Edit + Beta: Tiểu Mỹ. Hoa cúc trắng rơi rụng mà lan tỏa hương thơm ngào ngạt, người con trai ấy đưa tay đỡ lấy Tiêu Hà Hà, nổi giận mà gầm lên một tiếng: "Cô làm sao vậy hả?" "Thực xin lỗi!" Hai mắt đẫm lệ dưới ánh trăng mờ ảo Tiêu Hà Hà theo bản năng giải thích rồi lại đột nhiên giật mình, âm thanh này? "Cô luôn hấp tấp như vậy sao?" Giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến. Đột nhiên ngẩng đầu, Tiêu Hà Hà đầu óc được một cái nổ tung, theo bản năng lui về phía sau một bước "Tổng... tổng giám đốc, anh tại sao lại ở chỗ này?" "Cô thì sao?" Tần Trọng Hàn nhìn cô, rất lâu sau mới nói, giọng khàn khàn. "Tảo mộ!" Tiêu Hà Hà nghĩ rằng cô hỏi như vậy cũng thật sự là rất kỳ quái, tổng giám đốc tới nơi này cũng là đi tảo mộ a! Bằng không thì đến nghĩa trang để tản bộ a? "Ừ!" Anh ừ nhẹ một tiếng, vẫn như cũ nhìn cô, không hề lên tiếng, hai người cứ đứng trên đường nhỏ ở nghĩa trang anh không lên tiếng Tiêu Hà Hà cũng không biết nên nói cái gì. Chú ý đến thân ảnh cao lớn trước mặt, không có lý do tự nhiên trong lòng liền khẩn trương "Tổng...tổng giám đốc, để tôi giúp anh đi mua lại một bó hoa khác, thực xin lỗi!" "Không cần!" Tần Trọng Hàn nhất kiện áo sơ mi cùng quần dài đều là màu đen đúng lúc hiện ra cơ thể cao lớn cùng hai chân thon dài hữu lực, vẻ mặt lạnh lùng cái kia khuôn mặt của anh tràn đầy sự liều lĩnh cùng kiêu ngạo không thể kiềm chế được, nhìn thoáng qua trên mặt đất hoa cúc rơi đầy. Tiêu Hà Hà theo bản năng ngồi xổm người xuống "Để tôi giúp anh nhặt lên!" "Ừ!" May mà hoa cúc không có bị va chạm làm hư, Tiêu Hà Hà trong lòng rất hối hận mình thật quá hấp tấp lại đụng đến tổng giám đốc, hoa cúc rơi đầy trên mặt đất nhờ Tiêu Hà Hà khéo tay sửa sang lại, trong nháy mắt đã khôi phục lại giống như mới từ cửa hàng bán hoa mua về. Tần Trọng Hàn nhìn thấy cô ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc sửa sang lại bó hoa, mắt anh hơi nheo lại nhìn không ra cảm xúc bên trong. Sửa sang lại hảo, khóe miệng Tiêu Hà Hà cong lên vô cùng phấn khởi, không tồi nha cũng không phải là hư hỏng a. Đột nhiên có cảm giác ở trên đỉnh đầu có một ánh mắt đang nhìn mình, trong nháy mắt thu lại nụ cười, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt thâm thúy của Tần Trọng Hàn. Hóa ra cô có thể cười đến xinh đẹp như vậy cái kia nụ cười giống như một đạo ma chú làm cho Tần Trọng Hàn đáy lòng trong nháy mắt lay động. Như vậy cười, có chút bình yên, có chút thỏa mãn giống như một bông hoa nở rộ ở vùng quê, không xinh đẹp nhưng có thể sáng rực toàn bộ một khu rừng. Chú ý đến ánh mắt phức tạp kia của Tần Trọng Hàn, Tiêu Hà Hà ngượng ngùng đứng lên đưa bó hoa qua cho anh "Tổng giám đốc, hoa của anh! Thực sự xin lỗi!" Tần Trọng Hàn nhận lấy bó hoa, hai người không cẩn thận chạm tay nhau, giống như có một dòng điện chạy qua, Tiêu Hà Hà nhanh chóng rút tay lại, Tần Trọng Hàn nhẹ vuốt cằm cũng không có biểu cảm gì nhiều. "Vậy...vậy tổng giám đốc, tôi đi trước!" Tiêu Hà Hà cúi đầu rời đi. "Ừ!" Chỉ nhẹ giọng "Ừ" một tiếng. Tiêu Hà Hà nhanh chóng xoay người giống như là đang né tránh âm hồn một dạng rất nhanh rời đi. Anh lại nhìn bóng lưng của cô có vẻ đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó! Sau đó xoay người lần thứ hai hướng nghĩa trang đi tới. Trời ạ! Cô lại có thể ở tại nghĩa trang đụng vào tổng giám đốc, nhưng mà hôm nay không phải thanh minh chẳng lẽ người thân của tổng giám đốc và em trai cô có cùng một ngày giỗ sao? Tiêu Hà Hà chạy được hơn mười thước bỗng dừng lại nghi hoặc xoay người, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tần Trọng Hàn hướng tới phía đông của nghĩa trang đi tới, mà chỗ đó cũng là nơi chôn cất cha mình. Cha của Tiêu Hà Hà mất vào một vụ tai nạn xe được mai táng ở phía đông nghĩa trang, lúc Tiêu Tiêu mất cô từng muốn đem Tiêu Tiêu cùng cha mai táng cùng một chỗ nhưng mà nơi đó đã không còn chỗ nữa. Không nghĩ tới người thân của tổng giám đốc cũng mai táng ở nơi đó! Tiêu Hà Hà thở dài, cha, thực xin lỗi vốn nghĩ là hôm nay đi thăm người nhưng mà...lần sau đi, tháng sau đến ngày giỗ của người Hà Hà nhất định trở về thăm người! ----- Thứ hai. "Thư kí Tiêu văn kiện cô đã in ra chưa?" An Xuyến lại thay đổi quần áo cả người mặc một bộ váy dài cổ chữ V màu trắng vẫn như trước rãnh ngực như ẩn như hiện. "Văn kiện gì a?" Tiêu Hà Hà khó hiểu. "Chẳng lẽ thứ sáu sắp hết giờ làm việc tôi có gửi email cho cô, cô không thấy sao?" An Xuyến nhíu mày. Tiêu Hà Hà sửng sốt, hoàn toàn chính xác, cô không có xem hộp thư, cô hoàn toàn không nghĩ tới An Xuyến sẽ gửi bưu kiện vào lúc đó a, cô rõ ràng ở công ty mà. Tiêu Hà Hà đứng lên bộ dạng phục tùng "Thực xin lỗi, tôi không thấy bưu kiện!" "Thư kí Tiêu, cô cũng quá không chuyên nghiệp rồi! Chẳng lẽ cô không biết cho dù sau khi tan ca cũng phải thường xuyên mở hòm thư ra kiểm tra, thân là thư kí cô cư nhiên hai ngày không có kiểm tra hòm thư?" "Thực xin lỗi, là tôi không làm tròn bổn phận!" "Làm sao bây giờ? Đây là văn kiện tổng giám đốc cần, còn chưa phiên dịch ra!" An Xuyến hỏi "Thư kí Tiêu, đây chính là tổng giám đốc căn dặn a!" "Bây giờ tôi lập tức phiên dịch!" Tiêu Hà Hà trong lòng dĩ nhiên hiểu được An Xuyến đây là đang cố ý làm khó dễ cô. Hướng Tĩnh ở phía sau đứng lên "Chị An Xuyến, thời gian ngắn như vậy một xấp tài liệu dày như vậy làm sao có thể phiên dịch kịp?" "Nếu phiên dịch không được thì đó là trách nhiệm của cô những gì cần làm tôi cũng đã làm!" An Xuyến đem tài liệu đặt trên bàn Tiêu Hà Hà, nhấc chân lên tiêu sái bước đi. Cả ba người không một ai biết được ở một góc nào đó một người có thân ảnh cao lớn đã tận mắt nhìn thấy một màn này, khóe môi hơi cong lên, xem ra sắp có một màn kịch vui để xem rồi! Ừ! Hiện tại làm thôi! "Hà Hà, cái này rõ ràng là đang làm khó dễ cô rồi!" Hướng Tĩnh nhỏ giọng nói với Tiêu Hà Hà cô nhìn thấy An Xuyến luôn luôn gây sự với Hà Hà. "Không sao!" Tiêu Hà Hà cười chua sót, không cần đoán cũng biết An Xuyến là vì vụ cà phê lần trước mà tức giận. "Cái này văn kiện có mười sáu trang, cô phiên dịch không nổi!" Hướng Tĩnh mở miệng. "Hai vị tiểu thư xinh đẹp, ai có thể pha cho tôi một ly cà phê?" Đột nhiên có giọng nói cắt ngang hai người. Vừa quay đầu lại, Tiêu Hà Hà nhìn thấy đó là Tằng Ly, Hướng Tĩnh vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Tằng Ly thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ lên, Tiêu Hà Hà chỉ ngồi đó không nhúc nhích, nhanh chóng xem văn kiện trong tay rất nhanh bắt tay vào làm. "Tằng Ly, buổi sáng tốt lành! Tôi đây liền đi pha cà phê cho anh, chỉ là tôi không pha ngon bằng Hà Hà!" Hướng Tĩnh ăn ngay nói thật, ngay cả tổng giám đốc cũng thích cà phê của Hà Hà pha! "Phải không? Tốt lắm vậy để cho cô ấy đi pha, Hướng Tĩnh cô theo tôi nói chuyện phiếm đi!" Tằng Ly cười tủm tỉm nhìn Tiêu Hà Hà cúi thấp đầu: "Thế nào? Tiêu tiểu thư không muốn giúp những việc như vậy?" Tiêu Hà Hà ngẩng mặt lên, nhìn thấy Tằng Ly vẻ mặt bí hiểm đang nhìn mình, có chút bất đắc dĩ "Tôi lập tức đi!" Tằng Ly mắt lướt qua đống văn kiện trên bàn của Tiêu Hà Hà, ừ, còn mười lăm phút nữa là bắt đầu họp nhưng là thần tiên cũng khó mà dịch ra nhiều văn kiện như vậy! Cô bé này vẻ mặt lại bình thản như vậy, thật sự là làm cho người ta tò mò chết được! "Tằng Ly, cà phê đến đây!" Tiêu Hà Hà đem cà phê đến trước mặt anh. "Ừ! Hảo nói a! Tiêu tiểu thư, cô học được kỹ thuật pha cà phê ở chỗ nào vậy?" "Quán cà phê!" Tiêu Hà Hà bình tĩnh trả lời, cô từng làm việc ở quán cà phê hơn một năm đó là mười bảy năm trước rồi! Lại nghĩ đến năm mười bảy tuổi, mười bảy tuổi là một năm cô lo lắng nhất cho cuộc đời của mình! "A! Chẳng trách!" Tằng Ly nhíu mày "Vậy cô biết pha trà không?" Tiêu Hà Hà vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong mắt anh một tia ranh ma, Tiêu Hà Hà nghĩ thầm trong lòng, người con trai này đến cùng có phải hay không cố ý cùng cô nói chuyện phiếm, cô còn phải phiên dịch văn kiện nữa a! "Làm lỡ công việc của cô sao?" Tằng Ly nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng không có một chút áy náy, ngược lại cho rằng đó là đương nhiên: "Vậy cho tôi thêm một ly trà đi! Tôi luôn luôn thích Trung Quốc và Phương Tây cùng kết hợp!"