Ngày mẹ đánh tổng giám đốc
Chương 55 : Anh là tên vô lại
Edit: DinhHa + Kiều Anh
Động tác của anh để cho Tiêu Hà Hà ngốc ở nơi đó, càng kinh trợn mắt to, nhìn tay anh nắm chặt cô."Tổng giám đốc, buông tay!"
Anh không phải là ở trong nhà cô giở trò lưu manh chứ?
Tay Tiêu Hà Hà còn bị anh cầm lấy, cô tức giận trừng mắt về phía anh: "Tổng giám đốc, anh muốn làm gì? Mau đứng lên ăn cơm, con trai tôi đang chờ a!"
"Là cô mò mẫn trên trán tôi, cô mò mẫn trên trán tôi, không cho tôi mò mẫn tay cô sao..." Anh nheo mắt lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Tiêu Hà Hà, da thịt trắng nõn bàn tay nhẵn nhụi nhàn nhạt đỏ ửng, mà môi lại càng kiều diễm, anh không khỏi nuốt miệng nước miếng, nghĩ đến cùng cô đã vượt qua vài đêm này, thật tiêu hồn phách, mùi vị lại lần nữa xông thẳng lên đầu.
"Tổng giám đốc..." Tiêu Hà Hà ngu ngơ, anh nói lời này căn bản là vô lại, cô ra sức rút về tay mình, nhưng anh lại nắm lấy không rời."Anh là tên vô lại!"
Cô thực sự hối hận khi dẫn anh về nhà, thật sự rất tức giận.
"Vô lại? Đây là lần đầu tiên có người gọi tôi như vậy a!" Ngữ khí của annh không mặn cũng không nhạt, cô nghe không ra anh là thích hay là giận. Sợ hãi trong lòng, cô lần thứ hai rút tay, bởi vì dùng lực quá lớn, mà anh lại đột nhiên buông tay, sức mạnh của cô không nắm giữ đột nhiên ngã về sau.
"A ---" cô sợ tới mức đột nhiên nhắm mắt.
Mà cánh tay thon dài đưa qua, hơi thở nhàn nhạt ôm lấy eo của cô, "Xem đi, buông tay cô liền thành ra như vậy rồi!"
Tóc che dấu một nửa ánh mắt, mơ hồ trong đó sự sắc xảo lộ ra. Cô giật mình trợn mắt, không có ngã sấp xuống, tầm mắt của hai người gặp nhau, mặt Tiêu Hà Hà tự nhiên đỏ bừng lên.
Ánh mắt của anh cơ hồ đoạt lấy mà đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khóe miệng thoáng cười lại càng thêm ngông cuồng. Anh đem người của cô nâng lên thành một độ cong hoàn mỹ, cúi đầu phủ trên môi của mình.
Chỉ là trên môi nhiệt độ như thế nóng, lập tức đốt sáng cô.
Tiêu Hà Hà nhìn anh tạo hình một vẻ mặt thanh tú, nắm chặt tay đấm. Đợi cho môi của anh ra khỏi chính mình, Tiêu Hà Hà không thể hình dung giờ phút này cảm giác trong lòng, mặt đỏ bừng bừng, đột nhiên đứng thẳng đẩy cô ra, xoay người, đau thương trào lên trong lòng, nụ hôn này, cô đang nhớ lại hồ ly tiên sinh đó, lòng của cô lập tức lạnh trở lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Tổng giám đốc, xin tự trọng!"
Cô không thể tùy ý cùng đàn ông hôn môi như vậy, cô chỉ nghĩ tới bình tĩnh chút, mà Tần Trọng Hàn tên vô lại này chiếm mọi phương thức cô căn bản bất lực chống đỡ.
Cô không nghĩ muốn cùng đàn ông mờ ám, mặt lạnh, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là còn không có mở cửa, tay bị người đứng phía sau lập tức bị đè lại, cô xoay người muốn phát hỏa, lại bỗng nhiên cảm thấy được khoảng cách giữu anh với cô thân cận quá, gần gũi lập tức tim cô đập cuồng loạn, hô hấp đột nhiên dừng lại.
Mắt của anh khẩn căng khóa chặt môi cô, khóe môi từ từ gợi lên, hơi thở của cô giống như hoa lan: "Tự trọng? Được a! Không thích tôi đối với cô như vậy sao?"
Tiêu Hà Hà ngây ngốc một chút, vẻ mặt lạnh hơn."Tổng giám đốc, tôi không phải kỹ nữ, xin đừng khinh người quá đáng!"
Cô có thể nhịn hồ ly tiên sinh, là vì anh đem con của mình dấu đi, tuy nhiên nó không thể nhẫn nhịn chịu Tần Trọng Hàn, cô không phải kỹ nữ!
Nhìn thoáng qua lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị Tiêu Hà Hà, ánh mắt Tần Trọng Hàn nhàn nhạt, nghiêng tới gương mặt đầy tức giận của cô: "Được, đi ăn cơm."
Tần Trọng Hàn chính mình đi ra trước, nhìn đến trên bàn cơm đặt bốn mặn một canh, tất cả đều là đồ ăn Trung Quốc, anh đều ăn cơm Tây, bởi vì thuận tiện.
Tiêu Hà Hà làm gà xào cay đinh, sang khoai tây tia, thịt băm đậu hủ, trứng chiên cà chua, một cái khác cháo, đó là món đặc biệt cho Tần Trọng Hàn ăn, anh bị cảm, nên là ăn chút cháo loãng. Mà gà xào cay đinh là cô cùng Thịnh Thịnh đều yêu thích nhất.
"Có thể ăn chưa?" Thịnh Thịnh đã đã đợi không kịp."Chú, người choáng váng a?"
Tần Trọng Hàn đứng ở bên cạnh bàn ăn, nhìn trên bàn bốn món ăn một cháo, đột nhiên trong lòng ấm áp, có bao nhiêu lâu không có cảm giác như thế, Ngữ Điền nói không sai, cô biết nấu ăn, hơn nữa nhìn mùi vị cũng không tệ.
Tần Trọng Hàn không muốn ăn kéo ghế dựa ra ngồi xuống, bất quá anh chưa ăn cơm lại mở miệng trước."Tôi còn không uống thuốc đi?"
Anh cũng không muốn lại tiếp tục phát sốt, quá khó tiếp thu rồi. Nhất là có người phụ nữ vẫn đuổi anh ra ngoài, anh cũng không muốn dựa vào mà không đi, đều bị nói là vô lại, anh đường đường là tổng giám đốc của Tần thị khi nào lại chịu những lời quở trách này?
"Sau khi ăn xong nửa giờ uống thuốc, bụng rỗng uống thuốc sẽ bị đau dạ dày, anh một ngày không ăn cái gì, để cho tôi sẽ nhắc nhở anh uống thuốc!" Tiêu Hà Hà đựng một ít bát cháo đưa tới, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc, rất lạnh lùng, nhưng trong giọng nói vẫn lại là lộ ra quan tâm, cô dù sao không phải là người nhẫn tâm, nhất là đối với một bệnh nhân.
"Chú, con cũng sẽ nhắc nhở người!" Thịnh Thịnh đưa chiếc đũa qua."Chú, người mau nếm thử đi, mẹ con nấu đồ ăn ăn thật ngon a..., lần trước chú Ly tới nhà của con thì là ăn quá nhiều a! Lại vẫn liên tiếp khen ngợi mẹ con hiền lành a!"
"Tằng Ly đã tới?" Thanh âm Tần Trọng Hàn của không khỏi trầm xuống, ngay cả chính anh cũng không biết thanh âm của mình có bao nhiêu lạnh lùng nữa, sắc mặt có bao nhiêu thối tha.
Tiêu Hà Hà gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy được không nghĩa vụ nói cho anh biết đi? Tức giận nói: "Không phải tổng giám đốc để cho Tằng Ly tới sao?"
"Tôi?" Tần Trọng Hàn khi nào thì để cho Tằng Ly đem công việc vào trong nhà cô? Chết tiệt, chuyện này anh sao lại không biết, cô lại nấu cơm cho Tằng Ly, đáng giận!"Ai cho anh ta bắt cô nấu cơm?"
"Bởi vì chú Ly mua quá nhiều món đồ chơi cho con a...! Mẹ muốn cảm tạ chú ấy nha, chú, đây không phải là đãi khách sao?" Thịnh Thịnh không ý thức được không khí không tầm thường, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mắt nhìn Tần Trọng Hàn, lại nhìn xem Tiêu Hà Hà."Chú, người không thích chú Ly?"
"Thịnh Thịnh, ăn cơm!" Tiêu Hà Hà ngăn cản con lại tiếp tục nói lung tung, theo bản năng nhìn thoáng qua Tần Trọng Hàn, liên chính mình cũng không biết vì sao phải nhìn sắc mặt anh!
Ngực Tần Trọng Hàn cảm giác nặng nề càng ngày càng nghiêm trọng, anh bưng lên bát cháo mà cô đưa tới, uống một hớp lớn, nhất thời bị phỏng liền nhíu mày, bát cáo nóng theo hầu miệng trôi xuống dưới.
"Nha! Vẫn còn rất nóng, anh không sao chứ?"Tiêu Hà Hà sốt ruột nói: "Không có sao chứ? Tổng giám đốc?"
"Chú, người thật sự rất đói nha?" Thịnh Thịnh vừa thấy Tần Trọng Hàn bị phỏng đến chỗ, lập tức rời đi, bưng một ly nước đun sôi để nguội, đưa cho anh, vô cùng thân thiết nói: "Chú, uống nhanh chút nước lạnh, uống vào liền không nóng."
Nhìn đứa nhỏ vẻ mặt thân thiết với mình, trong lòng Tần Trọng Hàn lại rất ấm áp, đứa nhỏ này, nếu không phải Tiêu Hà Hà, nên rất tốt a! Anh có lẽ có thể cùng cha nói một chút, nhưng khi nhìn này hai mặt, anh biết, cha chắc chắn sẽ không để cho cô cùng con trai tiến vào của Tần gia! Cho dù là mẹ ruột Ngữ Điền cũng không được!
"Cảm ơn!" Tần Trọng Hàn đôi mắt căng thẳng, tiếp nhận cốc nước trong tay Thịnh Thịnh, uống một ngụm, quả thật là tốt hơn nhiều.
Đứa nhỏ đột nhiên ngại ngùng nở nụ cười."Chú, không cần khách khí!"
Sau đó con lại chạy ra, chạy đến phòng bếp cầm một cái thìa, "Chú dụng cái này, cái này không nóng!"
Tần Trọng Hàn chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ phức tạp, đối mặt đứa nhỏ này, đột nhiên cảm giác mình có chút hẹp hòi, con trai đều rất đơn giản, anh nói chán ghét con, con lại vẫn bưng nước cho mình, lấy thìa cho mình, trong lòng anh có hàng trăm loại cảm giác."Ăn cơm đi!" Tần Trọng Hàn vỗ vỗ đầu của con, lộ ra một nụ cười tươi tắn.
"Chú, cái này ăn rất ngon!" Thịnh Thịnh chỉ vào cái gà xào cay đinh, con cực kỳ thích đồ ăn.
"Không được, chú không ăn được cay!" Tiêu Hà Hà mở miệng ngăn cản.
"Vì cái gì?"
"Vì cái gì?"
Cơ hồ là đồng thanh, đồng thời vang lên. Một lớn một nhỏ hai khuôn mặt thanh tú đồng thời nhìn về phía Tiêu Hà Hà, có như thế trong nháy mắt, xem trước mắt hai mặt, tầm mắt Tiêu Hà Hà lại có như thế một tia hoảng hốt.
"Người bị sốt là cần một chút gì đó loãng, cho nên người uống chút cháo đi, gà xào cay đinh không ăn được!" Tiêu Hà Hà ngẩn ra sau, giật nhẹ khóe môi nói.
"Vậy cô sao lại vẫn làm cái này!" Tần Trọng Hàn nhíu mày."Cố ý không cho tôi ăn!"
"Đây là làm cho tôi cùng Thịnh Thịnh ăn, tổng giám đốc, anh có thể ăn đất đậu tia, còn có trứng chiên cà chua."
"Không cần!" Người nào đó trực tiếp cầm đũa gắp."Tôi muốn ăn cay!"
"Chú, con cũng thích ăn cay!" Thịnh Thịnh cực kỳ hưng phấn mở miệng: "Mẹ con cũng thích a...! Chú, con cho người đĩa rau!"
Nói xong, Thịnh Thịnh đã đem chén đĩa bưng tới, "Mẹ, chú ấy ăn cái này, không phải nói sinh bệnh người có thể ăn món mình thích ăn gì đó sao?"
"Thịnh Thịnh!" Tiêu Hà Hà hô: "Chú không ăn được cái kia! Cay quá, chú ấy bụng rỗng, ăn đối với dạ dày sẽ không tốt!"
"Chú trước tiên ăn chút cháo thôi! Trong bụng có đồ ăn rồi là có thể ăn!" Đứa nhỏ rất hài lòng với chủ ý của mình.
"Không được!" Tiêu Hà Hà cố chấp lắc đầu."Đói bụng một ngày, không ăn được cay, tổn thương tính khí!"
"Nhìn không ra cô cực kỳ quan tâm tôi!" Tần Trọng Hàn đột nhiên nhếch môi.
"Người nào quan tâm anh!" Như thế nào nói cái gì đến chỗ trong miệng anh nghe đều thay đổi hương vị đây?
"Mẹ, người không quan tâm chú thì mang chú vào nhà của chúng ta làm gì nha?" Thịnh Thịnh cũng rất không minh bạch.
Tiêu Hà Hà mặt cứng đờ."Thịnh Thịnh, ăn cơm, lúc ăn cơm không cho nói nói!"
"A...!" Thịnh Thịnh lập tức cúi đầu, bắt đầu vui vẻ ăn thức ăn, cũng không nói thêm gì.
Trong lúc này, trên bàn cơm không khí có chút quỷ dị.
"Thịnh Thịnh phải hay không? Anh kêu Thịnh Thịnh?" Tần Trọng Hàn lúc này lại mở miệng.
Thịnh Thịnh giương mắt nhìn Tần Trọng Hàn liếc mắt một cái, phình trong miệng nhỏ tràn đầy gà xào cay đinh, mẹ không cho nói chuyện, chưa nói không cho gật đầu, anh lập tức gật đầu.
Tiêu Hà Hà đem tầm mắt chuyển hướng anh, "Tổng giám đốc, ăn cơm!"
Tần Trọng Hàn căn bản không để ý tới côg, vẻ mặt rất lãnh đạm, vọng hướng Thịnh Thịnh, nhìn con trên miệng nhét nhiều cây ớt như vậy, có chút không đành lòng."Cay hay không?"
Thịnh Thịnh lắc đầu, một cái nhịn không được, mở miệng."Chú, không cay, ăn thật ngon a!"
Tần Trọng Hàn bật cười lắc đầu, Ngữ Điền liền chưa bao giờ ăn cay, xem bộ dạng Tiêu Hà Hà cũng rất thích ăn ớt nha, mà mình cũng đặc biệt thích, vì cái gì mà Ngữ Điền không thích đây? Chẳng lẽ là cơ nhân đột biến rồi hả?
"Chú, người không cần ăn ớt xanh, ăn chút gà xé phay đi!" Thịnh Thịnh cho rằng Tần Trọng Hàn là gièm pha được, đề nghị nói: "Cái này không quá cay, có thể ăn cho đỡ thèm!"
Tần Trọng Hàn đưa mắt nhìn Tiêu Hà Hà, tựa hồ là không chút để ý."Thôi, chúc không nghĩ muốn xem người nào đó sinh khí, bởi vì lúc ăn cơm xem một tờ giấy buộc chặt mặt, thật sự là ngán!"
Thịnh Thịnh khó hiểu, tầm mắt mắt nhìn Tần Trọng Hàn, lại nhìn xem hà hà."Mẹ, chú nói người nào đó hình như là mẹ a..., mẹ sinh khí?"
"Không có!" Tiêu Hà Hà cứng ngắc mặt giật, xem như thay đổi cái bộ dáng."Mẹ không sinh khí, nhanh ăn cơm đi!"
"A...!"
Tiêu Hà Hà đem tầm mắt chuyển qua Tần Trọng Hàn, người đàn ông này thật sự là đáng giận, miệng cũng thật cực kỳ độc.
Tần Trọng Hàn khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo nụ cười bí hiểm, tựa hồ tâm tình đặc biệt là tốt.
Uh"m! Hương vị thật sự không tệ, không nghĩ tới Tằng Ly trước no rồi có lộc ăn, Tần Trọng Hàn suy nghĩ có phải hay không về sau thường xuyên tới nơi này xin cơm! Này phù hợp phong cách của anh sao?
Cặp kia cực độ không an phận ánh mắt, lăn lông lốc mà chuyển hướng đối diện trên mặt Tiêu Hà Hà, gắp một cây khoai tây tia, đĩnh giòn, chua, kích thước cắt được cũng thích hợp, kỹ thuật xắt rau không sai.
Tiêu Hà Hà như thế nào đều cảm thấy được anh là đang dùng cơm, nhưng kia ánh mắt cũng rất tặc, tổng giám đốc hữu ý vô ý rơi vào trên mặt, trên thân cô, làm cho cô như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Đôi mắt Tần Trọng Hàn nheo lại, liếc mắt đối diện với Tiêu Hà Hà có chút bất an, có chút thâm ý nói, "Ăn xong bữa ăn này, tôi sẽ rời đi, cô không cần sợ hãi như vậy! Bất quá..."
Anh cố ý ngừng thanh âm, lại là trầm trầm nói, "Bất quá cô thật sự lương tâm yên tĩnh sao? Tôi còn là bệnh nhân a...!"
Tiêu Hà Hà ngước mắt, trừng mắt anh."Tôi đã hết lòng!"
"A...? Phải không?" Tần Trọng Hàn rõ ràng buông đũa xuống, một tay chống cằm, nhíu mày. Anh có mày kiếmanh tuấn, một đôi rạng rỡ đôi mắt cim ưng, cùng với sống mũi cao, đôi môi khiêu gợi, độ dày đều đều, khóe miệng ngậm lấy một vệt cười, lại càng cân nhắc nói: "Tốt lắm, chỉ cần lương tâm cô không có trở ngại, tôi liền đi thôi!"
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
150 chương
41 chương
11 chương
155 chương
6 chương
59 chương
8 chương