Tiệc đóng máy được tổ chức vào đêm nay, các nhân vật nổi tiếng lần lượt lên sàn. Có sự góp mặt của nam nghệ sĩ mới nổi Trương Tử Phong, nữ diễn viên Giang Uyển Du cùng nhiều diễn viên, đạo diễn sản xuất khác. Nhưng khiến mọi người kinh ngạc nhất vẫn là sự hiện diện của Cố Tiếu An. Cố thiếu trước giờ luôn không thích tham gia mấy loại tiệc tùng như thế này, lẽ nào hắn đến vì Dung ảnh đế? Khi mọi người còn đang ngơ ngác, một thân ảnh khác lại xuất hiện sau lưng Cố Tiếu An khiến mọi người ngạc nhiên đến rớt hàm, người đó vậy mà lại là Tô Trác. Dung Trạm lúc này đang nghe tin tức trên điện thoại, nghe thấy xung quanh lao xao mới tò mò ngẩng đầu lên nhìn, lại ngoài ý muốn bắt gặp Cố Tiếu An. Kì lạ, y cũng không có nghe qua hắn nói sẽ tới? Dung Trạm vừa liếc mắt lại nhìn thấy Tô Trác đang đi sau Cố Tiếu An, y hơi ngây ra. Đầu lông mày nhăn lại một cách vô thức khiến biểu cảm bỗng chốc liền trở nên nghiêm túc trầm trọng. Cố Tiếu An trực tiếp đi tới ngồi xuống kế bên Dung Trạm. Khi quay đầu lại hắn mới nhìn thấy Tô Trác, liền coi như không thấy mà chỉ đem ánh mắt đặt trên người Dung Trạm. Tô Trác cười mị hoặc nói với mọi người, "Tôi đến bất ngờ như vậy, có phải đã dọa mọi người rồi?" Mọi người đều có mắt, nhưng cuối cùng vẫn cười cười lắc đầu "Sao có thể? Hoan nghênh còn không kịp nữa là." Lúc nói còn cố ý liếc về phía Cố Tiếu An, chỉ sợ Cố thiếu bên đó sẽ tức giận. Tô Trác quét mắt nhìn quanh, thấy bên cạnh Cố Tiếu An còn có một chỗ trống liền dưới ánh mắt của quần chúng mà trực tiếp đi tới đó ngồi xuống. Nhất thời, bốn phía lặng ngắt. Trái phải của Cố thiếu quả thực chính là tả hữu phùng nguyên(*) a! (*) Bản gốc左右逢源: ( Zuǒyòuféngyuán) Muốn diễn tả cái ý làm việc gì cũng thuận tay, xoay ngã nào cũng có lợi, cầu gì được nấy. Cố Tiếu An vẫn không có phản ứng gì, cũng không nhìn cậu ta, tất cả tâm tư đều đặt trên người Dung Trạm, không để Tô Trác vào mắt. Triệu Viễn đứng lên nói "Bộ phim mới của chúng ta rốt cuộc cũng đóng máy, hôm nay chúng ta tại đây tổ chức tiệc khánh công, mọi người đều đã vất vả rồi, phòng vé nhất định sẽ không cô phụ mong đợi của mọi người!" Mọi người cũng lần lượt đứng dậy nâng cốc chúc mừng, trong lòng còn đang loạn về chuyện khác. "Không biết Tô lão sư chuẩn bị kí hợp đồng với công ti nào?" Trương Tử Phong cũng nâng cốc, hắn đối với Tô Trác cũng rất có hảo cảm. Mặc kệ đời tư của cậu có như thế nào, nói về khả năng diễn xuất cũng không thể phủ nhận người này thực sự có tài. Tô Trác cũng nâng li với hắn, khiêm tốn hữu lễ nói, "Gọi tên là được rồi, đừng gọi Tô lão sư. Haha, việc này tôi vẫn đang suy nghĩ." Nói xong ánh mắt còn cố ý liếc về phía Cố Tiếu An. Trương Tử Phong hiểu ý gật đầu, khẽ cười, nhấp một ngụm rượu. Mấy bữa tiệc rượu kiểu này cũng chỉ là một hồi tâng bốc nịnh hót lẫn nhau, đều theo bài cả rồi, Dung Trạm nghe miết cũng mệt tới mơ mơ hồ hồ buồn ngủ, không có chút tinh thần nào. Cố Tiếu An bên này đang không ngừng tiếp rượu mọi người, ông chủ lớn đang ở đây, nịnh bợ ông chủ tất nhiên ý nghĩa hơn nhiều đi nịnh bợ đạo diễn. Cố Tiếu An một bên tiếp rượu một bên cầm tay Dung Trạm, sờ mó trêu chọc. Tô Trác nhìn thấy cảnh Cố Tiếu An thân mật với Dung Trrạm như vậy, ánh mắt liền lạnh lẽo. Cậu qua lại với Cố Tiếu An năm năm, sự lạnh lùng của hắn cậu tất nhiên hiểu rõ hơn ai hết. Cho dù trong mắt người ngoài Cố Tiếu An đối xử với mình có tốt như thế nào, nhưng sự thật bản thân cậu cũng chưa từng nắm giữ được trái tim người này. Có lúc cậu còn nghĩ, con người máu lạnh ấy căn bản không có thứ gọi là tình cảm. Vậy mà lúc này, đáy mắt hắn không ngừng tỏa ra nhu tình tràn ngập, chính là bằng chứng tốt nhất cho cái gọi là yêu. Cậu không cam tâm, cùng Cố Tiếu An bên nhau năm năm, dù có từng xảy ra một vài chuyện nhưng cậu không tin trong lòng Cố Tiếu An không có chút hình bóng nào của mình. Tô Trác uống một ngụm rượu, lấy điện thoại ra ấn gửi đi một tin nhắn. Không lâu sau, phục vụ đi tới đặt xuống trước mặt Tô Trác một chai rượu. Cậu rót ra cốc, đưa cho Cố Tiếu An khẽ nói "Cố thiếu, đã lâu không gặp, tôi mời ngài một li." Nói rồi nâng cốc một hơi uống cạn. Cố Tiếu An cầm li rượu Tô Trác mời mình lên, uống một hớp nhỏ, sắc mặt ngay tức khắc khẽ biến, nhưng ngay giây tiếp theo hắn lại điều chỉnh về bình thường. Dung Trạm nhìn nhìn hai người, cuối cùng đứng lên muốn đi nhà vệ sinh. Vừa bước vào cửa phòng vệ sinh, không rõ ai kêu lên một tiếng "Dung Trạm!", tức khắc người từ đâu kéo tới đứng chật kín cả gian phòng. Vật lộn một hồi, cuối cùng Tôn Uy sau khi đỗ xe xong đi lên lầu phát hiện thấy dị thường, liền cứu thoát Dung Trạm ra từ đám người nọ. Sau khi trở lại chỗ ngồi, vị trí của Cố Tiếu An và Tô Trác đã trống rỗng. Dung Trạm hoài nghi nhìn đạo diễn, đạo diễn cười khan hai tiếng chột dạ nói "Cố thiếu với Tô Trác đi cùng nhau ra ngoài rồi." Chân mày y nhăn lại, không nói lời nào liền ngồi xuống. Thời gian từng chút một qua đi, tiệc rượu cũng đến hồi kết, nhưng mọi người còn muốn kéo nhau đi KTV. Vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn mọi người đang cao hứng như vậy, hơn nữa Cố Tiếu An cũng chưa có trở lại, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng y vẫn đồng ý đi với mọi người. Nhìn đồng hồ trên tay, đã qua mười hai giờ đêm rồi, Cố Tiếu An với Tô Trác vẫn chưa thấy đâu. Y bắt đầu cảm thấy có chút bất an, hình như có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không có nói ra, cảm thấy như mình đang bị người ta tính kế, mà chuyện này thoát không khỏi quan hệ với chuyện Cố Tiếu An và Tô Trác đột ngột rời đi. Nhưng cũng không có chứng cứ, có thể chỉ là do y loạn tưởng, nói không chừng Cố Tiếu An đã trở về từ sớm, biết đâu hắn thật sự có chuyện cần bàn bạc với Tô Trác thì sao. Dung Trạm phiền não uống nước ép hoa quả, đầu chân mày không lúc nào thả lỏng. Sau khi buổi tiệc kết thúc trở về nhà cũng không thấy Cố Tiếu An, hỏi Tôn Uy thì hắn kêu cũng không rõ. Nằm bò trên giường lớn, đem đầu chôn sâu xuống đệm, tham lam hít lấy mùi hương còn sót lại của Cố Tiếu An, trong lòng y có chút khó chịu không nói thành lời. Cố Tiếu An không phải kẻ lăng nhăng, điều này y biết. Bởi vì từ sau khi tới ở cùng hắn y chưa từng thấy hắn đi ra ngoài tìm bạn tình, trừ khi có chuyện phải đi công tác, còn không hắn luôn về nhà đúng giờ. Hai người về phương diện kia cũng rất hòa hợp. Gần đây Cố Tiếu An lại càng thích bám lấy y hơn nữa, thậm chí còn từ chối những buổi tiệc không nhất thiết phải tham gia để về nhà sớm. Quan hệ của hai người đã tiến triển đến mức quấn quýt như mới kết hôn. Nhưng hiện tại...Dung Trạm biết mình không nên hoài nghi, nhưng y thật sự không thể nào an tâm được. Người cùng rời đi với hắn là Tô Trác, chính là người mà hắn đã từng yêu suốt năm năm trời. Y thực sự không tin Cố Tiếu An không còn chút động tâm nào đối với Tô Trác. Qủa nhiên, hắn vẫn sẽ chọn Tô Trác, y nên làm gì đây? Có lẽ đây cũng không phải lựa chọn, bởi mối quan hệ giữa y và hắn từ trước tới giờ luôn là lợi dụng lẫn nhau. Cho dù Cố Tiếu An muốn chia tay ngay lập tức, y cũng không thể phản bác được gì. Y vẫn luôn chán ghét mối quan hệ lấp lửng giữa hai người, khiến y không cách nào nói ra tâm tư của mình được. Trong khi y đang chìm trong mớ suy nghĩ, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, Dung Trạm nhanh chóng mở ra. Trong điện thoại truyền ra một chuỗi tiếng rên rỉ, Dung Trạm chết lặng. Âm thanh Tô Trác đứt quãng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt tim đập từ đầu bên kia vẫn không ngừng truyền tới, "An, anh thật giỏi, em chịu không nổi nữa rồi...a!" Có tiếng một người đàn ông khẽ hừ nhẹ, mang lẫn trong đó là khó chịu hòa cùng khoái cảm. Dung Trạm biết, đó chính là thanh âm của Cố Tiếu An. Y có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập kịch liệt, điện thoại không biết đã ngắt từ lúc nào, nhưng trong đầu y vẫn ong ong vang lên những tiếng rên rỉ. Bên tai vẫn không ngừng vang lên những tiếng thở dốc của Cố Tiếu An ở đầu bên kia, lặp đi lặp lại từng hồi. Dung Trạm chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Những hồi ức khi y và Cố Tiếu An bên nhau dần dần hiện lên. Đợi đã. Dung Trạm dường như phát giác ra chỗ nào đó không đúng. Y cẩn thận nhớ lại đoạn âm thanh vừa nãy, tiếng của Cố Tiếu An rất khó chịu, rất mê người, cũng rất quen thuộc, nhưng mỗi lần hai người làm tình tiếng Cố Tiếu An thở dốc hoàn toàn không giống như thế. Dung Trạm mơ hồ nhớ lại một tình huống, khi đó Cố Tiếu An cũng phát ra âm thanh giống như vậy. Đột nhiên nhớ ra trên tay Cố Tiếu An còn đeo chiếc đồng hồ mình tặng lúc trước. y lập tức ngồi dậy, vội vã lục tìm chiếc hộp hôm đó mình tặng y, lấy ra một tờ hóa đơn. Y mở máy tính tìm kiếm mã số, đăng nhập, kết nối với di động rồi mở định vị. Địa điểm là ở một khách sạn quốc tế trong nội thành. Cả quá trình chỉ mất năm phút đồng hồ, nhưng trán Dung Trạm đã phủ kín mồ hôi lạnh, ngay cả tay cũng lạnh lẽo. Sau khi tra ra địa chỉ, Dung Trạm nhanh chóng lái xe tới khách sạn quốc tế nọ. Suốt đoạn đường luôn không ngừng gọi cho Cố Tiếu An, vẫn không ai nhấc máy, y gấp tới nỗi liên tiếp vượt qua một loạt đèn đỏ. Nếu y nhớ không sai thì, Lục Không từng lén cho y biết, Cố Tiếu An bị dị ứng, nếu không kịp chữa trị có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Một tiếng phanh gấp đột ngột vang lên trên con đường phồn hoa, chiếc xe sang trọng dừng ngay trước cửa khách sạn. Dung Trạm một thân đồ đen, kính đen, mái tóc ngắn gọn gàng, bước những bước lớn đi vào bên trong, cách ăn mặc và khí chất của y hấp dẫn tất cả ánh mắt xung quanh. Y bước tới quầy tiếp tân, hỏi "Tô Trác đang ở phòng nào?" "Tiên sinh, xin hỏi ngài có đặt lịch trước không?" Nhân viên lễ tân lế phép hỏi. "Không." Trong giọng điệu lạnh nhạt của y có chút căng thẳng khó nhận ra. Chỉ có mình y mới biết, bàn tay giấu dưới cánh tay áo của mình đang không ngừng run rẩy. "Xin lỗi ngài, tiên sinh. Nếu không có đặt lịch hẹn trước tôi không thể tự ý đưa ngài lên trên." Dung Trạm không còn cách nào khác đành phải hạ mắt kính xuống, chậm rãi nói với cô gái tiếp tân "Tôi là Dung Trạm, có gì cô trực tiếp liên hệ với quản lí của tôi là được. Chuyện này có liên quan tới mạng người, nếu người trên đó có chuyện gì, khách sạn của các người liệu có gánh vác nổi?" Có lẽ do sự áp bách y tỏa ra quá mức mạnh mẽ, giống như Tu La dưới địa ngục hóa thân thành, khiến cô tiếp tân nọ chấn kinh, trong vô thức buột miệng "8102" Sau khi Dung Trạm chạy lên lầu, cô mới ngây ngốc quay sang hỏi quản lí của mình, "Quản lí, làm sao bây giờ?" "Không có gì đâu, đi làm chuyện của cô đi." Quản lí an ủi. Dung Trạm đứng trước cửa phòng "8102", căng thẳng khẽ nuốt nước bọt, bình ổn trái tim đang đập loạn, sau đó mới nặng nề thở ra một hơi, y đưa tay lên gõ cửa phòng.