Ngày mẹ đánh tổng giám đốc
Chương 212
Tiêu Hà Hà thấp thỏm trong lòng, ngước mắt lên nhìn lén anh ta một cái, nhìn thấy đôi môi mỏng của anh ta đang mím chặt lại và chờ đợi biểu hiện của cô. Cô đi tới trước mặt anh ta với lương tâm tội lỗi, mặt đỏ bừng và nhón chân lên, hôn lên cằm anh ta rồi rời đi nhanh chóng.
“Vậy đã được chưa?” Mặt cô đã đỏ bừng lên.
Anh ta không nói gì.
Cô lại vô thức ngước mắt lên, nhìn thấy trong mắt anh ta lóe lên ánh lửa. Cô lập tức cúi đầu xuống. “Anh nói anh muốn gì đi mà!”
“Em tự suy nghĩ xem mình nên làm gì đi, bây giờ anh sẽ đi tắm. Nếu chút nữa anh ra đây mà em vẫn không làm anh hài lòng, em sẽ biết số phận của mình đó!” Anh ta trầm giọng đe dọa.
Tiêu Hà Hà ngây người ra. “Rốt cuộc thì anh muốn gì hả?”
“Cởi quần áo ra, nằm lên giường chờ anh!” Anh ta chớp mắt, ra lệnh đầy ẩn ý, sau đó đi vào phòng tắm.
Sao anh ta có thể nói như vậy?
Tiêu Hà Hà cắn môi. Trời ơi! Trên mặt nóng như lửa đốt.
Cởi hết quần áo? Cô sẽ không làm đâu.
Thấy anh ta đang ở trong phòng tắm, Tiêu Hà Hà mở cửa và đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua cửa phòng của Tăng Ly và Dương Dương, nghe thấy bên trong vang lên tiếng thở hổn hển khe khẽ, cô ngây người ra rồi vội vã rời khỏi đó.
Tần Trọng Hàn tắm xong thì chỉ mặc áo choàng tắm rồi đi ra, không nhìn thấy ai trong phòng. Chết tiệt! Tần Trọng Hàn mắng thầm một tiếng, vẫn mặc áo choàng tắm và mở cửa đi ra ngoài để bắt người.
Tiêu Hà Hà trốn trong hành lang, hít thật sâu, hít thật sâu, hy vọng anh ta sẽ không nổi giận. Cô trốn ra khỏi phòng, bên ngoài rất lạnh. Cô hà hà hai tay thì nghe thấy tiếng bước chân. Cô hoảng sợ quay đầu lại, còn chưa nhìn rõ người vừa đến là ai thì đã bị vác lên vai.
“A...” Tiêu Hà Hà hét lên và chạm vào mái tóc vẫn còn ướt sũng của anh ta, đột nhiên bừng tỉnh. “Sao anh lại ra ngoài như thế này? Lỡ bị cảm lạnh thì sao?”
“Ai cho phép em chạy ra đây?” Tần Trọng Hàn một lần nữa vác Tiêu Hà Hà vào phòng.
Khi Tiêu Hà Hà vừa được đặt xuống thì cô lo lắng quay đầu lại, nhìn thấy tóc anh ta vẫn còn đang giọt nước, liền lập tức lấy khăn lông lau tóc cho anh ta. “Để vậy sẽ bị cảm lạnh đó!”
Bên ngoài toàn băng và tuyết, sao anh ta lại ra ngoài như thế này?
Tần Trọng Hàn sa sầm mặt lại, không nói lời nào.
“Được rồi, đừng giận nữa!” Tiêu Hà Hà nhẹ nhàng an ủi.
Đột nhiên, cả người cô bị anh ta kéo một cái thật mạnh, rơi vào vòng tay rắn chắc của anh ta. Đôi tay mạnh mẽ siết chặt cơ thể cô, cô cảm nhận được thân nhiệt của anh ta. Những giọt nước trên tóc anh ta đang nhỏ xuống trên má cô.
Anh ta khẽ hôn nhẹ vào tai cô, rồi nói lớn tiếng: “Lần này anh phải trừng phạt em gấp đôi.”
Anh ta hôn lên dái tai và má cô. Một đôi môi nóng bỏng lang thang trên cổ cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy. Sự đê mê trong một khoảnh khắc khiến cô bất giác nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm mà làn da anh ta mang lại.
Bàn tay anh ta trượt xuống từ cánh tay cô từng chút, từng chút một. Men theo đường cong đó, vuốt ve phần mềm nhất của cơ thể cô.
Cơ thể cô đột nhiên tê liệt, bên tai là hơi thở hổn hển của anh ta, như một cú sốc điện. Cô mềm nhũn ra ở trong vòng tay của anh ta.
Trong một khoảnh khắc, cả miệng cô chỉ toàn hương vị của anh ta, mùi bạc hà thoang thoảng, và mát lạnh.
Đột nhiên, một giọt nước rơi xuống cổ cô, cảm giác mát lạnh làm cô giật mình, vội đẩy anh ta ra. “Tần Trọng Hàn, lau khô tóc trước đã!”
“Không!” Anh ta lắc đầu đầy kiên quyết, rồi tiếp tục cúi người xuống.
“Đừng cử động!” Tiêu Hà Hà lo lắng, mặc kệ anh ta đang làm gì, cô vẫn cầm khăn lau khô từng chút tóc cho anh ta. Đến khi trên tóc không còn nước nữa, cô mới thở phào. Còn anh ta, đã cởi áo khoác của cô ra, nhưng cô không nhận ra vì mải bận rộn.
“A...” Tiêu Hà Hà hét lên.
“Bà xã, sau này em đừng bỏ trốn nữa được không?” Tiếng “được không” của anh ta, dịu dàng đến vô cùng. Cô cảm thấy có thứ gì đó trong tim mình đang tan chảy, tích tắc tích tắc.
“Em không bỏ trốn!” Cô không phải có ý định bỏ trốn. “Thật ra...”
Anh ta ngắt lời cô: “Em không được làm anh sợ như thế này một lần nữa!”
Gặp được cô, tất cả những lời trách móc đều không thể nói ra được, tất cả chỉ có thể biến thành tiếng thở dài.
Rồi anh ta nhìn cô, cô cũng nhìn anh ta. Cô nhận ra trong đôi mắt anh ta có chút sương mù. Đôi mắt anh ta ẩn chứa một khát vọng sâu xa, đôi mắt anh ta chứa bao nhiêu tình cảm, khiến cô càng áy náy hơn.
“Em không muốn tổ chức đám cưới. Hễ nghĩ đến việc phải làm đám cưới, phức tạp quá chừng, thì em liền cảm thấy mệt mỏi.” Tiêu Hà Hà nói với vẻ tủi thân: “Còn nữa, trước giờ em vẫn muốn đến Hokkaido. Lần trước anh bỏ rơi em ở đây, em muốn biết liệu anh có đến đây để đưa em đi hay không!”
Tim anh ta nhói lại và ôm lấy cô, nhớ lại chuyện lần trước thì tong lòng vô cùng áy náy. “Anh xin lỗi...”
“Thứ em muốn không phải là lời xin lỗi, em muốn sống với anh thật hạnh phúc! Hãy tha thứ cho em vì đã trẻ con như lần này!”
“Tổ chức một đám cưới linh đình cho em, cũng chính vì muốn bù đắp cho em!” Anh ta nói ra nỗi áy náy trong tim. “Không phải tất cả phụ nữ đều muốn có một đám cưới linh đình sao?”
“Nhưng em không muốn!” Cô nói.
“Vậy em nói đi, em muốn gì?” Giọng anh ta rất dịu dàng. “Chỉ cần em nói ra, anh sẽ làm điều đó!”
“Ở lại đây chơi với em vài ngày, sau đó đưa em và con trai về, đừng bỏ rơi em! Cả nhà chúng ta sẽ cùng về với nhau!”
“Vậy còn đám cưới?” Tần Trọng Hàn hơi lo lắng: “Ba và ba vợ, cả ba của Ly đều đang rất sốt ruột!”
“Anh nói với họ sẽ không tổ chức không được à?”
Cô nũng nịu ôm chặt eo anh ta và khép mình trong vòng tay anh ta. Cô biết rằng người đàn ông này có thể làm được mọi thứ, anh ta nhất định sẽ thuyết phục được người lớn trong nhà.
“Được! Anh sẽ thuyết phục họ!” Tần Trọng Hàn không có lựa chọn nào khác, anh ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào dù chết vẫn không muốn tổ chức đám cưới như vậy.
Sau đó, anh ta đã bồng cô lên giường khi nào, Tiêu Hà Hà cũng không nhớ rõ. Khi phản ứng lại thì anh ta đang cúi xuống nhìn cô, nói bằng giọng trìu mến: “Bà xã à, người ta nói, em bé đã đi lên thiên đường vẫn có thể gọi về lại, chỉ cần chúng ta thành tâm, em bé lần trước có thể quay lại, em có tin không?”
Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, trong tim hơi chua xót, gật đầu mà mắt rướm lệ. “Tin!”
Trong căn phòng bên cạnh.
Tăng Dương Dương đang nước mắt đầm đìa, khóc lóc với vẻ tủi thân. “Đã nói với anh rồi, người ta không muốn, người ta sợ đau, vậy mà anh còn không buông tha cho người ta!”
Tăng Ly thật lúng túng! Đã mấy lần rồi mà, tại sao người phụ nữ đã sinh con mà vẫn còn... sợ đau?
Anh ta đã cố kìm nén, đã chậm rãi và nhẹ nhàng lắm rồi, còn muốn sao nữa?
“Dương Dương...” Tăng Ly nóng ruột đến đổ mồ hôi hột. Anh ta đã dừng lại rồi, nhưng sự trì trệ này sẽ lấy mạng người ta đó. “Anh hết cách rồi, anh xin lỗi!”
Mặc dù cô đau đến chảy nước mắt, nhưng nếu anh ta cứ dừng lại như vậy, anh ta lo rằng cuộc sống sau này sẽ có trở ngại. Người đàn ông bình thường như anh ta, vào những lúc như vầy mà có thể chịu đựng được một phút thì đã là một điều kỳ diệu rồi! Nhưng thời gian diễn ra của điều kỳ diệu luôn rất ngắn ngủi.
Thế là, Tăng Ly đã biến thành ác ma, khiến Tăng Dương Dương không còn đường trốn thoát.
Nhưng rồi sau đó nữa, sau khi Dương Dương thức dậy, nhìn thấy anh Ly vẫn đang nằm úp trên người mình. Hai người đang dính chặt lấy nhau, không ai chịu rời khỏi ai cả.
Tăng Dương Dương có cảm giác bị lừa. “Thả em ra, anh vốn dĩ không hề yêu em!”
Lời cáo buộc của cô làm cho Tăng Ly bỗng như sụp đổ. “Dương Dương, trời đất chứng giám, sao anh lại không yêu em?”
“Anh chỉ lừa gạt em thôi...” Dương Dương cố nén nỗi đau rã rời để đẩy Tăng Ly ra, nhưng cơ thể của anh ta lại có phản ứng, và vẫn đang giữ nguyên tư thế bên trong người cô.
“Đừng nhúc nhích!” Tăng Ly nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt đào hoa đầy tình cảm, rồi cắn vội lên môi Dương Dương. “Cô bé à, anh cũng không còn cách nào khác, thực sự là vì thằng nhỏ của anh không chịu nghe lời, vừa nhìn thấy em liền vui lên. Anh đã dạy dỗ nó rồi, nhưng nó vẫn không nghe lời, anh biết phải làm sao đây?”
Dương Dương đỏ bừng mặt lên, rồi giận dữ. Sao anh ta có thể nói ra câu đó? “Anh nói bậy gì vậy hả?”
Tia cười trong mắt Tăng Ly lại đậm hơn vài phần. “Lần cuối cùng, anh làm xong thì sẽ đưa em đi chơi! Đây là lần đầu tiên gia đình ba người chúng ta đi du lịch mà!”
“Anh...” Dương Dương bị anh ta làm cho cạn lời.
Nụ cười của Tăng Ly nhạt dần. Anh ta dịu dàng nhìn cô và nói: “Em yêu à, chúng ta hãy tạo ra thêm một em bé nữa đi! Một mình Ngữ Điền thì buồn lắm, chúng ta có nghĩa vụ để con có bạn đồng hành, phải không nè?”
“Tăng Ly!” Dương Dương hét lên, cùng lúc đó, mặt cô đã đỏ ửng lên giống như một quả cà chua.
Đương nhiên Tăng Ly biết rằng cô đang mắc cỡ, mặt cô đỏ lên trông rất đáng yêu, đôi môi đỏ như quả đào mật. “Lần này, anh phải nhìn em cho thật kỹ!”
Lần này tuyệt đối không thể giống như lần trước, anh ta nhất định phải nhìn thấy cô mang thai, nhìn thấy cô sinh con, ở bên cạnh cô, cho cô tình yêu!
“Tăng Ly!” Tăng Dương Dương đẩy anh ta ra một lần nữa.
“Này! Dương Dương, anh đã nghe thấy rồi. Có phải em muốn anh nhanh chóng làm cho em vui phải không? Đừng sốt ruột chứ, anh nhất định sẽ cố hết sức mà!” Tăng Ly nói một cách nghiêm túc.
“Anh có thể nào đừng dày mặt như thế này không?” Tăng Dương Dương hoàn toàn không nói nên lời.
“Sao anh lại dày mặt? Chẳng lẽ em không nghĩ rằng tạo ra con người là một công trình rất vĩ đại hay sao? Con người chẳng phải đều sinh sản hữu tính à? Và việc sinh ra thế hệ tương lai là nghĩa vụ mà mỗi công dân chúng ta nên cố gắng thực hiện được, nếu không, thế giới không còn con người thì sẽ cô đơn biết mấy?”
“Anh...” Tăng Dương Dương trợn tròn mắt, cố hết sức đẩy anh ta ra. “Em không muốn làm chuyện này với anh nữa, không bao giờ nữa!”
Không lãng mạn chút nào, lại còn rất dã man, cô không muốn bị anh ta kiểm soát như vậy.
Tuy nhiên, sự đấu tranh của cô ngay lập tức gây ra sự đòi hỏi điên cuồng của anh ta. “Đã nói đừng di chuyển rồi mà, thằng nhỏ của anh không chịu nổi nữa đâu!”
Và đúng vậy, Dương Dương liền cảm nhận được cái thứ đang vùi sâu trong cơ thể mình đã cứng lên, rồi trở nên to hơn, rồi sau đó, anh ta đã bắt đầu di chuyển.
Cô trợn trừng mắt nhìn anh ta. “Anh...”
“Anh muốn em!” Anh ta chặn môi cô lại...
Ở khu trượt tuyết.
Hai đứa trẻ được quấn chặt trong những chiếc áo khoác lông dày vẫn lạnh tới mức cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Đỗ Cảnh dẫn họ trượt một vòng. Mig không hề biết trượt tuyết, mặc dù cô ấy là một người rất hoạt bát, nhưng khả năng phối hợp vận động không tốt, thế mạnh của cô ấy là lập trình máy tính.
Ngay cả khi đã đến khu trượt tuyết, cô cũng chỉ đứng yên tại chỗ, không dám di chuyển.
“Dì Mig ơi, sao dì không trượt đi?” Thịnh Thịnh trượt một vòng rồi quay lại, ai ngờ Mig vẫn còn đứng yên ở đó, vậy sao được? Mẹ nói cậu phải làm người mai mối cho chú Đỗ và dì Mig mà, nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ, cậu biết ăn nói sao với mẹ đây?
“Dì... Dì thấy nóng, nên không dám vận động nữa!” Mig vừa ngước lên thì nhìn thấy Đỗ Cảnh, đột nhiên hơi căng thẳng, nên nói đại một lý do.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
150 chương
41 chương
11 chương
155 chương
6 chương
59 chương
8 chương