Ước định đầu tiên của hai đứa Sáng tác: Nãi Tiểu Ninh Dịch: Zyncathe Nhớ mẹ đến mức có đếm muỗi cũng không thể ngủ được nè, vì vậy qua ngày hôm sau, Dưa Hấu vốn tính hoạt bát liền gào thét tên Nãi Quái không ngừng, thế nhưng Nãi Quái vẫn còn đang mơ màng đi đâu. Dưa Hấu gọi: “Nãi Quái! Này này Nãi Quái!” Nãi Quái vẫn còn lẩm bẩm: “Dưỡng thai… Tại sao không được dưỡng thai vậy…” Dưa Hấu nổi nóng, gầm gừ trong miệng: “Cái con muỗi chết tiệt này…” Chờ đến khi Nãi Quái quay về với thực tại, Dưa Hấu đã lăn ra ngủ mất rồi… “Dưa… Dưa…” “Dưa cái đầu cậu, tên người ta là Dưa Hấu! Muỗi không qua dưỡng thai quả nhiên là nhược trí…” “Mình chỉ muốn nói chuyện thôi mà hi hi…” “…” Một hồi im lìm… “Dưa Hấu… Cậu có đói không?” “Cậu mà cũng biết đói à?” “Vớ vẩn! Mình cũng là muỗi chứ bộ!” Bị tiếng hét đột ngột doạ cho hoảng sợ, Dưa Hấu càng rúc sâu vào trong trứng hơn. Lại một hồi im lìm… “Dưa Hấu… Mình đói bụng…” “Đói bụng cũng có ra ngoài được đâu, hôm nay mới là ngày 5 thôi!” “Vậy đến bao giờ mới ra được?” “Ây dà… Để xem nào, ngày 4 được sinh ra… Ngày 5… Ngày 6… Ngày 7… Đến ngày 7 hẳn là có thể ra được rồi.” “Lâu như vậy sao… Tới lúc đó hổng chừng đã chết đói mất tiêu òi…” “Bộ kiếp trước cậu là trâu sao? Trâu chính là loài nhai lại nha, cậu cần gì phải sợ chết đói chứ… Thiệt bó tay…” “Nhai lại? Là cái gì?” “Chính là ăn xong rồi nhổ ra, kế đó lại ăn vào cái bãi mình vừa nhổ ra đó…” Một loại cảm giác kì lạ dâng lên khiến Nãi Quái muốn nói lại thôi. Bé biết rồi nha, gọi là ‘buồn nôn’ á. Rốt cục một hồi im lìm nữa lại tiếp diễn thật lâu. “Dưa Hấu.” “Hửm?” “Cậu nói xem khi chúng ta ra khỏi đây, việc đầu tiên làm sẽ là gì đây?” “Hít thở.” “Không đúng, chúng ta sẽ đánh nhau một trận.” “Cái gì?!” “Tụi mình sẽ đánh nhau một trận nha.” “Vì sao?” “Vì mình ghét cậu.” “Ái chà… Đánh thì đánh vậy.” Theo đó, việc này trở thành ước định đầu tiên trong đời bọn nhỏ. Đầu óc của hai tên nhóc này rốt cục bị làm sao vậy? Bạn tảo vốn hay lượn lờ trên mặt nước cũng chỉ biết là, trong đêm đó bỗng dưng vang lên hai tiếng động răng rắc. “Dưa Hấu?” “…” Không có tiếng đáp lại. “Dưa Hấu, cậu đâu rồi?” “Dưa Hấu?!” Bé muỗi con lần đầu tiên biết được cảm giác hoang mang này mới thật là đáng sợ nha. Sau khi náo loạn một hồi, bé muỗi ngốc của chúng ta, suýt nữa đã chạy ra ngoài tìm Dưa Hấu. “Mình đây, cậu làm sao vậy?” Nghe được giọng nói quen thuộc cất lên, Nãi Quái thấy nhẹ cả người, bất giác lại lẩm bẩm: “Mẹ ơi…” “Sao còn chưa ngủ nữa.” Dưa Hấu uể oải lên tiếng: “Bộ cậu cho rằng cứ thức như vậy thì có thể ra ngoài sao…” Bé đánh một cái ngáp. “Dưa Hấu… Lúc nãy cậu làm gì vậy? Sao không nghe mình gọi chứ?” “Nghĩ vẩn vơ thôi.” “Nghĩ gì vậy?” “Về cậu đó” “…” Trong lòng Nãi Quái một lần nữa dâng lên cảm giác kì lạ khác, cái gì vậy ta? Bé đáp lại một cách rất chi là thiếu muối: “Ồ, hì hì.” Dưa Hấu không thèm để ý đến bé nữa, chỉ tức giận lầm bầm: “Tên muỗi ngốc này” Trở mình một cái, ngủ thôi. Tám nhảm: Sao bạn trâu lại bị lôi tên vào đây nhỉ, con rể à, con ăn nói cao siêu quá mẹ cũng chẳng hiểu nổi:)) (Còn cái tiếng răng rắc trong đêm thì đành chịu =))) Mà này, Nãi Quái của mẹ, không thể để thằng đấy bắt nạt được, ra ngoài rồi phải cho nó 1 trận nghe chưa =)) Dám khinh dòng họ Thiếu Não nhà ta à =))