Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 33
Edit: DinhHa
Beta: Tiểu Mãn.
"..." Tần Trọng Hàn bị cô thét tay cầm điện thoại để ra bên ngoài.
"Anh. Có nghe hay không? Xem ra tôi thật sự nên với anh nói một chút đánh đứa nhỏ chỗ hỏng, vị này cha mẹ, anh nghe rõ ràng a! Làm cha mẹ dưới cơn thịnh nộ thường thường nắm giữ không tốt đúng mực, phi thường dễ dàng cho con cái mang đến sinh lý phương diện tổn thương, tỷ như phương diện lỗ tai, quanh lỗ mũi ra máu, răng rụng, thính giác gây tổn thương thần kinh, đánh đòn nhưng lại sẽ bởi vì dưới da tụ huyết mà dẫn đến thận bị thương, nghiêm trọng sẽ thông qua thần kinh ảnh hưởng xương sống, tạo thành não can tổn thương. Đứa bé phi thường mềm mại, dùng lực đẩy một cái va chạm đến cái gì vật cứng, liền rất có thể dẫn đến bi kịch phát sinh."
"Tôi không đánh con." Tần Trọng Hàn lại nhắc lại: "Thật sự..."
"Cái gì? Anh lại vẫn nói dối?" Tiêu Hà Hà phát hỏa lại xông ra: "Anh ngậm miệng, hãy nghe tôi nói xong, đánh trẻ nhỏ càng thêm thương tổn nghiêm trọng về phương diện tâm lý, đánh trẻ nhỏ thương tổn không chỉ là thân thể đứa nhỏ, cũng là quan hệ giữa cha mẹ và đứa nhỏ. Thương tổn thân tử quan hệ, đối với cha mẹ cùng con cái mà nói, đều là tai họa vô cùng."
"..." Tần Trọng Hàn líu lưỡi, không rõ Ngữ Điền tới cùng nói với Tiêu Hà Hà cái gì?
"Thứ nhất, anh có biết hay không Ngữ Điền bây giờ nhìn lại cực kỳ thẹn thùng? Này với anh thường xuyên đánh bé nhất định có quan hệ, anh đánh bé mang đến cho bé sợ hãi thật lớn, lúc này để cho bé đánh mất đối tín nhiệm với anh, tiện đà đánh mất đối tất cả hoàn cảnh cùng người khác tín nhiệm, rất nhiều đứa bé liền sẽ mắc chứng uất ức. Mà loại khả năng sợ hãi dẫn đến bọn nhỏ mặc dù sau khi thành niên cũng không dám cùng bất luận kẻ nào đề xuất phản đối ý kiến. Dưới loại tâm lý bóng mờ khiến cho bọn nhỏ vô pháp thành lập cùng duy trì khỏe mạnh tốt đẹp chính là nhân tế quan hệ, cũng khó mà bảo hộ chính mình các loại quyền lợi. Tiên sinh, chẳng lẽ anh hi vọng con của anh biến thành chứng uất ức sao? Anh làm sao có thể như vậy không chịu trách nhiệm?"
"Tôi thật sự không đánh."
"Anh lại vẫn nói dối? Này anh, anh có biết hay không nói dối cũng sẽ để cho con anh học, loại này thói quen xấu kiêu ngạo người đều không đổi được, bé tự nhiên học không tốt, thừa dịp Ngữ Điền bây giờ còn nhỏ, anh lập tức đem tật xấu của anh sửa lại. Tôi sẽ nói với anh nói đánh hài tử về phương diện khác nguy hại."
Tần Trọng Hàn nghe đến đó, khóe môi nhịn không được cong lên, xem ra anh nhận thức tiểu nữ nhân còn là một phi thường nhiệt tâm người, ừm, không sai.
"Thứ hai, đánh đứa bé trong lòng đứa bé sản sinh thật lớn oán giận, nếu không chiếm được tốt đẹp chính là tâm lý phụ đạo, loại này oán giận sẽ cùng với bé cả đời, hơn nữa ở mỗi một cái thích hợp điểm mấu chốt đều nhảy ra quấy nhiễu cuộc sống của bé. Này cổ lửa giận sớm muộn gì sẽ tìm đến bộc phát, bé sẽ thông qua cái khác phương thức tới phát tiết phẫn nộ. Có lẽ bé sẽ ở thời kỳ trưởng thành thời gian phản kháng anh, đến lúc đó anh đánh bất động bé, bé cũng không cần ỷ lại anh sinh tồn, có lẽ bé rõ ràng đem cuộc sống của mình biến thành một đoàn hỏng bét, lấy trừng phạt chính mình tới trừng phạt anh. Anh minh bạch loại này tính nghiêm trọng của vấn đề sao?"
"Còn gì nữa không?" Tần Trọng Hàn tính tình nhẫn nại nghe cô tiếp tục nói hết.
Tiêu Hà Hà nghe xong anh này thái độ lại cùng bốc cháy, "Tiên sinh, thái độ của anh thật không tốt, tôi có thể tưởng tượng đến anh hiện tại cực kỳ chẳng thèm ngó tới, tôi có thể lý giải, nhất định anh không có bị người phê bình quá cho nên mới phải dưỡng thành loại này cách đối nhân xử thế chẳng thèm ngó tới thái độ, anh không cần cảm thấy được đứa bé là anh sinh là anh là có thể tùy ý đánh, anh cho là anh người nào a? Đánh lại vẫn không thừa nhận, dám làm không dám chịu người một chút cũng không đàn ông!"
Tần Trọng Hàn mày kiếm lại sức khẩn căng, chẳng qua trong lòng lại ở oán thầm, không là đàn ông mà nói làm sao có thể có con trai?
Cô gái chết tiệc, một ngày nào đó anh sẽ làm cho cô biết anh có phải là đàn ông hay không. Cũng mời cô chính mồm cầu xin tha thứ, nói anh là đàn ông. Hừ!
"Anh hiểu chưa?" Tiêu Hà Hà nghe đầu dây bên kia không nói, lập tức hỏi.
"Hiểu cái gì?" Tần Trọng Hàn hỏi.
"Anh có nghe không?"
"Nghe xong, miệng anh mới không sai, thật sự!"
Tiêu Hà Hà roạt được đứng lên, cô là ở phòng ngủ gọi điện thoại, sợ bị Ngữ Điền nghe được, ảnh hưởng tâm lý bé khỏe mạnh.
Trách không được đứa nhỏ sợ cha, hóa ra người nam nhân này thật sự rất khó đối phó, cô hảo ý nói anh ta hai câu, anh ta cư nhiên một bộ bộ dạng chẳng thèm ngó tới.
Không cần đoán cô cũng biết đầu kia nam nhân tất nhiên là rất khinh thường cô loại thuyết giáo: "Tiên sinh, nếu anh không nhận lỗi sai của mình, tôi liền báo cảnh sát."
"Ừ. " Nghe nói như thế, môi Tần Trọng Hàn hơi nhếch lên, lộ ra một cái tà tứ mỉm cười. Sau đó bất động thanh sắc mà ở dựa vào ở ghế trên xe trên chỗ ngồi trước, lái xe tìm hảo mấy giờ, xuất động mấy chục người đi tìm, đều không tìm được Ngữ Điền, không nghĩ tới chính anh cư nhiên tìm được nơi Tiêu Hà Hà, anh không thể không cảm thán lên trời an bài!
"Ngươi căn bản không nhận thức đến sai lầm của anh, đánh đứa nhỏ không nhận!"
"Tôi không đánh con."
"Anh nói dối." Tiêu Hà Hà không nghĩ đến người đàn ông này vô sỉ như vậy: "Tiên sinh, ngẩng đầu ba thước có thần linh. Anh làm sao có thể vô sỉ như vậy?"
"Tôi cũng không nói dối." Chỉ là ngẫu nhiên không nói thật ra mà thôi.
Đáng chết, cô lại còn nói anh vô sỉ? Anh như thế nào vô sỉ rồi hả?:"Con tôi đâu? Kêu con tôi nghe điện thoại."
Tiêu Hà Hà nghe xong anh ta khả năng muốn đe dọa Ngữ Điền, lập tức nói: "Anh bây giờ đang ở nói dối. Anh kêu Ngữ Điền làm cái gì? Rõ ràng là anh đánh bé sợ tới mức bé không dám về nhà, anh cư nhiên còn nghĩ muốn đe dọa bé, anh thật sự là đáng giận cực kỳ, tôi cho anh biết tôi thật sự phải báo cho cảnh sát, anh chờ xem.Tôi lập tức liền báo cảnh sát."
"Tiêu Hà Hà." Tần Trọng Hàn liền chưa thấy qua ngốc như vậy nữ nhân, cô làm sao có thể tin một đứa bé nói?
"Sao." Trả lời xong, Tiêu Hà Hà đột nhiên đờ đẫn: "Anh, làm sao anh biết tôi là Tiêu Hà Hà?"
Tần Trọng Hàn giữa trán cau chặt, lộ ra một cỗ yêu nghiệt một loại khí tức: "Cô cư nhiên không có lưu số điện thoại của tôi. Chết tiệt, cô dám."
"Tôi vì sao phải lưu số điện thoại của anh? Anh cho là anh người nào a? Làm sao anh biết tên của tôi?" Tiêu Hà Hà không sợ chết tiếp tục nói.
Cái thanh âm này lại vẫn thật sự có chút quen thuộc, người nào? Người nào? Người nào a?
Tần Trọng Hàn thanh âm của trầm xuống: "Tôi chính là biết. Ngữ Điền đâu?"
"Mạc danh kỳ diệu, quản anh tại sao biết tên, dù sao anh không thể đánh con của anh, đây là trái pháp luật. Tôi cho anh biết, liền tính anh có biết tên của tôi tôi cũng không sợ, tôi chính là phải báo cảnh sát."
"Tiêu Hà Hà." Lần thứ hai nhẫn nại không được, Tần Trọng Hàn trầm giọng quát lạnh.
Tiêu Hà Hà bất thình lình bị một tiếng gào thét dọa người nhảy dựng, điện thoại thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, cũng rốt cục nghe ra điện thoại đầu kia người là ai: "Anh, anh, anh là tổng giám đốc?"
Cuối cùng nghe ra anh là ai vậy rồi, Tần Trọng Hàn sắp chịu không nổi nữ nhân này rồi.
"Ừ." Một đạo băng lãnh mà trầm thấp nam âm theo đầu kia vang lên, trầm thấp, đơn giản một chữ trong nghe không ra một tia cảm xúc, nhưng là Tiêu Hà Hà lại sợ ngây người.
Trời!
Làm sao có thể là tổng giám đốc?
Đúng rồi, nhớ rõ ở Seoul thì anh nói có con trai, chẳng lẽ Ngữ Điền là con của anh. Cái này cũng, quá, thật trùng hợp đi?
"Con tôi ở chỗ của cô?" Tần Trọng Hàn hỏi.
"Dạ. Tổng giám đốc, tôi lập tức đưa bé qua đi."
"Không cần." Tần Trọng Hàn chưa từng quên trên vai cô bị thương: "Tôi đi đón."
"Tổng giám đốc, anh có thể hay không đừng đánh Ngữ Điền nửa?" Tiêu Hà Hà lại nói tiếp: "Anh có biết hay không bé cực kỳ thương cảm a, một mình ở trạm xe bus khóc, anh sao có thể đánh bé đây?"( Trời ơi, chịu không nổi nữ chính, thật>.
Truyện khác cùng thể loại
672 chương
49 chương
9 chương
22 chương
73 chương
65 chương