Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 76
Edit + Beta: AnHaLam
Vì che dấu trong tim kia đột phát, khó xử bất ngờ, cô cúi đầu, rất nhanh nói: "Anh sẽ không giấu nó đi đúng không?"
Anh nhìn chằm chằm mặt cô, vì sao mặt cô bỗng nhiên hồng đến như vậy?
Cặp má đỏ bừng kia lần thứ hai chạm tới dây thần kinh nào đó trong tim anh, anh không thích mình có loại cảm giác giống như rung động, loại cảm giác này, chỉ đối với Lam Ảnh phát sinh qua. Lam Ảnh, em đã rời đi, rời đi, rời đi! Anh hít vào một hơi thật mạnh, đột nhiên muốn hút thuốc!
"Tôi sẽ không đem nó giấu đi!" Như là hứa hẹn, anh chắc chắn nói.
"Cảm ơn!" Cô ngẩng đầu, chân thành nói lời cảm tạ.
Đèn chiếu sáng vào mặt của cô, trên khuôn mặt trắng nõn của cô dường như nở ra đóa hồnh kiều diễm. Hai mắt sáng ngời lại thập phần trong suốt, thỏa mãn như, an tường như thế.
Cô bắt đầu xào rau, làm dưa chuột canh trứng. Món ăn cực kỳ thanh đạm, nhưng cũng dị thường xinh đẹp.
Anh chỉ nhìn cô, không nói nữa, xong rồi cô đem chén đĩa bát đũa đưa cho anh, "Đem đến trên bàn đi thôi!"
"A...!" Anh ngoan ngoãn mang ra.
Sáng sớm, Tần Trọng Hàn đem hai đứa con đưa đi trường học cùng vườn trẻ, Tiêu Hà Hà đi làm.
Đêm qua Tần Trọng Hàn một mình ngủ ở trên giường nhỏ của Thịnh Thịnh, mà cô cùng hai đứa nhỏ ngủ chung. Lần đầu tiên có được hai đứa con, trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc.
Trên TV trong xe bus chính đang phát một tin tức, Tiêu Hà Hà mới vừa ngồi ở phía dưới TV, vốn không có để ý, nhưng khi nghe được "Đổng Sự Trưởng Tần Thị thu hồi quyền lực, Tần Trọng Hàn không còn đảm nhiệm chức tổng giám đốc" lập tức ngây ngẩn cả người!
Vì sao anh không còn đảm nhiệm chức tổng giám đốc Tần Thị rồi hả?
Hình ảnh đột nhiên được chuyển tới Tần Trọng Hàn, đối mặt vấn đề của phóng viên, khuôn mặt anh tuấn của Tần Trọng Hàn lãnh đạm lại bình tĩnh, giữa trán súc khẩn căng, ánh mắt thâm thúy như một cái giếng sâu, liền nghe đến anh không nhanh không chậm phun ra bốn chữ: "Không thể trả lời!"
Tiêu Hà Hà ngạc nhiên.
Lúc này, lại nghe đến giải thích, Tần Trọng Hàn vì cự tuyệt đám hỏi cùng nhà hóa chất Cung, chọc giận Tần lão gia tử, trong cơn tức giận, Tần lão gia tử đem quyền kế thừa của con trai thu hồi. Tần Trọng Hàn lại đối mặt với truyền thông phát ngôn cả đời không cưới!
Tiêu Hà Hà đầu óc ông một tiếng nổ tung, anh nói cả đời không kết hôn là vì vậy sao? Tầm mắt của cô vọng hướng trên hình ảnh bóng dáng cao lớn đang bị mấy chục phóng viên vây quanh khi, dung nhan của anh thật lạnh lùng.
Mà tây trang, là bộ hôm qua mặc.
Trách không được ngày hôm qua khi trở về, ánh mắt của anh có chút mệt mõi, quần áo cũng có chút nếp nhăn. Thì ra bị phóng viên bao vây. Anh không còn là Tần thị tổng giám đốc rồi hả?
Tiêu Hà Hà tiêu hóa tin tức này.
Hình ảnh lại một cái cắt chuyển, lại chuyển đến Tần Đồi Hàng nơi này, ông mặc toàn thân tây trang biểu tình nghiêm túc, đứng trước mặt ký giả, giữa trán súc khẩn căng, có vẻ cực kì không kiên nhẫn."
"Đổng Sự Trưởng Tần, người thật sự tính toán lập người thừa kế khác sao?" Phóng viên không ngừng truy vấn.
Tần Đồi Hàng một câu không nói, môi mỏng nhấp khẩn căng, bảo vệ ngăn phóng viên, lập tức biến mất trong màn ảnh. Mà xem ra giống như là tin tức hội tuyên bố, chẳng lẽ anh thật sự bị...
Cô không dám suy nghĩ!
Lập người thừa kế khác?
Tiêu Hà Hà kinh ngạc, xe công cộng vậy mà đến cuối cùng vừa dừng lại, cô cũng không biết.
"Cô gái, đến trạm rồi!" Lái xe nhắc nhở.
Tiêu Hà Hà đột nhiên hoàn hồn!
Anh đang ở nơi nào?
Lần thứ hai đưa ném tệ sau, Tiêu Hà Hà lại ngồi xe bus trở lại.
Bấm số điện thoại của Tần Trọng Hàn, đầu kia truyền đến đô đô âm hưởng, không ai bấm nghe.
Tiêu Hà Hà lập tức có chút khẩn trương, anh hiện tại đang làm sao? Vì sao không nghe điện thoại?
Qua một lúc lâu sau, cô lại bấm một lần, đầu kia vẫn vẫn không người bấm nhận.
Tiêu Hà Hà bất đắc dĩ, soạn một cái tin nhắn "Anh có ổn không?"
Tin nhắn gửi đi sau, trong lòng cô có chút không yên bất an, hóa ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ nguyên nhân không kết hôn là bởi vì cha của anh? Phóng viên giải trí nói Tần Trọng Hàn cả đời không kết hôn đến cùng có phải là thật hay không?
Mà anh nói qua, trừ bỏ một tờ giấy chứng nhận không thể cho, cái gì cũng có thể cho mình! Như thế anh là vì bất đắc dĩ nên mới lựa chọn phương thức như thế này sao?
Nghĩ tới đây, Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy được trong lòng hơi hơi lộ ra chua xót, lộ ra đau, nắm chặt điện thoại di động trong tay, nghĩ đến lần trước điện thoại bị người cướp mất, anh cứu mình, hôm này bị thương, trong lòng có chút khó chịu.
Cô gọi điện thoại, cùng Mễ Kiệt xin phép, không đi làm, tuy cô biết lần nữa xin phép không tốt, nhưng giờ phút này cô chỉ muốn gặp Tần Trọng Hàn, hỏi một chút có phải nguyên nhân hắn không kết hôn là vì cha anh! Còn có, cô muốn nói với anh, không nên cùng cha anh cáu kỉnh, cô nhớ tới mới vừa rồi nhìn đến trên hình ảnh Tần lão gia tử trước mặt sắc không thật là tốt, tuổi tác lớn như vậy, sao có thể chịu được con trai ngỗ nghịch!
Mới vừa xuống xe buýt, Tiêu Hà Hà gọi điện thoại cho Tằng Ly, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho Tằng Ly, "Anh Tằng, Tần thị thật sự đổi tổng giám đốc sao?"
Hỏi ra xong, cô mới cảm thấy được thanh âm của mình có chút run rẩy.
"Hà Hà, là em à, được rồi, Đổng Sự Trưởng tự mình ra lệnh, Hàn đã bị tạm dừng công tác!" Âm thanh của Tằng Ly cũng có chút mỏi mệt, Tần Trọng Hàn không đi làm, một mình anh mệt chết đi được.
"Kia, vậy anh ấy có ở công ty không?" Tiêu Hà Hà lại hỏi.
"Hàn sao?" Tằng Ly không nghĩ tới cô sẽ quan tâm Tần Trọng Hàn như vậy, tuy hình thức ở chung lúc trước của họ khiến cho anh cảm thấy được bọn họ rất kỳ quái thậm chí đều là Tần Trọng Hàn một người đang làm quái, ạn cho rằng Hà Hà đối Hàn không quan tâm như vậy, ít nhất là ạn cho rằng như vậy, nhưng mà không nghĩ tới cô sẽ vì Tần Trọng Hàn mà gọi điện thoại cho anh.
"Uh"m! Anh ấy không ở công ty sao?"
"Không có tới, không biết đi nơi nào!" Thanh âm của Tằng Ly đột nhiên có chút rầu rĩ.
"A..., cám ơn anh Tằng, tôi cúp máy đây!" Vội vàng cúp điện thoại, Tiêu Hà Hà xem thông báo di động hiện lên một cái tin nhắn.
Trong lòng run lên, mở tin nhắn ra, nhìn đến cái kia cô nghĩ muốn phải biết rằng tin tức dãy số đến đây một cái tin tức, chỉ có một chữ. "Tốt!"
Nhưng như thế nào cô cảm thấy được cái chữ "Tốt" này của anh nói cực kỳ miễn cưỡng đây?
Cô lại gọi điện thoại cho anh, anh lại không nhận.
Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy được có chút kỳ quái, như thế nào anh lại không nghe điện thoại.
Cô lập tức soạn cái tin nhắn: "Anh ở đâu? Tôi đi tìm anh!"
Hồi lâu sau, anh gửi lại một cái tin nhắn, "Không cần!"
Anh từ chối!
Tiêu Hà Hà trong lòng run rẩy theo, không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho anh như vậy, trong lòng cô giống như bị thứ gì đó vướng mắc, muốn lập tức nhìn thấy anh, chính miệng hỏi anh một chút, anh có khỏe không?
Nhưng mà anh ở nơi nào?
Bây giờ Tiêu Hà Hà mới phát hiện, chính mình đối với Tần Trọng Hàn cái gì cũng không biết, tuy cô cùng anh có môt đứa con trai, tuy bọn họ từng có quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng mà, cô đối với anh thật sự không biết, trống rỗng!
Anh là ở minh hạo phủ đệ, hay là đang biệt thự số 15?
Mặc kệ, đi trước tìm xem, cô không thể ngồi chờ đợi như vậy!
Xe dừng lại ở minh hạo phủ đệ, nhà trọ sa hoa cũng không phải dễ dàng đi vào, Tiêu Hà Hà đứng ở cửa đối diện với bảo vệ giải thích hồi lâu, cuối cùng mới được cho vào, thời gian là 15 phút, nếu tìm không thấy người, cô lập tức quay về!
Dựa vào trí nhớ đêm đó, Tiêu Hà Hà mò tới nhà Tần Trọng Hàn, gõ cửa, tay ở trên ván cửa nhẹ nhàng gõ, trong lòng lại khẩn trương nhảy lên, anh ở trong này sao? Anh lại ở chỗ này sao?
Nhưng mà gõ thật lâu, không ai mở cửa!
Cô không thể không rời đi!
Lần thứ hai đi tới biệt thự số 15, trong viện thấy một chiếc Bentley màu đen, một chiếc Bố Gia Địch màu xanh ngọc!
Ách! Anh ở trong này sao? Tâm Tiêu Hà Hà lập tức nhảy tới cổ họng, chạy nhanh tới, đẩy cửa ra! Cửa lập tức mở! Trong gạt tàn ở phòng khách có một đống tàn thuốc, mà người lại không biết đi nơi nào!
"Tần Trọng Hàn? Anh ở đâu trong?" Cô nhẹ giọng hô.
Không gian to như vậy, tiếng vang nổi lên bốn phía, cô đột nhiên cảm thấy được rất lạnh lẽo, biệt thự tuy lớn, tuy nhiên nó không có cảm giác ấm áp mà lại lạnh như vậy.
"Sao em lại tới đây?" Đột nhiên phía sau người truyền đến một giọng nói trầm thấp hơi mỏi mệt.
Cô ngơ ngác hồi đầu, nhìn thấy trước cửa sổ lo sát đất có một bóng dáng cao lớn đứng đó. Ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh rọi vào, rơi trên người anh, gương mặt anh tuấn kia có vẻ đặc biệt rõ ràng, anh dương khóe môi lên, tản mạn nở nụ cười, nhưng lại mê người.
Tiêu Hà Hà ngơ ngẩn mà đứng im tại chỗ, nhìn anh sừng sững cạnh cửa sổ, khóe miệng lại mang theo nụ cười, cô cảm thấy khóe mắt mình đều đã ươn ướt, nước mắt chảy lên hốc mắt, hóa ra cảm giác lo lắng cho một người là loại cảm giác này.
Tần Trọng Hàn đi nhanh tới, ngóng nhìn cô, che đi đáy mắt có một tia cô đơn, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào nhìn đến sự yếu ớt của mình!
Có chút ngoài ý muốn là cô sẽ chủ động chạy tới, nhưng đột nhiên gặp cô, trong lòng anh lại dâng lên một cổ kinh hãi.
Anh giật giật môi muốn mở miệng, cuối cùng lại không nói gì, chỉ nhìn cô, vẻ mặt thật bình tĩnh.
Tầm mắt đụng chạm một chỗ, Tiêu Hà Hà cảm giác tim đập như hươu chạy, anh đi từ từ đi lại, đã gặp khóe mắt cô có lệ, mỉm cười nói sát, "Làm sao vậy?"
Tiêu Hà Hà tầm mắt một trận mông lung, bỗng nhiên hoảng sợ, quay mặt qua chỗ khác.
Cô biết mình có chút mạo muội, hình như mình lo lắng quá mức, có lẽ quan hệ của bọn họ còn chưa tới mức cô có thể tùy ý vì anh mà lo lắng tình hình! Trong lúc này có chút xấu hổ, có chút không biết làm sao, có chút kinh ngạc.
Ngón tay anh thon dài đưa qua, nâng mặt của cô lên. Thanh âm của anh có một tia khàn khàn, lại hỏi một câu: "Uh"m? Làm sao vậy?"
Tiêu Hà Hà nhìn anh, một giọt nước mắt chảy xuống, há miệng thở dốc, lại không nói ra lời!
Tần Trọng Hàn cười cười, mắt sáng như đuốc. Đôi mắt cô sáng trong trong chớp động nước mắt đồng dạng chua xót hốc mắt anh. Hình như cô vì mình chảy nước mắt? Mà anh lại cảm động nước mắt của cô, thật sự là gặp quỷ, anh nhất định là bị cô gái nhỏ này cho gieo xuống cổ trùng rồi.
"Anh có ổn không?" Cô rốt cục mở miệng, giọng nói cực kỳ run rẩy!
Anh mộ được ôm cô vào trong ngực, vùi đầu ở trên bờ vai cô.
Động tác đột nhiên này khiến trong lòng cô một loại cảm giác giống như bồn chồn, tim gia tốc đập nhanh.
Tần Trọng Hàn biết cô nhất định là nghe được tin tức, chỉ là anh không nghĩ tới cô sẽ tìm đến anh!
"Tần Trọng Hàn, tới cùng sao lại thế này?" Cô run rẩy mở miệng. "Anh nói cho tôi biết sao lại thế này?"
"Lo lắng tôi không nuôi nổi mấy người sao?" Anh hỏi.
Trái tim của cô đập nhanh, yết hầu co rút nhanh, không biết nói cái gì. Lúc này anh vẫn có tâm tình nói đùa, anh thật là quá đáng giận rồi. "Tần Trọng Hàn! Anh..."
Tần Trọng Hàn vịnh chặt đầu vai cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô. "Tôi rất khỏe, không nghĩ tới em lo lắng cho tôi như vậy, tôi có chút thụ sủng nhược kinh a...!"
"Anh đáng ghét!" Cô như thế nào cảm thấy được anh không làm tổng giám đốc lại vui vẻ như vậy?
"Hà Hà!" Một tiếng gọi ôn nhu như vậy, ôn nhu làm cho lòng người bể vỡ. "Không làm tổng giám đốc thì không làm đi, khó có được thanh nhàn!"
Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, nhưng ánh mắt cô lại đột nhiên nóng lên, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, mà còn tràn muốn ra rồi. "Vì sao?"
"Chẳng lẽ em muốn tôi cưới Cung Mến Nhi? Tìm mẹ kế cho Ngữ Điền?" Anh hỏi.
"Tôi..." Cô ngu ngơ rồi.
Thân thể của cô bị anh ban xoay đổi lại, xuyên thấu qua ánh mắt đựng đầy nước, mặt anh giống tẩm, ngâm. Ở một trì thu thủy trung, mơ hồ mà xa xôi như thế.
Truyện khác cùng thể loại
672 chương
49 chương
9 chương
22 chương
73 chương
65 chương