Ngày mẹ đánh tổng giám đốc
Chương 71 : Diện mạo thật sự
Edit + Beta: AnHaLam
Anh đem con trai cô bắt đi năm năm, Ngữ Điền đúng là con của cô, cô thật sự không tưởng tượng được, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng, lòng cô không khỏi bắt đầu đau nhói thình thịch.
Nhóc con kia dễ mắc cỡ, thậm chí là hướng nội, để nó đi theo anh quả thật là một chút cũng không tốt! Anh trừ bỏ cho nó gia thế siêu việt, gần như không hề quan tâm đến nội tâm của con nhỏ.
Mà chính mình, khi biết được chân tướng thì sự thống khổ trong lòng lại trào lên, cô không muốn bởi vì sự rung động của bản thân mà tha thứ cái người đã khiến bọn họ cốt nhục phân li!
Tình cha? Cái từ này thật đủ nhục nhã đối với lòng tự ái của cô, anh nói cả đời không cho cô danh phận, chỉ được làm tình nhân, cô xém chút nữa đã đồng ý với anh!
Không! Giờ phút này, cô từ chối!
"Tần Trọng Hàn, anh là tên khốn kiếp!" Cả người cô run rẩy, quát lên.
"Hà Hà, Ngữ Điền là con của em, không ai có thể cướp đi, tôi sẽ nói cho nó biết, em là mẹ nó!" Anh cũng nghĩ, đã đến lúc nói cho con trai biết.
"Anh vì sao ngay từ đầu không nói? Vì sao hả?" Cô lạnh giọng nói hỏi. "Vì cái gì anh mang mặt nạ đi lừa gạt tôi lên giường với anh?"
Đây mới là sự phẫn nộ lớn nhất trong lòng cô, hóa ra, sáu năm trước, sáu năm sau, cô đều bị người đàn ông này xâm phạm, anh khiến cô có cảm giác mình giống gái điếm, đến để bán linh hồn cùng thân thể của chính mình!
Trách không được anh lại không cần cô có phải là xử nữ hay không, bởi vì anh đã sớm biết, sáu năm trước, cô hồn nhiên đã đem trinh tiết cho anh rồi! Anh có thể giả vờ như không có chuyện gì để nhục nhã cô như vậy, khi anh ta biết cô có Thịnh Thịnh, ngay đêm hôm đó anh ta đã chà đạp cả thể xác và tinh thần của cô đến mỏi mệt.
"Hà Hà!" Tần Trọng Hàn nhận ra được tâm tình của cô đang dao động rất lớn. "Em ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói chuyện!"
"Anh không được đụng vào tôi!" Cô đẩy anh ra.
Thế nhưng anh lại ôm chặt lấy cô. "Hãy nghe tôi nói!"
Cô cảm nhận được xướng cốt toàn thân đều bị anh ôm đến đau đớn, khi cảm thấy được không khí trong lồng ngực đều bị anh chen lấp, cô cứng đờ đứng ở đó, không hề nhúc nhích, tùy ý cho anh ôm cô. Trên mặt là biểu tình bi thương, anh làm sao có thể? Làm sao có thể?
"Tha thứ cho tôi vì nhất thời kìm lòng không được!" Anh giải thích như thế.
Cô có thể rõ ràng cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của anh phảng phất bên tai cô, mà anh cái gì cũng không làm, chỉ là ôm thật chặt cô, ở bên tai cô thì thầm: "Tôi thừa nhận vì tôi có chút kìm lòng không được, cho nên..."
Cô nghe được câu này, tức giận trong lòng lại dâng lên. "Ý của anh là anh chính là loại động vật động dục, nhìn thấy giống cái liền nhịn không được muốn lấy làm của riêng?"
"Không phải như vậy!" Anh gầm nhẹ.
"Vậy thì như thế nào?" Cô trầm giọng hỏi, nhiệt độ trong âm thanh đã lạnh đến đóng băng.
Rốt cục, cô vùng vẫy, ra sức đẩy anh ta. "Anh buông ra, tôi ghét anh!"
Anh bị cô đẩy ra, nhanh chóng đưa tay bắt lại, lập tức giữ lấy quần áo của cô, cô vẫn tiếp tục giãy giụa, anh vẫn nắm chặt, chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng, quần áo của cô bị xé rách!
Lập tức áo ngực màu hồng nhạt lộ ra ngoài, Tần Trọng Hàn kinh ngạc nhìn quần áo mình trên tay, lại ngẩng đầu nhìn phía sau lưng trắng nõn của cô, hô hấp cũng dồn dập lên.
Tiêu Hà Hà là vừa thẹn vừa giận, mặt cô đỏ như tờ giấy, hai tay che trước ngực, liều mạng muốn che giấu thân thể trắng tinh, trắng tuyết, mềm mại của cô.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Trọng Hàn rõ ràng rất dễ dàng bị gợi lên mị hoặc, mắt anh híp lại, con ngươi tối đen thâm thúy.
Anh thở dài, sắc đẹp ở trước mặt là đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của anh hùng, mà anh thì không muốn làm anh hùng, vì thế vươn tay ra, trực tiếp xoa phía sau lưng của cô, cô sợ tới mức kinh hãi. "A ---- "
Anh lại dừng tay lại, nhưng lại dùng lực cánh tay lôi mạnh, đem Tiêu Hà Hà kéo vào trong lòng mình, tiếp theo xoay người một cái, đè cô lên trên chiếc giường ở phía sau.
Hai mắt nhìn chằm chằm, con ngươi tối đi một nữa, nhìn Tiêu Hà Hà hít thở hổn hển. "Cũng không phải chưa từng ôm qua?"
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này cô buồn bực đến đỏ mặt, trợn mắt nhìn anh, xấu hổ giận dữ lại thêm không phục, cô còn muốn vùng vẫy, nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể mềm nhũn bị Tần Trọng Hàn đè dưới lồng ngực cường tráng, không thể động đậy.
Tần Trọng Hàn nhìn cô, thanh âm của hắn trầm thấp còn có chút từ tính, mang theo một chút khàn khàn, "Tôi không cố ý, là bộ đồ này quá dễ rách, vốn tính đêm nay bỏ qua cho em, nhưng con đường anh hùng đi thật sự mệt chết, mà tôi ------- "
"Tần Trọng Hàn!" Tiêu Hà Hà gầm thét. "Nếu anh còn phải nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ anh!"
Anh nhíu mày, tầm mắt thâm sâu khóa lại trước mặt của cô."Trước đây không phải em cũng có cảm giác à? Em đối với tôi cũng không phải là không có cảm giác, một lần hay nhiều lần có gì khác nhau?"
"Tần Trọng Hàn..." Mặt cô đỏ lên muốn ngăn lại lời anh định nói tiếp.
"Tôi nhớ được trước vài đêm, em ở dưới thân tôi, đối với tôi cực kỳ có cảm giác!" Anh cười đến tà tứ, nói đến rõ ràng như thế. "Không phải sao?"
Tiêu Hà Hà vốn đã đỏ mặt, lại càng đỏ đến muốn ra máu, cô vươn tay, che miệng Tần Trọng Hàn lại, run giọng nói: " Anh, anh —— không cho anh nói lung tung!"
"Vì sao tôi không thể nói?" Tần Trọng Hàn thấp giọng nói, khóe miệng gợi lên đường cong duyên dáng lộ ra tia trêu tức, mỉm cười, " Tôi muốn nói, rất muốn nói —— "
Trong lòng Tiêu Hà Hà bỗng nhiên đau đớn, gần như là chật vật cúi đầu, giãy dụa đẩy anh ra, mà động tác của anh lại càng nhanh chóng, gắt gao đè chặt cô, cô thậm chí có thể cảm giác được cơ thể của anh đang nóng lên.
Anh trừng mắt nhìn cô, nụ hôn như mưa rơi, kịch liệt rơi xuống, anh gắt gao ôm cô vào trong ngực, khống chế toàn bộ sự vùng vẫy của cô.
Mà khi cô vùng vẫy, lúc đầu còn dùng sức, về sau lại dần dần vô lực, đến cuối cùng, chỉ có thể dựa vào anh, mặc cho nụ hôn bá đạo của anh xâm nhập vào mỗi một dây thần kinh của cô.
Tại sao có Tần Trọng Hàn?
Tuy nhiên đáy lòng cô cũng từng có một tia ấm áp như thế, nguyên nhân của việc bị lừa gạt hiện lên, nước mắt cô không ngừng chảy ra.
Cô chính là như vậy, có thể dễ dàng gợi dục vọng nguyên thủy của anh, tay anh vội vàng cỡi áo ngực của cô, vỗ về da thịt bóng loáng nhẵn nhụi của cô. Nụ hôn của anh càng trở nên cuồng dã, trằn trọc mút, gặm, cắn. Ở trên cái cổ trắng tinh của cô để lại từng đóa hoa mai nóng bỏng.
Chợt cảm thấy trước ngực hơi lạnh, lại thấy anh đang cúi người hôn chỗ mẫn cảm kia.
"A... Không ——" Tiêu Hà Hà thét lên chói tai, tay lập tức đẩy ngực anh, thế nhưng lại bị anh lập tức bắt lấy cái tay đang múa máy của cô, trở tay một cái, đem tay cô đặt ở sau lưng cô, khiến cho anh tiếp xúc chặt chẽ với nơi cao ngất trước ngực.
Môi anh cảm nhận được nước mắt ấm áp, anh mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện bây giờ cô đã nước mắt rơi đầy mặt.
Tiêu Hà Hà nghiêng mặt qua một bên, không nhìn tới gương mặt tuấn tú của Tần Trọng Hàn, nhưng một loạt hành động xấu hổ lại làm nước mắt lại chảy xuống khuôn mặt, cô hận chính mình tại sao lại không thể phản kháng Tần Trọng Hàn tiến công, đến cuối cùng vậy mà đầu hàng hoàn toàn, đắm chìm khi vật nóng của anh tàn sát bừa bãi cùng xâm chiếm bên trong.
Cô khinh thường chính mình! Tiêu Hà Hà cắn môi, nhịn không được thấp giọng nức nở. "Tôi không phải gái điếm, đừng đối xử với tôi như vậy..."
Tần Trọng Hàn nhìn cô khóc, vội vàng lật chuyển xoay người, trái lại tay nắm chặt bàn tay mềm yếu của Tiêu Hà Hà, không ngôn ngữ, chỉ là ôn nhu mà dùng miệng hôn lòng bàn tay cô. Tiêu Hà Hà giật mình, muốn rút tay về, Tần Trọng Hàn thấp giọng nói: "Được rồi, tôi sẽ không động đến em, thực xin lỗi!"
Tiêu Hà Hà xấu hổ, run rẩy kéo chăn, muốn che đậy cơ thể của mình.
Tần Trọng Hàn tự mình giúp cô kéo qua, che lại, cứ như vậy ôm cô, ngắm nhìn mặt cô, từ cặp mắt đẹp đẽ, đầy nước kia của cô nhìn thấy hình ảnh của chính mình: rõ ràng, nho nhỏ.
Tần Trọng Hàn không nói nữa, chỉ là cúi đầu xuống, ôn nhu mà hôn nhẹ Tiêu Hà Hà. Sau một lúc lâu, anh ngẩng đầu lên hỏi cô: "Làm người phụ nữ của tôi không tốt sao?"
Cô ngớ ra, cô biết anh chưa kết hôn, anh là người đàn ông mà toàn bộ phụ nữ nằm mơ cũng muốn gả, nhưng mà, anh đã từng phát ngôn là chỉ muốn xử nữ, anh lãnh khốc vô tình.
Anh nói chỉ cho cô làm tình nhân, cô biết cô không nên vọng tưởng, nhưng mà cô đang nhìn đến diện mạo thật sự đằng sau của anh, đột nhiên tự tôn bị khơi dậy mãnh liệt. "Không! Tôi không đồng ý!"
Hai người thâm sâu đối diện, sau một lúc lâu, Tần Trọng Hàn cúi thấp đầu xuống, ở bên tai Tiêu Hà Hà nói: " Cho dù không được thấy Ngữ Điền, cô vẫn không đồng ý?"
Hô hấp nóng bỏng của anh ở bên tai Tiêu Hà Hà, khiến cô lại bắt đầu có chút run rẩy.
" Anh... Anh đã nói sẽ cho tôi thấy nó!" Nghĩ đến con trai, lòng của cô vặn đau.
"Nhưng tôi muốn em làm người phụ nữ của tôi! Ở tại chỗ này theo giúp tôi không được sao? Tôi không ngại em mang theo Thịnh Thịnh, chỉ là tôi cho không em được danh phận!" Anh nói thật nhỏ.
Cô ngước mắt, "Cả đời không có danh phận, sau đó anh lại đi cưới người phụ nữ khác phải không? Mà tôi chỉ có thể là người phụ nữ làm ấm giường cho anh thôi phải không?"
Anh sửng sốt, nhìn cô. "Danh phận rất quan trọng sao?"
Ít nhất anh cho rằng, không phải rất quan trọng!
Câu hỏi của anh giống như một thanh đao vô hình đâm thật sâu vào trong lòng của Tiêu Hà Hà, thống khổ đến mức không thể hô hấp.
Hơi nước dày đặc, Tiêu Hà Hà đột nhiên nhắm chặt mắt suy nghĩ, trên gương mặt cũng đã lệ rơi đầy mặt.
"Hà Hà!" Tần Trọng Hàn chỉ cảm thấy một trận đau lòng nhéo dắt nội tâm, cúi đầu chăm chú nhìn cô.
Tình nhân?!
Kỳ thật đây là hai chữ rất nặng.
"Tần Trọng Hàn, anh vì cái gì là một mực muốn tôi phải làm người phụ nữ của anh? Anh yêu tôi sao?" Cô cảm thấy không có được tình yêu, chắc chắn cô sẽ không hy sinh.
Anh sợ sệt.
Tiêu Hà Hà cười tự giễu, cho tới bây giờ cô cũng không còn hy vọng xa vời đạt được tình yêu, nhưng mà cô cũng không muốn tự tôn bị giẫm đạp.
Tần Trọng Hàn vẫn như cũ trầm mặc, anh không thích cùng phụ nữ nói chuyện tình yêu, đôi mắt đen thâm thúy lại dao động ở trên khuôn mặt của cô, nhưng không có nửa phần lo lắng. Đáy mắt đông lạnh, càng sâu. Nhưng mà khóe môi cong cong, từ từ gợn lên.
"Cô khát vọng tình yêu của tôi?"
"Tần Trọng Hàn, anh có biết là phụ nữ đều hi vọng được yêu, là phụ nữ đều khát vọng danh phận, là phụ nữ đều muốn được che chở, tự nhiên tôi cũng muốn!" Tiêu Hà Hà rốt cục mở miệng ý sâu xa, ngữ khí mềm nhẹ giống như sẽ bị gió thổi tan vào trong không khí. "Chẳng qua tôi chỉ muốn con của tôi, muốn thương cảm và tự tôn của mình không bị giẫm đạp, tôi không cần tình yêu!"
Kỳ thật cô cũng không biết mình muốn cái gì, bởi vì cái tư vị sau khi bị lừa gạt này khiến trong lòng cô cực kì không thăng bằng, mà quên mất bọn họ ngay từ đầu cũng không phải là bởi vì tình yêu.
Chỉ là giao dịch, như thế đến lúc này vẫn chỉ là giao dịch, cô làm người phụ nữ của anh, anh cho cô gặp con trai, điều này cực kỳ công bằng, chẳng qua cả đời về sau cô phải làm công cụ ấm giường cho người đàn ông này! Như vậy mà nói, tính ra, cũng coi như công bằng, nhưng mà vì sao trong lòng cô vẫn cảm thấy không công bằng đây?
"Nhưng nếu không lấy tình yêu là điều kiện tiên quyết, tôi sẽ không làm tình nhân của anh!" Cô nhìn chằm chằm hắn, kỳ thật cô biết, loại người như anh không có tình yêu, anh làm sao có thể cho phụ nữ tình yêu đây? Lãng tử là không có tình yêu, bọn họ chỉ cần phụ nữ để giải quyết nhu cầu cá nhân mà thôi!
Hóa ra, cô cũng là loại phụ nữ nông cạn như thế! Tần Trọng Hàn cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Danh phận cùng tình yêu đều không có. Nếu cô đồng ý, ngày mai tôi cho cô nhìn thấy Ngữ Điền, nếu cô không đồng ý, đời này đừng mơ tưởng nghĩ đến!"
"Anh!" Nước mắt không tiếng động từ trong mắt mới rơi xuống, Tiêu Hà Hà bi thương nhếch miệng, lộ ra nụ cười thống khổ. "Tôi sẽ không đáp ứng, nhưng nhất định tôi muốn gặp con trai!"
Lời nói dừng lại, Tiêu Hà Hà hô hấp thật sâu, ý nghĩ phục tùng trong lòng kia giống như một đao đâm mạnh vài tâm cô, "Anh không ngăn cản được tình mẹ của một người phụ nữ, Tần Trọng Hàn, nếu anh cảm thấy đối xử như vậy là công bằng với Ngữ Điền, tốt nhất anh nên đem hắn giấu đi."
Cơ thể Tần Trọng Hàn run nhẹ rơi xuống, "Danh phận thật sự quan trọng như vậy sao?"
Tiêu Hà Hà cũng không nói thêm gì, đứng lên, bọc lấy chăn, đi đến tủ âm tường trong cầm một bộ quần áo, liền đi ra ngoài.
"Này!Cô định đi nơi nào?" Tần Trọng Hàn nhìn cô không nói, đột nhiên cảm giác cựckỳ vô lực
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
150 chương
41 chương
11 chương
155 chương
6 chương
59 chương
8 chương