].
Thấy ba cái mỉm cười kia, Tiêu Tiêu không nhịn được rùng mình một cái, phụ nữ cung Bọ Cạp thật kinh khủng.
Cô mở mục bình luận ra, quả nhiên người hâm mộ cũng bắt đầu ầm ĩ.
“Hạ Hạ sắp hắc hóa (1). [tạm biệt].”
(1) “hắc” là đen, đại biểu cho sự dơ bẩn, không sạch sẽ. Còn “hóa” là biến đổi, cải biến. Kết hợp giữa “hắc” và “hóa” thì chúng ta có thể hiểu nôm na là con người thay đổi về mặt tinh thần, tâm hồn theo chiều hướng xấu. (Nguồn: guanyupan.wordpress.com)
“Những bài trước thì được, nhưng mấy bài gần đây, mọi người ngàn vạn lần không nên mở ra, đồng ý thì like cho tôi!”
“Gào khóc, Hạ Hạ hắc hóa tôi cũng thích! (o゜▽゜)o”
“Ai chọc Hạ Hạ tức giận sao? [giật mình run lẩy bẩy]”
…
Tống Tử Câm cũng thấy bài viết này, cậu đăng nhập QQ, ngay lập tức nhắn cho Kiều Hạ mấy lần.
[Thanh Thanh Tử Câm]: Hạ Hạ, sao vậy?
[Tôi là Hạ Hạ]: Nhị Cẩu bị xe đâm chết rồi >﹏<
[Thanh Thanh Tử Câm]: Q^Q xảy ra chuyện gì?
Kiều Hạ kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra cho Tống Tử Câm nghe, bao gồm cả chuyện ngày đó Chu Viễn Thần đến tìm cô. Sắc mặt Tống Tử Câm càng ngày càng kém, lòng đầy căm phẫn, “Tại sao lại có loại người đáng giận như vậy!”
Lúc đó cậu đang ở nhà trông em gái họ 3 tuổi, cô bé bị hành động của cậu hù sợ, cho là mình chọc anh họ tức giận, sợ đến mức bánh ngọt vừa mới nhét vào miệng cũng rơi mất, “oa” một tiếng khóc lớn lên.
Tống Tử Câm vội vàng để điện thoại di động xuống, chân tay luống cuống dỗ dành, lại ồn ào mất một lúc.
Em gái nhỏ khóc được một lúc, mệt mỏi rồi lại quấn lấy Tống Tử Câm dỗ bé ngủ. Tống Tử Câm không biết làm sao, chỉ có thể một tay ôm em gái, ru bé ngủ, một tay khác cầm điện thoại, khó khăn gửi tin nhắn cho Kiều Hạ.
[Thanh Thanh Tử Câm]: Có muốn ra ngoài giải sầu một chút không?
[Thanh Thanh Tử Câm]: Ngày mai em đưa chị đến trường đi dạo một chút nhé?
[Thanh Thanh Tử Câm]: Hạ Hạ, vẫn còn ở đó sao?
Tống Tử Câm đợi mãi, cũng không thấy Kiều Hạ trả lời, cảm thấy trên bờ vai ươn ướt, cậu hơi nghiêng đầu, khóe mắt bỗng giật một cái.
Quả nhiên, cô nhóc lại chảy đầy nước miếng trên vai rồi!
Tống Tử Câm cẩn thận đặt cô bé lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lại, điện thoại di động đột nhiên rung lên, cậu vội vội vàng vàng bịt loa điên thoại, sợ đánh thức tiểu tổ tông trên giường.
Tống Tử Câm nhón chân rời khỏi phòng, sau đó mới nhìn điện thoại, mở tin nhắn trả lời kia ra, cậu hơi sững sờ, ngay sau đó lập tức hưng phấn nắm chặt tay lại, “Yes!”
Trong QQ là tin nhắn Kiều Hạ mới vừa gửi đến, Kiều Hạ nói, “Được!”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
101 chương
27 chương
93 chương
58 chương
104 chương
131 chương