Bạch Hiền cảm giác mình chưa bao giờ hoang mang đến thế này. Sau khi nghe Kim Chung Nhân một hơi nói ra câu nói dài nhất từ trước đến giờ, Bạch Hiền vô thức thấy bản thân dùng thanh âm xa lạ hỏi: “Kim Chung Nhân, có phải em đang nói, em thích anh?” Bả vai Kim Chung Nhân chợt run lên một cái, nhưng vẫn không nói gì. Cũng không phủ nhận. Kim Chung Nhân cho rằng, sau khi bản thân ấm đầu nói ra một chuỗi dài như vậy, Bạch Hiền nhất định sẽ kinh ngạc vạn phần thậm chí còn tông cửa chạy, hận không thể cả đời tránh mặt nhau… đương nhiên không nghĩ tới Bạch Hiền còn sẽ hỏi lại mình. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Chung Nhân do dự một chút, nhịn không được quay sang nhìn về phía Bạch Hiền. Bạch Hiền không có chạy trốn, cũng không có đến gần, chỉ là tìm đến cái góc xa nhất, ôm đầu gối chậm rãi ngồi xuống. Kim Chung Nhân ngơ ngác nhìn Bạch Hiền, Bạch Hiền dường như vẫn chú ý tới ánh mắt của người kia, lại còn ngẩng mặt lên cười cười. “Để anh… sắp xếp rõ ràng lại một chút đã.” Không cự tuyệt, cũng không phải đáp lại, nhưng biểu tình hiện tại của Bạch Hiền thật mờ mịt, khiến Kim Chung Nhân nhìn không ra đối phương rốt cuộc đang suy nghĩ gì, thở hắt ra một hơi, mới nhận thấy được bản thân cả người đều ướt đẫm mồ hôi. Chung Nhân vô thức lấy cái khăn trên tay lau mồ hôi, lau một hồi mới đột nhiên nhớ ra đó là khăn của Phác Xán Liệt. Kim Tuấn Miên đứng ở ngoài cửa vô lực phất phất tay, quay sang Xán Liệt cùng Khánh Thù biểu tình đang đờ đẫn nói: “Chúng ta về trước đi, buổi tập hôm nay hủy bỏ…” “Vậy bọn họ làm sao bây giờ?” “Đó là vấn đề của bọn họ.” Bầu không khí trong phòng tập vẫn hết sức căng thẳng. Kim Chung Nhân đứng trân trân tại chỗ, trên tay vẫn nắm chặt cái khăn của Phác Xán Liệt. Bạch Hiền vẫn như trước ngồi ở góc tường, ôm đầu gối biểu tình thừ ra mà mờ mịt. Kim Chung Nhân cảm giác cả người run run, thấy Bạch Hiền không nói lời nào trong một phút đồng hồ mà cảm giác như đã qua một thế kỷ. Sau đó Bạch Hiền đứng lên. Kim Chung Nhân càng run bần bật. Bỗng nhiên cảm nhận được bả vai của mình chùng xuống… thì ra Bạch Hiền đã đem hai tay khoát lên bờ vai Kim Chung Nhân, sau đó đem cả người kia kéo lại gần. Những lời vốn muốn nói đột nhiên đều mắc kẹt trong cổ họng, Bạch Hiền một câu cũng không nói ra được. Ánh mắt Kim Chung Nhân đen lại, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, cả khuôn mặt bởi vì khẩn trương mà trở nên trắng bệch, đôi môi mím chặt cố kiềm chế. Vẻ mặt như thế mà có thể xuất hiện ở Kim Chung Nhân thì Bạch Hiền biết, đã là lúc người kia căng thẳng đến mức không thở nổi rồi. Hơn nữa bả vai dưới lòng bàn tay mình còn đang run nhè nhẹ. Đột nhiên trong lòng liền đau xót – – Kim Chung Nhân, anh rốt cuộc như thế nào, mà có thể khiến em trở nên như này? Kim Chung Nhân không nói lời nào, ánh mắt cứ như vậy nhìn thẳng vào Bạch Hiền. Bạch Hiền nhìn lại cậu ta, đôi mắt vẫn trong suốt như mọi ngày, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Chung Nhân, em nói thích anh, rốt cuộc là thích ở điểm nào?” Kim Chung Nhân kinh ngạc nhìn Bạch Hiền. “Em nói thích anh, là vì sao lại thích?” Kể từ cái ngày định mệnh nhìn thấy Bạch Hiền tay đặt trước ngực, nhắm mắt hòa mình vào bài hát kia, những hình ảnh của Bạch Hiền bỗng vụt qua trước mắt. Vô luận là mỉm cười hay cười rộ lên, bình tĩnh hay buồn rầu, lúc nghịch ngợm cũng như lúc mệt mỏi, những kí ức về Bạch Hiền từ những ngày Chung Nhân còn âm thầm đứng phía sau lúc này chợt hiện lên trong đầu như là ảnh chụp, từng tấm một chậm rãi rửa ra. Trong từng bức ảnh tất cả đều là gương mặt khiến bản thân bao đêm không ngủ mà đứng ngồi không yên, là gương mặt mà mình ngày đêm mong nhớ. Kim Chung Nhân thong thả chớp chớp mắt, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy, sau đó chậm rãi mở miệng nói chuyện. Bả vai vẫn run run như trước, nhưng là gằn từng tiếng, thanh âm tuy vô cùng kiên định mà mềm nhẹ. “Em thích anh thời điểm nhập tâm vào âm nhạc, em thích bộ dáng anh lúc cùng Xán Liệt ca Khánh Thù ca bọn họ đùa giỡn vui đùa, em thích điệu bộ nghiêng đầu nhún vai cười tủm tỉm. Em thích anh không có lúc nào là không thao thao bất tuyệt nói chuyện vui vẻ, em thích bộ dáng anh đứng tại bến tàu điện đeo balô ăn bánh mì. Em thích anh lúc đeo tai nghe nắm lấy tay vịn tàu điện ngầm đung đưa, thích thái độ nghiêm túc học tập dù bản thân không am hiểu vũ đạo. Em thích anh bộ dáng ảo não lo lắng khi chui xuống gầm bàn, thích anh thời điểm yên lặng thẫn thờ suy nghĩ đến ngây ngốc.” Bạch Hiền cảm giác mình lại còn có tâm trí nhàn nhã trí nghĩ nghĩ : Không ngờ Kim Chung Nhân lại có năng lực nói ra một tràng dài không nghỉ như vậy. Ai dám nói cậu ta không có tài ăn nói chứ? Kim Chung Nhân thật sâu thở ra một hơi, chậm rãi mỉm cười: “Vô luận là cười rộ lên hay im lặng, vô luận là mỉm cười với em hay là với người khác, tất cả em đều thích.” “Em thích anh.” “Hoặc là nói, em yêu anh.” “Rất thích rất thích.” “Thật yêu thật yêu.” “Tuy anh không hề biết đến những ngày kia…” Anh không hề biết rằng, anh đối với em mà nói, chính là ánh mặt trời duy nhất. Em cũng không biết, nếu gặp được anh sớm hơn, liệu anh có phải là điều tồn tại duy nhất xuyên suốt cuộc đời em. Đăng bởi: admin