Ngày Tàn FULL
Chương 7
Hai người nhanh chóng trở lại phòng thí nghiệm, Trình Kiến thu xếp cho Clara ở căn phòng mình nghỉ ngơi hồi chiều, sau đó ra ngoài tìm tiến sĩ tới.
Lúc trông thấy Clara, tiến sĩ còn thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh qua giọng nói ông đã phân biệt được người đến là ai.
“Clara?”
“Tiến sĩ, đã lâu không gặp.” Clara bắt tréo hai chân ngồi trên giường, cất tiếng chào tiến sĩ.
“Quá tốt rồi, người tới là tiểu đội của thượng tá Hứa Úy, lần này có hi vọng rời khỏi cái nơi quỷ quái ẩm ướt u ám này rồi, cái hầm này điên thật ấy, tôi nổi mẩn đỏ khắp lưng rồi!”
Tiến sĩ vừa khom người nhặt đường dây cần dùng ở xung quanh để truy cập nội mạng, vừa oán thán than phiền với Clara, “Tôi sẽ không bao giờ làm cái nhiệm vụ trời đánh này nữa! Chờ về rồi tôi phải chôn chân mình ở lòng đất khu an toàn mới được!”
“Yên tâm đi tiến sĩ, lần này về rồi khả năng ra ngoài của ngài về sau nhỏ lắm, không ép khô được đầu ông, còn lâu đám người đó mới chịu thả ông rời khỏi viện nghiên cứu.”
“Cô nói thế tuy không bùi tai nhưng vốn ý cũng không tệ, cảm ơn.” Tiến sĩ vừa nói vừa thuần thục cắm dây nối mạng vào thiết bị đầu cuối, ông không đăng nhập vào tài khoản nhân viên quản lí của mình mà thao tác hack vào một tài khoản khác, đăng nhập được rồi thì tải xuống một đống tài liệu.
“Trình Kiến, nơi này giao cho cháu quản lí, tài liệu cháu xem được bao nhiêu hay bấy nhiêu, phỏng chừng tải hết phải mất ít nhất ba tiếng.
Tôi ra ngoài lấy hai thẻ chip, Clara, những người khác bao giờ tới? Đừng nói với tôi là các người mất liên lạc rồi nhé?”
Trình Kiến vội vàng gật đầu nhận lấy máy, cô lui ra ngoài nghiêm túc xem tài liệu, Clara cũng dời mắt khỏi thiết bị đầu cuối, đưa tay chạm lên tai mình, “Đã tiếp cận được nhân vật mục tiêu, trạng thái trước mắt an toàn, hàng đang trong quá trình thu hồi, còn thừa ba giờ, đợi chỉ thị bước kế tiếp, hết.”
Clara yên lặng đợi một lúc, trong máy truyền tin tàng hình truyền đến giọng nói lạnh lẽo bị số hóa cao độ của Hứa Úy.
“Phong tỏa đường ống thải nước của thành phố ngầm, đã phát tọa độ, tiếp viện rút lui đã đến, phi cơ ở miệng đường ống tùy thời đợi lệnh, hết.”
“Đã rõ, hết.”
Clara tắt máy truyền tin, nhìn người trước mắt, nói: “Chỗ khó khăn nhất của nhiệm vụ lần này chính là vào được phòng thí nghiệm hai ngàn mét, Trình Kiến đã giúp đỡ rất nhiều, sau khi tôi và chỉ huy đi xuống, những người khác bèn trực tiếp trở lại mặt đất chuẩn bị tiếp viện, bên mép thành phố ngầm này là một khe núi khổng lồ, lúc họ xây dựng thành phố đã đào rất nhiều đường ống đào thải phế liệu, chúng ta sẽ ra ngoài thông qua đường ống này.”
Trình Kiến nhạy cảm nghe thấy Clara nhắc đến mình, cô đột nhiên ý thức được đây là lần đầu tiên nữ alpha này nghiêm chỉnh gọi tên mình mà không phải tùy tiện gọi cô là beta cưng, tuy có hơi khó hiểu nhưng cô cảm giác được mình như được tôn trọng.
“Đường ống thải năm tiếng chạy một lần, thời gian lần kế tiếp là bốn tiếng sau.” Tiến sĩ nói, Clara diễn tập đại khái một lượt quá trình rút lui trong đầu, sau đó gật đầu:
“Xong xuôi cả rồi, bây giờ cứ làm việc bình thường trước đã, tránh gây nghi ngờ, cưng thì ở lại đây.”
Trình Kiến vội gật đầu, có bảo cô đọc những tài liệu này cả ngày cũng không thành vấn đề, sau khi Clara và tiến sĩ Johnson rời đi, cô lại tập trung vào việc đọc, nhưng kho tài liệu này quá khổng lồ, chỉ một đề tài nghiên cứu thôi cũng đủ để cô đọc trọn 24 giờ, cô không cách nào nghiên cứu sâu hơn, đành từ bỏ phương thức một ngụm nuốt chửng, lựa chọn đọc tóm ý rộng mà không kĩ.
Ba tiếng nhanh chóng trôi qua, tải xong tài liệu rồi, tiến sĩ và Clara vẫn chưa về, Trình Kiến không biết phải làm sao, chỉ có thể tiếp tục đọc tài liệu, nhưng càng lúc càng gần thời gian đã hẹn, quan trọng là sắp tới giờ chạy đường ống rồi!
Họ đã gặp phải chuyện gì? Trình Kiến lo sợ hết sức, một mình cô rúc trong căn phòng xa lạ này, căn phòng nhỏ mới nãy còn có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn, bây giờ lại khiến cô không nhịn được lạnh toát toàn thân.
Cô nuốt nước bọt, vội vàng thu dọn đồ đạc cất đi, giấu khẩu súng Hứa Úy đưa cho vào tay áo, sau đó run tay thử mấy lần mới thuận lợi mở được cửa, đi tới ngoài phòng thí nghiệm.
Cô ngơ ngác nhìn khắp nơi như chim non tìm mẹ, nguy hiểm trong dự đoán quả nhiên đã xảy ra, chung quanh xuất hiện rất nhiều người võ trang đầy đủ, mà tiến sĩ Johnson thì ngồi trên ghế, đầu toát mồ hôi, lớn tiếng tranh cãi với một người trước mặt.
“Dựa vào đâu mà ông làm cái chuyện chẳng có tí căn cứ nào như thế? Chẳng lẽ thành quả nghiên cứu tôi làm ra đều là giả? Nếu tôi có tư tâm, sao tôi phải toàn tâm toàn lực cống hiến cho tổ chức như thế? Mắt ông đọc số liệu bị mù rồi à? Duncan, ông là đồ khốn kiếp! Nằm vùng chân chính chẳng tìm ra, suốt ngày hoài nghi người mình!”
Tiến sĩ Johnson tức đến cổ đỏ gay, Trình Kiến nhất thời kinh ngạc trước khả năng diễn xuất của ông, mà vị tiến sĩ Duncan bên cạnh kia thì chính là người cô gặp được lúc đi vào buổi chiều.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Trình Kiến sắp suy sụp rồi, dưới áp lực khủng khiếp, trong đầu cô chỉ toàn là sắp đến bốn giờ, nhiều nhất chỉ còn hơn ba mươi phút, chạy từ đây tới đó còn cần thời gian, trên đường có khi còn gặp phải sát thủ ngăn cản.
Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, dầu cơ thể đã sắp khụy xuống song não cô vẫn điều khiển tay chân đi về phía trước.
“Tiến sĩ, về vấn đề chiều nay ngài nói với tôi, tôi đã có kết quả phân tích thí nghiệm rồi, nếu ngài rảnh rỗi xin hãy cùng tôi…”
Tiến sĩ Duncan nhìn Trình Kiến, cảm giác quen thuộc tức thì dậy lên, y híp mắt, trong mắt tràn ngập tìm tòi, “Cô là…”
Tiến sĩ Johnson bày vẻ đã chịu đủ người điên, đứng dậy định theo Trình Kiến ra ngoài, đúng lúc nào, tất cả binh lính đều chĩa họng súng vào Trình Kiến, Trình Kiến nghe thấy một tiếng quát, có người bảo cô đứng lại.
Sau lưng Trình Kiến tê dại, cô dừng bước, tim cũng gần như ngừng đập, ngay lúc ấy, đằng sau chợt nổ vang một tiếng súng, ai nấy đều nhanh chóng đưa mắt qua, họng súng của lính đánh thuê cũng nhắm sang bên đó.
Trình Kiến nhìn thấy rõ ràng Clara nấp phía sau, tim cô đã đập tới cực hạn, cô biết dựa vào một mình mình căn bản không thể đưa tiến sĩ đến ống thải an toàn, thậm chí cô còn chẳng biết những đường ống ù ù cạc cạc đó rốt cuộc ở đâu!
Cô phải tạo cơ hội cho Clara!
Cô cược hết thảy vào khẩu súng nắm chặt trong tay, tiếp đó nổ súng bắn vào một chỗ, tóm gáy tiến sĩ lùi ra sau, chĩa súng vào thái dương ông.
“Dừng lại hết cho tao! Ông ta đúng là người của chúng mày, nếu không muốn cứ thế mất đi mất bộ não hữu dụng thì cứ nổ súng tiếp đi.”
Hiện trường nhốn nháo lập tức lắng xuống, Trình Kiến gắt gao dí súng vào thái dương tiến sĩ, vừa lùi ra sau vừa lưu loát đọc tên phần lớn các đề tài nghiên cứu của phòng thí nghiệm, nghiên cứu viên có mặt đều lộ vẻ kinh hãi, đến tiến sĩ cũng khiếp sợ với trí nhớ của Trình Kiến.
“Tao mới là người trộm đồ của chúng mày, trí nhớ của tao rất tốt, đã thấy là sẽ không quên, đồ đã sớm tự tay sao chép giao cho đồng bọn tao… Lại nói tao đã cài TNT trong phòng thí nghiệm đủ để cho nơi này nổ tung rồi, các vị cứ chờ mai táng ở đây đi.”
Lời Trình Kiến nói chẳng khác nào làm nổ ngư lôi dưới nước sâu, các nghiên cứu viên đang im bặt sững người mấy giây, sau đó nhao nhao ôm đầu la hét chạy trốn tứ tung.
Trình Kiến không ngờ có người tin thật, cô thậm chí còn không biết bước tiếp theo mình nên làm gì.
Trong mờ mịt, bên tai cô xẹt qua vài tiếng súng nổ, cô chợt cảm nhận được đau nhức truyền tới từ da đầu, cô không hề hay biết vừa mới có một viên đạn lướt qua đầu cô, các tay súng bắn tỉa đã sớm nhắm vào cô, bắt đầu định lấy mạng cô.
Ngay khi cô mất đi năng lực phán đoán, cô nghe thấy tiếng Clara trong ồn ào.
“Chạy! Mau!”
Cô trông thấy Clara bắt được tay tiến sĩ, vừa chiến đấu với kẻ tới ngăn cản, vừa đón hướng mưa đạn xông về phía trước.
Trình Kiến bám sát theo, Clara cũng bớt thì giờ trong lúc cấp bách giải quyết mấy chướng ngại cho cô, nhưng đúng lúc họ rút lui đến trước hành lang, đối diện lại có một nhóm lính đánh thuê chạy tới.
Thân thủ của Clara không địch lại được nhiều người như vậy, nhưng toàn bộ hành trình cô đều tóm chặt tiến sĩ, còn Trình Kiến thì bị người chạy tới đằng sau đè lại, trực tiếp chém một tay vào gáy đánh ngất.
Người tới mỗi lúc một nhiều, Clara chật vật kéo tiến sĩ đẩy lên trước, lúc này trong hàng lỗ khí vừa bị cắt hở trên hành lang đột nhiên tung ra vài túi thuốc nổ, nháy mắt đã nổ gục một nhóm người.
“Clara yểm hộ! Tiến sĩ đưa tay cho tôi!”
Hứa Úy vừa nổ súng vừa chìa tay xuống tiếp ứng, tiến sĩ Johnson vội vàng nắm tay Hứa Úy, người đàn ông bên trên cơ hồ kéo ông lên trong tích tắc, anh nhanh chóng chỉ đường an toàn đã dọn sạch cho tiến sĩ rồi ném một nắm đạn xuống dưới, sau khi nổ xong thì nhảy xuống tiếp viện cho Clara.
Hành lang tạm thời được dọn sạch, bên trong chất đống thi thể và gạch đá đổ nát, giải quyết xong người ở đây, Clara số ruột hô thành tiếng, “Trình Kiến đâu rồi!”
“Cô ấy còn sống à?” Hứa Úy có vẻ lấy làm hoài nghi với chuyện này.
“Trước khi vào hành lang còn đi theo tôi, nhưng bây giờ thì chưa chắc, có thể cô ấy đã chết, cũng có thể là bị bắt.” Hiển nhiên Clara đang lâm vào trạng thái sức phán đoán mất thăng bằng tạm thời, nếu Trình Kiến không có bất kỳ ý nghĩa gì thì cô ắt đã chẳng vậy.
“Mau lên! Nhiệm vụ trước mắt là hộ tống tiến sĩ rời đi!” Hứa Úy nhắc lại nhiệm vụ, giọng mệnh lệnh chấn động tinh thần người khác, Clara lập tức linh hoạt nhảy lên lộn một vòng, nhanh chóng bò dọc theo hành lang, Hứa Úy chặn hậu, cảnh giác với hoàn cảnh chung quanh trong suốt quá trình.
“Chỉ huy, thật ra nhờ có Trình Kiến…”
“Câm miệng.”
Clara khẽ nghiến răng, bắt kịp tiết tấu với tiến sĩ Johnson ở phía trước, hai người họ hộ tống tiến sĩ chui vào hệ thống thải nước, nhân viên điều khiển chỗ này đã sớm bị Hứa Úy loại trừ, thậm chí anh còn trù tính trọn vẹn toàn bộ đường chạy, trên đường không gặp phải bất kì một vấn đề nan giải nào.
Đến trước ống tròn khổng lồ, Clara đeo túi dù và đai an toàn lên người rồi buộc chặt mình vào với tiến sĩ Johnson, cô nhìn sang Hứa Úy, người đàn ông lại chẳng mảy may có vẻ gì là định hành động.
“Chỉ huy, nhanh lên! Hệ thống sắp khởi động rồi!”
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn bốn mươi giây cuối cùng, Hứa Úy ngó lơ, anh nhìn Clara ra mệnh lệnh cuối cùng, “Phi cơ đỗ ở cạnh miệng cống thoát nước, sau khi nhảy dù đốt pháo hiệu, lập tức sẽ được tiếp ứng, tôi đi tìm Trình Kiến.”
“… Chỉ huy?” Clara không có gan nghi ngờ Hứa Úy, nhưng với tình huống trước mắt, đến cô cũng cảm thấy quả thực không thể tiếp tục quay trở lại hầm ngầm đó mạo hiểm nữa.
“Trước khi xuống tôi đã nhận lời bảo hộ cô ấy, dù chỉ còn thi thể tôi cũng phải đích thân mang cô ấy về.”
Hứa Úy linh hoạt nhảy tới trước sân nền, một luồng nước bẩn cực đại trút xuống, trước khi bị nước cuốn đi, hình ảnh cuối cùng Clara khiếp hãi nhìn thấy chỉ có con ngươi đen nhánh của Hứa Úy và bóng lưng cứng rắn quen thuộc anh để lại cho họ..
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
11 chương
27 chương
40 chương
138 chương
66 chương
10 chương