Ngày mẹ đánh tổng giám đốc

Chương 57 : Thất hồn lạc phách

"Buông ra! Tôi sẽ đi tìm con tôi!" Tiêu Hà Hà mạnh đẩy anh ra, điên cuồng chạy trốn. Trong mưa to, bóng dáng của cô nhỏ bé và yếu ớt như thế, tựa hồ như tích chứa rất nhiều sức mạnh, Tần Trọng Hàn chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, giống như kim đâm, những năm gần đây, cô nhất định trải qua rất nhiều vất vả. Anh đột nhiên nghĩ muốn nói cho cô biết về chuyện của Ngữ Điền, nhưng là, giờ khắc này, anh lại rút lui, bởi vì anh sợ, sợ cô sẽ hận chính mình! "Thịnh Thịnh..." Tiêu Hà Hà không khống chế được hô to, vẻ mặt bất lực làm cho lòng người ta đau xót. Năm năm, cô cùng Thịnh Thịnh sống nương tựa lẫn nhau, bao nhiêu đau xót, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu sung sướng, bao nhiêu thỏa mãn, bao nhiêu vui mừng, sớm dung nhập đến cốt nhục bên trong. Không phải cha mẹ ruột thì sao? Cô thương nó lắm! Nó là con trai của cô! Trên thế giới này, bọn cô không có huyết thống, từ lâu đã hòa vào cốt nhục, từ lâu đã xem như là huyết thống, "Thịnh Thịnh! Không cần trốn tránh mẹ có được hay không? Mẹ sai rồi, mẹ cũng không nên nói ra trò đùa này!" Trong mắt Tiêu Hà Hà nước mắt đảo quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia ở trước mắt lay động, đường đối diện trong người đi đường vội vàng, một bóng dáng nho nhỏ bị người đánh, trong sương mù, Tiêu Hà Hà lo sợ kêu lên: "Thịnh Thịnh..." Tần Trọng Hàn đuổi tới, cô đã hướng đường lớn chạy tới, cô chạy trốn quá nhanh, anh không nghĩ tới cô không để ý xe cộ. Tâm Tần Trọng Hàn lập tức nhảy vọt lên cổ họng, "Tiêu Hà Hà!" Mà cô chạy nhanh đến xe thấy muốn thắng không được, bầu trời tối đen, trời mưa, đường ẩm ướt lại trơn. Anh lao ra, ôm lấy cô, lộn một vòng, rời xa xe, âm thanh sắc bén của tay phanh vang lên. "Muốn chết a!" Lái xe vươn đầu ra giận dữ hét, thiếu chút nữa liền đụng phải, "Hai tên điên! Muốn chết thì nhảy lầu a!" Ánh mắt Tần Trọng Hàn sắc bén liếc qua, tài xế kia lập tức ngậm miệng lại. Bên tai là âm thanh của tay phanh xe phía sau, Tiêu Hà Hà lại bất chấp, lăn lông lốc đứng lên, bất chấp toàn thân đều ướt đẫm, "Thịnh Thịnh, Thịnh Thịnh!" Cô giống một người điên đuổi tới phía đứa con trai kia, "Thịnh Thịnh!" "Ách! Hà hà, không phải! Cô nhận sai người rồi!" Tần Trọng Hàn gắt gao bắt lấy cổ tay cô, trong mưa to, hồn Tiêu Hà Hà bay phất lạc để cho đứa bé kia lập tức bị hù khóc! "Cô ơi, cô nhận lầm người rồi!" Mẹ đứa trẻ vô cùng đồng tình nhìn thoáng qua Tiêu Hà Hà, đón lấy con của mình xoay người đi tới. Không phải! Tim Tiêu Hà Hà bắt đầu thất đau. "Hà hà! Chúng ta là không phải tìm sai rồi!" Tần Trọng Hàn ý thức được con trai dù sao cũng là con trai, nó không có khả năng chạy nhanh như vậy!"Chúng ta trở về, lại trở về tìm!" Đôi mắt Tiêu Hà Hà thâm sâu giống như bị thiêu đốt, tĩnh mịch thành một mảnh."Thịnh Thịnh..." "Đi về trước!" Tiếng nói Tần Trọng Hàn trầm thấp mang theo đau lòng. Tiêu Hà Hà là hoang mang lo sợ, mặc cho Tần Trọng Hàn lôi cô về trong ngõ nhỏ. Trở lại lâu trong nhà, lại vẫn không có người nào, trong nhà cũng không có, các cô ở chính là lầu một, Tiêu Hà Hà lập tức ngồi phịch ở cạnh cửa, còn sợi tóc ướt kề sát ở trên hai gò má, hàm răng hãm sâu ở trong môi, chỉ là nắm chặt quả đấm hai tay sớm đã gắt gao, tùy ý móng tay ấn sâu trong lòng bàn tay. Tần Trọng Hàn đột nhiên nhíu mày, tai của anh cực kì tốt."Xuỵt! Đừng lên tiếng!" Tiêu Hà Hà mờ mịt giương mắt, Tần Trọng Hàn đột nhiên chạy ra ngoài. Cách vách nhà, truyền đến như có như không tiếng nức nở. Tần Trọng Hàn lập tức chạy vào đi, "Thịnh Thịnh? Thịnh Thịnh?" Không có đèn sáng, Thịnh Thịnh cuộn mình tại dưới bậc thang, thân thể nho nhỏ run rẩy lên, thật thương xót. Ánh mắt Tần Trọng Hàn đau xót, trong lòng cũng theo hút, ngồi xổm người xuống, vươn cánh tay ra thật dài, đem hình dáng nho nhỏ bên trong lôi ra, ôm vào trong ngực."Thịnh Thịnh, chú cùng mẹ chỉ là nói đùa, con là con trai của mẹ, con xem con với mẹ con rất giống nhau!" "Hu hu... Chú... Chú đừng gạt con..." Đứa nhỏ nghẹn ngào, "Thịnh Thịnh là không ai muốn con làm con của họ..." "Con không phải! Không phải!" Tâm rất là đau, Tần Trọng Hàn trong mắt chua xót chảy theo dòng."Bé ngoan, con không phải là côi nhi đâu, chú xấu, chú sai rồi, không nên với mẹ con mở cái trò đùa này, chúng ta đi hỏi mẹ con một chút, con là con ruột của mẹ con!" "Thịnh Thịnh?" Tiêu Hà Hà đuổi theo đi ra liền nhìn đến Thịnh Thịnh bị Tần Trọng Hàn ôm vào trong ngực, trên người bị dính mạng nhện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, tay nhỏ ôm chặt cổ Tần Trọng Hàn, khóc thút thít."Con không phải là con trai mẹ! Con không phải!" "Thịnh Thịnh!" Tiêu Hà Hà bổ nhào tới, ôm cổ Thịnh Thịnh."Con trai, mẹ sai rồi, con là con trai mẹ, mẹ chỉ có con, con không thể không muốn mẹ nha!" Tần Trọng Hàn quay mặt qua chỗ khác, trong lòng ê ẩm, không phải chỉ có Thịnh Thịnh, còn có ngữ Điền a! Nhưng là chuyện cho tới bây giờ, anh làm như thế nào nói với chuyện con trai với cô? Tần Trọng Hàn không nghĩ tới trong hốc mắt lại trượt ra một giọt lệ. Vẫy vẫy đầu, anh ôm ấp ôm đầu đau khổ mẹ con hai người."Chúng ta đi về trước đi, sẽ cảm mạo!" "Mẹ! Mẹ không khóc! Thịnh Thịnh thật biết điều, mẹ cũng không muốn không muốn Thịnh Thịnh, Thịnh Thịnh sẽ thật biết điều!" Thịnh Thịnh ôn hòa ôm cổ Tiêu Hà Hà, nước mắt nằm ở trên cổ cô, như thế nóng, như thế nóng, nóng lòng cùng cô đi ra. "Con trai... Mẹ không biết không nhớ con... Con cũng không muốn không muốn mẹ có được hay không? Mẹ thật sự không thể không có con!" Tiêu Hà Hà ôm thật chặt con trai, mẹ con hai người ôm đầu khóc."Bảo bối, thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Tiêu Hà Hà ôm thật chặt con trai, bất luận như thế nào cũng không chịu buông tay. "Hà hà, buông tay, nhanh lên trở về!" Tần Trọng Hàn muốn nhận lấy Thịnh Thịnh, nhưng là Tiêu Hà Hà đột nhiên ôm chặt lấy không buông tay. Tần Trọng Hàn thở dài, "Hà hà, trên thân cô ướt, làm cho con trai cảm lạnh, chúng ta mau trở về đi thôi!" Tiêu Hà Hà này mới nhìn đến tình hình của mình, "Thịnh Thịnh, mẹ cho con tắm, chúng ta đi tắm rửa!" Mẹ con hai người khóc đến đôi mắt sưng đỏ, mà Thịnh Thịnh lại lắc đầu."Không cần mẹ tắm!" "Thịnh Thịnh?" Tiêu Hà Hà có chút thụ thương nhìn nó."Conkhông cần mẹ rồi hả?" "Mẹ là con gái!" Thịnh Thịnh thấp cúi thấp đầu."Muốn chú tắm!" Tiêu Hà Hà mạnh gật đầu."Được, như thế nào cũng được!" Khóe môi Tần Trọng Hàn mím chặt, tiếp nhận đứa nhỏ, lập tức đi vào toilet. "Mẹ, người không cần Thịnh Thịnh a?" Đứa nhỏ tắm rửa xong mặc áo quần rồi nằm bò trên giường, Tiêu Hà Hà cũng tắm rửa xong rồi ôm nó. Mẹ con hai người gắn bó kề cận bên nhau cùng một chỗ. "Mẹ chỉ có con, mẹ muốn con!" Tiêu Hà Hà ôm sát nó. "Nhưng là Thịnh Thịnh không phải con trai cô, nhất định là Thịnh Thịnh không nghe lời, cho nên cha mẹ Thịnh Thịnh không cần Thịnh Thịnh nữa!" Giọng nói càng ngày càng thấp, thấp đủ cho cơ hồ tra không thể nghe thấy. Nghe được nó nói như vậy, tim Tiêu Hà Hà đột nhiên đau."Con trai, con thật biết điều,con nghe lời nhất rồi! con không nhớ tất cả mọi người thích con sao, mẹ thích con, mẹ có con mới sống nhanh vui vẻ như vậy!" Thịnh Thịnh là con ruột của cô nha, nó thông minh như vậy, như thế đáng yêu, theo bờ sông nhặt được của nó một khắc này, cô liền nhận định, về sau, đứa nhỏ này liền là của cô, ai cũng không cho. Vẫn nhớ, ngày nào đó chạng vạng, cô tìm con trai ruột hơn một tháng không có kết quả sau, muốn kết thúc tính mạng của mình, cảm thấy được còn sống thật sự không có ý gì rồi! Tuy nhiên nó ở bờ sông trên tảng đá nhặt đến chỗ đứa nhỏ này. Ánh mắt lớn to sáng, ánh mắt lớn như vậy, không khóc, nhìn đến nháy mắt Tiêu Hà Hà, nó nở nụ cười, một khắc này, cô như là bị trồng cổ, cảm thấy lập tức có hi vọng, đời người không hề như thế đen tối rồi! Nó so với con trai bình thường đều phải trưởng thành sớm, muốn thông minh, không tới mười tháng đã sẽ đi đường, mười một tháng sẽ kêu mẹ, một tuổi thì có thể nói đầy đủ câu. Một tuổi nửa giờ, nó có thể hoàn toàn chuẩn xác biểu đạt ý của mình, thậm chí xem hiểu sắc mặt của cô, biết cô lúc mệt mỏi sẽ đặc biệt nghe lời, không khóc không làm khó, nhìn đến người con trai khác có món đồ chơi, nó chỉ là nhìn xem, không nói lời nào, sau đó liền lôi kéo tay cô, nói mẹ chúng ta về nhà đi! Nó nhìn cô mệt đầu đầy mồ hôi liền lấy khăn mặt giúp cô lau mồ hôi, nó còn có thể ở bên cạn cô khi cô bị bệnh, sẽ ngoan ngoãn giúp nàng xem châm, kêu y tá đổi châm. Lúc nó khi đó mới chưa đầy hai tuổi, ngoan như thế hiểu chuyện như thế! Cô kiêm chức khi đó để nó ở nhà học bước trong xe, nó có thể ở nhà vài mấy giờ, mãi đến khi mình khi trở về, nó cũng không khóc, đói bụng cũng sẽ không khóc! Nó ngoan như thế, cô sao lại bỏ nó được? Cho dù cả đời tìm không thấy con trai ruột, cô cũng chỉ cần có Thịnh Thịnh, thì có sống sót hi vọng cùng động lực! Không dám tưởng tượng nếu Thịnh Thịnh không có ở bên người cô, cô có phải hay không còn có thể sống sót! "Ngoan, đi ngủ, mẹ cùng chú nói đùa, con là con trai mẹ, con xem chúng ta ở bên nhau dài hơn nhiều a, phải hay không?" Tiêu Hà Hà ý đồ dụng vui đùa tới che dấu sai lầm của mình, nhưng là cái sự thật này lại như một loại hạt giống vào tâm Thịnh Thịnh. "Mẹ, Thịnh Thịnh là con trai của mẹ!" Tay Thịnh Thịnh ôm cổ Tiêu Hà Hà, như thế ỷ lại cô, thân thể bởi vì vừa rồi khóc rống lại vẫn thường thường khóc thút thít một hai cái."Thịnh Thịnh về sau đều chỉ có mẹ, không cần ca, cũng không cần người mẹ khác, chỉ cần một người mẹ!" Tiêu Hà Hà trong lòng đau xót, vô cùng khổ sở."Ngoan!" Cô chỉ có thể ôm lấy con trai, chỉ có thể ôm thật chặt nó! Thịnh Thịnh rốt cục ngủ thiếp đi! Tiêu Hà Hà giúp nó đắp kín mền, lúc này mới đi ra. Mới bước ra khỏi phòng liền nhìn đến Tần Trọng Hàn đứng ở cửa, trên người trùm khăn tắm, trong ngực trần trụi ánh vào rèm mắt, cô sợ hãi run lên, khoảng cách gần quá mức, để cho bốn phía không khí lập tức áp lực. "Thực xin lỗi!" Anh vụng về giải thích."Hà hà, tôi không biết có thể như vậy!" "Tổng giám đốc, chúng ta về sau gặp mặt coi như không biết, có thể chứ?" Cô không nghĩ muốn cùng hắn có bất kỳ liên lụy, cô không nghĩ muốn đen đủi tới nữa. "Vì cái gì?" Trong mắt anh hiện lên một vẻ bối rối, khuôn mặt tuấn tú mái tóc đen dán tại trán, lại vẫn còn ướt nhẹp, sắc mặt là trắng xám, khóe môi cũng trắng xanh, hô hấp cũng đi theo rất gấp gáp, xem ra nghẹt mũi rồi. Mà trên cổ của anh có vẻ bầm, có nhàn nhạt vết máu, như là bị móng tay cắt qua! Hình như là cô làm anh bị thương, ở cuồng loạn bên trong, cô đánh anh, mà anh vẫn không có đánh trả, mặc cho cô đánh! Nhưng là, thế nhưng anh lại là làm hại Thịnh Thịnh biết sự thật, trong lòng cô băn khoăn mặc dù làm anh bị thương, nhưng là vẫn không thể tha thứ cho anh, nếu anh không ép hỏi thẳng, cô như thế nào lại nói ra chuyện này? Ách! Không! Kỳ thật vẫn lại là tự trách mình! Đều do miệng mình không chừng mực a! Cô rũ mắt xuống đi, âm thanh lạnh lùng nói: "Anh chỉ là tổng giám đốc cũ của tôi, chúng ta không có quan hệ cá nhân gì, tôi cũng không thích kết bạn!" Lời của cô, để cho giữa trán anh nhíu lại, thâm sâu súc chặt, anh chỉ là nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỏi mệt của cô, ánh mắt sưng đỏ, không nói gì. Tần Trọng Hàn đột nhiên có chút buồn bực lên, theo bản năng đi tìm thuốc, lại phát hiện thuốc không có ở đây, áo quần đã ướt, anh hiện tại quấn lấy cái khăn tắm. Sắc mặt của anh bởi vì lời của cô, mà hơi hơi trắng bạc ra. Thứ gì đó dưới đáy lòng nhảy lên, làm Tần Trọng Hàn một trận lo lắng, trầm giọng nói: "Được! Tôi coi như không biết cô!" "Hiện tại trời đang đổ mưa, cô có thể sáng sớm ngày mai lại đi!" Ngữ khí của cô rất lãnh đạm, nói xong, xoay người liền vào phòng ngủ của Thịnh Thịnh. Tần Trọng Hàn nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt đáy mắt bắt đầu thâm thúy, lóe ra vẻ uy nghiêm đáng sợ. Tiêu Hà Hà không biết Tần Trọng Hàn khi nào rời đi, sáng sớm cô trở lại thì trong phòng đã không có hình bóng của Tần Trọng Hàn, bộ đồ thể thao được giặt sạch phơi trên ban công. Thịnh Thịnh cực kỳ an tĩnh, đưa cô đi nhà trẻ, dọc theo đường đi đều không nói gì. Tiêu Hà Hà biết ngày hôm qua mà nói để cho nó không có cảm giác an toàn, cả một đêm nó đều ở gặp ác mộng, tim cô như bị đao cắt. Đến cửa nhà trẻ, Thịnh Thịnh cúi đầu. "Ngoan, mẹ tan làm liền tới đón con, chúng ta không ở lại trường, mẹ mỗi ngày đều tới đón con!" Tiêu Hà Hà lấy khuôn mặt của nó ấn xuống vừa hôn."Được không?" "Mẹ!" Thịnh Thịnh an tĩnh nâng con ngươi lên, muốn nói lại thôi. Tiêu Hà Hà trong lòng đau xót, lần thứ hai ôm chặt nó."Mẹ muốn đi làm, Thịnh Thịnh là bảo bối của mẹ, vĩnh viễn đều là bảo bối của mẹ!" "Mẹ, hẹn gặp lại!" Thịnh Thịnh ngoan ngoãn ở trên mặt hôn Tiêu Hà Hà, lúc này mới buông cô ra, nhưng là mặc cho ai đều nhìn ra, nó không vui, cười không nổi rồi.