Edit: Mộc Tử Đằng
Sau khi Thẩm Tâm quay về phòng bèn dùng máy tính đánh một bản báo cáo thật dài gửi cho công ty, kể lại cặn kẽ chuyện xảy ra bên này.
Tối hôm đó do ảnh hưởng từ cơn bão, bên ngoài mưa gió không ngừng, cũng giống như tâm tình của nhiều người.
Sáng ngày hôm sau thời tiết có chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn còn gió, Thẩm Tâm thông báo các đoàn viên tiếp tục ở lại khách sạn đến trưa, hành trình buổi chiều căn cứ vào thời tiết để quyết định.
Thông báo cho mọi ngời xong, Thẩm Tâm thay bộ quần áo khác rồi xuống nhà hàng trong khách sạn để ăn sáng.
Lúc cô bưng khay chọn đồ ăn, Lương Thiến Thiến cực kỳ tò mò xông tới: “Hướng dẫn viên Thẩm, đứa bé hôm qua là con của Tần Âm thật sao? Bây giờ cô ấy và Đỗ Tân Vũ sao rồi?”
Thẩm Tâm nói: “Lát nữa tôi sẽ nói riêng chuyện này với mọi người.”
Lương Thiến Thiến không ngờ việc này phải nói riêng, bèn ‘a’ một tiếng không hỏi thêm gì nữa, kế đó bưng khay thức ăn rời đi. Cô ta vừa mới đi, Diệp Tri Du lại bưng khay đi tới đứng cạnh Thẩm Tâm để gắp đồ ăn: “Công ty đuổi cô rồi sao?”
Thẩm Tâm: “…”
Diệp tiên sinh như này, có xem mắt cả đời cũng không thành công. 🙂
Cô cười với Diệp Tri Du, kiềm nén cảm xúc nói với anh: “Công ty bảo tôi nhận đoàn lúc sắp khởi hành nên những tài liệu về du khách không liên quan đến tôi, nhưng mà…”
“Nhưng mà gì?”
Thẩm Tâm bĩu môi: “Nhưng mà sau này tôi không xử lý tốt mấy chuyện tương tự, thì đó là trách nhiệm của tôi.”
Diệp Tri Du gật đầu: “Cũng không tệ.”
“…” Thẩm Tâm thầm trách mắng anh, “Công ty bảo tối nói riêng với từng vị khách về chuyện này, nếu họ không truy cứu Tần Vận thì công ty đành không truy cứu tiếp, nhưng nếu có vị khách nào đó muốn truy cứu, vậy thì công ty sẽ làm đến cùng.”
Diệp Tri Du không nhịn được cảm khái một câu: “Cô chỉ là một hướng dẫn viên du lịch, sao lại khó khăn quá vậy?”
“…” Lần này Thẩm Tâm không nhịn được trực tiếp thốt ra: “Những người làm ông chủ như anh dĩ nhiên sẽ không hiểu được mấy nhân viên nhỏ như tôi có bao nhiêu khó khăn, nếu mỗi ngày nghĩ đến việc từ chức bảy tám lần, thì nói rằng bọn tôi không chuyên tâm vào công việc.”
Diệp Tri Du: “…”
Anh đặt kẹp gắp thức ăn xuống nhìn cô: “Cô nói vậy không sợ tôi cũng đi khiếu nại cô à?”
Thẩm Tâm khá bất ngờ nhìn anh: “Anh biết tôi bị khiếu nại sao?”
Diệp Tri Du đáp: “Từ Bác nói cho tôi biết.”
“À.” Thẩm Tâm gắp vài con tôm bỏ vào khay của mình, như có điều nghĩ ngợi hỏi anh, “Anh có biết ai là Nhất Uyển Cẩu Đản Nhi không?”
“…Chưa từng nghe bao giờ.” Diệp Tri Du gắp xong thì bưng khay thức ăn tìm một bàn trống ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa sáng.
Thẩm Tâm cũng tìm một chỗ trống khác ngồi xuống. Thầm nghĩ ăn xong bữa này còn phải đi tìm từng đoàn viên để nói chuyện, cô hơi mệt mỏi đấy.
Bữa ăn này phải ăn nhiều mới được.
Do bão nên các đoàn viên đều thật thà ở lại trong khách sạn, vì thế Thẩm Tâm đỡ phiền phức hơn. Việc này còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng của cô, mọi người bày tỏ mình thông cảm cho Tần Vận, không truy cứu chuyện này. Thẩm Tâm rất biết ơn, bọn họ rộng lượng như này không phải vì bản thân lương thiện, mà chỉ vì Tần Vần không lừa đến họ — Ngày vào đoàn đầu tiên Tần Vận và Đỗ Tân Vũ đã nhìn trúng nhau, cơ bản không tiếp xúc với các khách nam khác.
Cuối cùng chỉ muốn xem thái độ của Đỗ Tân Vũ ra sao thôi.
Đỗ Tân Vũ không có trong phòng, Tần Vận cũng vậy, cô gửi tin nhắn hỏi mới biết hai người họ hẹn gặp nhau vào buổi sáng, nói muốn trò chuyện với nhau.
Lắng xuống một đêm, hai người cần nói chuyện với nhau, Thẩm Tâm không quấy rầy đến, chỉ dặn họ phải chú ý an toàn.
Tần Vận và Đỗ Tân Vũ hẹn gặp nhau ở bãi biển gần khách sạn, lúc này trời đã tạnh mưa, gió cũng không lớn như tối qua nữa, ở đây có không ít du khách đi dạo. Hai người đi dọc theo bờ biển, cả một lúc không nói gì, cuối cùng Đỗ Tân Vũ là người lên tiếng trước: “Nếu không phải em gái em tìm đến, có phải em định giấu anh mãi không?”
“Tất nhiên không phải rồi!” Tần Vận không nghĩ ngợi chối ngay, “Thật ra mấy ngày nay có nhiều lần em muốn nói sự thật với anh, nhưng em sợ sau khi anh biết rồi, anh sẽ giống những đối tượng xem mặt trước đây, không để ý tới em nữa, em đã phân vân rất lâu…”
Đỗ Tân Vũ mím môi không trả lời, Tần Vận nhìn anh ta nói: “Tân Vũ, em đã đi xem mắt nhiều lần, đây là lần đầu em gặp được người mình thích đến vậy, nên em rất sợ. Em biết trong chuyện này em sai hết, từ khi mới bắt đầu em đã chọn sai nên mới xảy ra những chuyện sau này. Lúc em đăng ký thật ra không ôm nhiều hy vọng…Em biết bây giờ em có nói những thứ này cũng vô ích, em có lỗi, thật sự xin lỗi.”
Tần Vần vừa nhắc đến chuyện này đã không khống chế được tâm trạng, cô ấy quay đầu sang phía khác để lau nước mắt, không nói thêm gì nữa.
Ở gần đó có mấy chiếc thuyền được neo đậu, trên bờ có vài du khách vây quanh, hình như đang hỏi chủ thuyền, hôm nay có thể ra biển được không.
“Bây giờ gió vẫn chưa ngừng, tôi không khuyến khích mọi người ra biển.”
Có du khách lên tiếng: “Ngày mai chúng tôi phải về rồi, còn chưa ngồi thuyền ra biển, hôm nay không ngồi sẽ không còn cơ hội nào nữa.”
Chủ thuyền ngẫm nghĩ rồi nói: “Hiện tại với sức gió này có thể đi, nhưng một khi gió có khuynh hướng trở nên lớn hơn, chúng ta phải lập tức về bến, mọi người có đồng ý không?”
Muốn ra biển phải mua vé lên thuyền, vé bao trọn hành trình, đi được nửa đường phải về bến là tổn thất đối với du khách. Nhưng bây giờ chủ thuyền này đồng ý lái là được rồi, vì vậy du khách nào cũng đồng ý: “Được được, đều nghe theo ông.”
“Vậy ba người lên đây, còn ai muốn đi không?”
Đỗ Tân Vũ và Tần Vận vừa hay đi tới đây, nghe được câu nói của chủ thuyền thì Đỗ Tân Vũ hỏi Tần Vận bên người: “Em có muốn ngồi thuyền không?”
Những lời này đã đánh tan bầu không khí căng thẳng từ nãy giờ, Tần Vận tất nhiên gật đầu đồng ý.
Thẩm Tâm đang viết báo cáo trong khách sạn, giám đốc tiền sảnh gửi tin nhắn cho cô, nói thời tiết chưa ổn định, lát nữa có thể mưa nên bảo họ tốt nhất không nên đi quá xa khách sạn.
Thẩm Tâm gửi lại ‘cảm ơn’, suy nghĩ một lúc lại thấy không yên tâm nên gửi tin nhắn cho Tần Vận: Hai người đã về chưa?
Tần Vận: Bây giờ chúng tôi đang trên thuyền, còn lát nữa mới về.
Thẩm Tâm: Hai người ngồi thuyền ra biển???
Tần Vận: Lúc đi dạo vừa vặn gặp được chủ thuyền sắp ra biển.
Thẩm Tâm: “…”
Trời ơi, tuy cha mẹ đặt tên cô là Thẩm Tâm, nhưng cả đời này của cô không hề bình tâm được!!!
(Thẩm Tâm: shenxin, bình tâm: shengxin)
Thẩm Tâm: Khách sạn báo với tôi thời tiết có thể sẽ có biến, hai người mau về đi.
Cô vừa gửi tin nhắn này đi thì gió bên ngoài chợt lớn hơn. Mặt biển cũng không còn yên tĩnh như vừa rồi nữa, từng cơn sóng lớn ập tới, cả chiếc thuyền lắc lư rất mạnh.
“Không được rồi, gió lớn quá, phải mau về bến thôi! Mọi người nắm vào lan can đi!” Bây giờ trên thuyền chỉ có mình chủ thuyền giữ được bình tĩnh, còn lại các du khách đều sợ hãi đến mức mặt tái nhợt, tiếng thét chói tai vang lên liên tục.
Thẩm Tâm phát hiện bên ngoài nổi giớ lớn, nên gửi tin nhắn khác cho Tần Vận và Đỗ Tân Vũ, nhưng hai người không ai trả lời. Trong lòng cô lo lắng sốt vó, cầm điện thoại nhanh chóng ra khỏ phòng. Diệp Tri Du ở bên cạnh nghe thấy tiếng mở đóng cửa bên phòng cô thì đi ra nhìn.
Bóng lưng của Thẩm Tâm rất hốt hoảng, Diệp Tri Du không yên tâm nên gọi cô: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Tâm nghe giọng nói của anh thì quay đầu gấp gáp nói: “Tần Vận và Đỗ Tân Vũ ngồi thuyền ra biển! Bây giờ tôi phải đi tìm họ!”
Diệp Tri Du đóng cửa đi theo, tốc độ nói rất nhanh: “Bọn họ đã ra biển rồi, giờ cô ra ngoài không có cách nào đâu. Gió lớn như vậy, cô không tìm được người khác còn bị gió cuốn đi ấy.”
“Vậy anh nói tôi nên làm gì đây? Tôi là hướng dẫn viên du lịch, tôi không thể nào bỏ mặc họ được!” Thẩm Tâm hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, “Tôi đến quầy tiếp tân hỏi thử, có đội cứu hộ tìm kiếm trên biển không.”
Hai người bọn họ gây ra động tĩnh lớn trên hành lang, rất nhiều người đã nghe thấy, Chu Oánh mở cửa ra, vừa vặn thấy Diệp Tri Du và Thẩm Tâm cùng bước vào thang máy.
Từ Bác ở gần cũng mở cửa ra, anh ta liếc nhìn Chu Oánh đang đứng trên hành lang giống mình, bèn cười với cô ta một cái, rồi đi về phía thang máy.
Chu Oánh mím môi, đứng do dự ở hành lang một lúc, cuối cùng quay về phòng mình.
Trước quầy lễ tân, Thẩm Tâm lo lắng chờ họ liên lạc với đội cứu hộ giúp mình. Cô luôn gọi điện thoại cho Tần Vận và Đỗ Tân Vũ, nhưng không ai bắt máy. Tình huống như này khiến cô càng lo thêm.
Diệp Tri Du đứng bên người cô, trấn an nói: “Đừng vội, chủ thuyền ở đây chắc chắc có kinh ghiệm rất nhiều, cho dù gặp chuyện bất ngờ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp tự cứu lấy mình được.”
“Hy vọng là vậy.” Thẩm Tâm cầm điện thoại, thầm cầu mong gió mau dừng lại.
“Cô Thẩm, tôi đã liên lạc đội cứu hộ, nhưng họ báo phải chờ gió nhỏ hớn mới có thể ra biển tìm kiếm cứu nạn được.” Cô gái giúp Thẩm Tâm liên lạc nói rõ tình huống với cô, “Chắc bọn họ không đi xa đâu, hơn nữa chủ thuyền sẽ cho du khách mặc áo phao, có lẽ sẽ cầm cự nổi đến khi đội cứu hộ đến.”
“Vâng, cảm ơn cô.” Tâm tình Thẩm Tâm rất nặng nề, bây giờ cô không quan tâm tới việc mình có bị thất nghiệp hay không, đối diện với một sinh mạng, mọi phiền não đột nhiên nhỏ bẻ hẳn đi.
Cô chỉ hy vọng Tần Vận và Đỗ Tân Vũ có thể quay về bình an.
Lục tục có vài đoàn viên đi xuống, dường như biết được Tần Vận và Đỗ Tân Vũ gặp chuyện. Một lúc sau, bên ngoài có hai người đi vào, Thẩm Tâm xông lên nhìn, đúng là Tần Vận và Đỗ Tân Vũ đã mất liên lạc rất lâu trước đó!
Toàn thân cả hai ướt đẫm, dáng vẻ vô cùng chật vật, trên nười Tần Vận khoác áo của Đỗ Tân Vũ, nhưng không có mấy tác dụng vì người cô ấy đang run rẩy.
Trên mặt Đỗ Tân Vũ không còn huyết sắc gì, anh ta đỡ Tần Vận đi vào khách sạn.
“Hay quá, hai người đã về!” Thẩm Tâm bước lên, thật sự là mừng đến chảy nước mắt. Diệp Tri Du theo sát phía sau, nhưng lại dùng thái độ gay gắt nói với Tần Vận và Đỗ Tân Vũ: “Hai người không có não hả? Thời tiết thế này còn ra biển? Thẩm Tâm lo lắng đến mức muốn xông ra ngoài tìm người, tự hai người tìm chỗ chết còn muốn hại hướng dẫn viên nữa phải không?”
Tần Vận vừa sống sót sau tai nạn, cảm xúc vốn đang bên bờ sụp đổ, nghe anh gầm lên như vậy thì nhất thời không khống chế được khóc lên. Thẩm Tâm vội đến an ủi: “Được rồi, được rồi, cô không sao là tốt rồi, hai người về tắm rửa thay quần áo trước đi. Mộ Mộ vẫn đang ở phòng của dì nhỏ, chúng tôi không dám kể nó nghe chuyện này, hai người quay về là tốt.”
“Đúng đúng, cô về là tốt rồi.” Cũng có đoàn viên đứng ra xoa dịu, đưa Tần Vận và Đỗ Tân Vũ về phòng. Hòn đá treo trong lòng Thẩm Tâm rốt cuộc cũng được đặt xuống, lúc này nhìn lại Diệp Tri Du đứng ở đại sảnh, cô định dạy dỗ anh vài câu. Nhưng lúc này cô chợt phát hiện ra, Diệp Tri Du đã mang dép của khách sạn đuổi theo cô xuống tận đây.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
49 chương
15 chương
35 chương
104 chương
65 chương
53 chương
9 chương