(ngày ta hẹn ước) cuộc đua quyền lực

Chương 7 : Giải quyết rắc rối

Tên kia vẫn còn ngoan cố, hắn ta đi tới túm lấy cổ áo của Hạ Mỹ: - Mày tưởng tao không dám đánh mày? Hạ Mỹ không hề bối rối: - Xin lỗi, tôi e là quán chúng tôi không đủ năng lực để tiếp đón quý khách rồi a. Mong ngài về cho! Tên kia định vung nắm đấm vào mặt cô thì tiếng xe cảnh sát tới. Cả quán nhăn mặt ngay, riêng tên côn đồ kia thì sợ xanh mặt. Từ bên ngoài, cô gái phục vụ lúc nãy chạy vào, miệng còn nói: - Ở đây thưa ngài cảnh sát! Tên kia nghe thấy thế liền run cầm cập, chỉ ngón trỏ vào Hạ Mỹ: - Tao sẽ nhớ rõ mặt mày, liệu hồn đó! - Tôi sẽ chờ Trong lúc thấy hắn ta chuẩn bị trốn, Hạ Mỹ nói ngay: - Xin lỗi, quý khách chưa trả tiền 2 chai rượu ạ! Tên kia quay ngoắc lại: - Tiền rượu gì chứ? - Là 2 chai rượu lúc nãy ngài gọi đấy ạ. Dù cho ngài không uống nhưng đã làm bể nên phải thanh toán tiền cho quán ạ - WTF? Cái logic *éo gì thế? Hạ Mỹ nở nụ cười thân thiện: - 1 là ngài thanh toán tiền và xem như không có chuyện gì xảy ra. Còn 2 là ngài có thể không thanh toán, thay vào đó là ngồi uống trà ở sở cảnh sát và còn bị phạt bồi thường gấp 5 lần? Lúc đầu tên đó còn định chửi cho cô 1 trận nhưng khi trông thấy cảnh sát đã xông vào đến nơi thì mới mò trong ví mớ tiền rồi vứt xuống đất. Xong, hắn chạy ngay bằng đường khác. Hạ Mỹ mặt vô cảm đi đến nhặt tiền lên và đưa cho cô gái phục vụ khi nãy: - Tiền rượu này, nhớ đem lại cho quản lí nhé! Sau đó, Hạ Mỹ vươn tay 1 cái rồi tiến ra phía trước quán nói chuyện với cảnh sát. Sau khi đã nói chuyện xong, cũng là lúc chị quản lí trở về. Trông thấy xe cảnh sát rời đi, chị chạy ngay vào quán: - Đã có chuyện gì ở đây vậy? Sau khi đã biết hết mọi chuyện, chị quản lí đi đến trước mặt Hạ Mỹ: - Trời ơi, em có biết mình đã làm gì không vậy? - Em xin lỗi chị ạ. Mọi trách nhiệm em sẽ giải quyết - Chị không nói về việc xảy ra với quán. Chị đang nói về em đó! Sau này nếu như hắn đến tìm em thì làm như thế nào? Hạ Mỹ ngơ người 1 chút: - Chị quên là em có học võ sao? Dù kinh nghiệm không nhiều lắm nhưng cũng có thể "chỉnh lưng" bọn chúng! - Haizz... Thật hết nói nổi mà, nhưng em phải cẩn thận đó! Chị quản lí vỗ tay vài cái rồi nói: - Rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi nào! - Vâng! Hạ Mỹ nhìn khung cảnh này mà mỉm cười: Sẽ ổn thôi mà, chỉ cần mình có thể bình yên sống qua ngày thì mọi thứ đều sẽ ổn mà thôi. Nhưng thật sự có thể không? Không, mình đang nghĩ gì thế này? Nên tiếp tục làm việc mà thôi.... Nhưng Hạ Mỹ không hề biết, chuỗi ngày bình yên đó không thể kéo dài được lâu!