Ngày mẹ đánh tổng giám đốc
Chương 140
Cô hơi nhíu đôi mày thanh tú lại, nghĩ đến chuyện Hàn Lạp phải mang tội danh bạo hành vợ như vậy, đúng là không công bằng với anh ta. Anh ta nói chờ cô khỏe lại sẽ kể cho cô nghe chuyện của anh ta, nhưng cũng lâu rồi không liên lạc với Hàn Lạp, không biết bây giờ anh ta có khỏe không?
Nếu không có Hàn Lạp, không biết mình có còn sống không nữa. Có lẽ cô đã chết vì mất quá nhiều máu. Nói ra, Hàn Lạp chính là ân nhân cứu mạng cô còn gì!
Nghe tiếng thì thầm của Tiêu Hà Hà, trong tim Tần Trọng Hàn bỗng dâng trào chua xót. “Hà Hà, Hàn Lạp, anh ta...”
Nhìn bộ dạng muốn nói nhưng lại ngập ngừng của anh ta, Tiêu Hà Hà lấy làm khó hiểu. “Sao vậy?”
“Sau này em tránh xa anh ta một chút, động cơ của anh ta không đơn giản đâu!” Tần Trọng Hàn nhớ lại chuyện Hàn Lạp nói muốn chia rẽ họ, trong lòng liền không thoải mái. Bây giờ anh ta vẫn chưa được ba vợ cho phép, lại lòi đâu ra thêm một tình địch, chỉ sợ bốn bề khốn đốn mất.
“Tại sao? Anh ta có động cơ gì?” Tiêu Hà Hà nhẹ nhàng nói, vẫn dựa vào lòng anh ta.
Bờ vai rộng lớn này, rất yên bình, khiến cô một lần nữa cảm nhận được an yên và hạnh phúc.
“Anh ta muốn theo đuổi em, anh không thích!” Câu trả lời vô cùng gấp gáp, Tần Trọng Hàn vội quay người lại và ôm lấy Tiêu Hà Hà, dịu dàng hôn lên môi cô. “Em là của anh.”
Anh ta nhận ra mình đã già thật rồi, đã ba mươi rồi còn gì, anh ta không muốn tình địch đến cướp mất người phụ nữ của anh ta.
Anh ta đã điều tra Hàn Lạp rất kỹ, con trai thứ hai của một tập đoàn lớn, con lai, có sản nghiệp riêng ở Pháp, là một tài năng trẻ đúng nghĩa.
Chỉ có điều không biết tại sao lại cưới Mạc Lam Ảnh, sau đó tại sao lại ly hôn. Nhưng có tin đồn rằng, khi mới kết hôn thì hai người họ rất yêu thương nhau, nhưng hai năm sau đó thì ly hôn, nguyên nhân không rõ.
“Làm gì có chuyện đó?” Tiêu Hà Hà hơi mắc cười. “Hàn Lạp không thèm theo đuổi em đâu, người mà anh ấy yêu vẫn luôn là chị Mạc. Hôm đó lúc nghe thấy chị Mạc đi lạc, anh không biết anh ấy lo lắng đến thế nào đâu! Em nghĩ anh ấy nhất định là rất yêu chị Mạc!”
Nói đến đây, trong đầu Tiêu Hà Hà bỗng lóe lên điều gì đó, rồi trợn mắt nhìn Tần Trọng Hàn, nhìn vào vẻ mặt ngơ ngác của anh ta rồi nói: “Còn nữa nè, chị Mạc rất yêu anh, ngay cả khi họ làm tình với nhau, lúc chị ấy nằm dưới người Hàn Lạp, nhưng chị ấy đã gọi tên anh. Em nghĩ đây chắc là lý do tại sao Hàn Lạp và chị Mạc ly hôn đó! Một người đàn ông, làm sao chịu đựng được chuyện người yêu của mình gọi tên người đàn ông khác trong những lúc như vậy chứ? Tần Trọng Hàn, loại yêu nghiệt như anh mới thật là đáng ghét!”
Từ tận đáy lòng, Tiêu Hà Hà cảm thấy bất bình giùm cho Hàn Lạp. Có người đàn ông nào mà chịu được sự tủi nhục đó? Mạc Lam Ảnh đúng là đã làm tổn thương trái tim Hàn Lạp quá nhiều rồi.
Tần Trọng Hàn nghe đến đây lại càng ngẩn ra. Sao lại như vậy được? “Hà Hà, câu nói đùa này không buồn cười chút nào cả. Sau này chúng ta đừng nhắc đến Mạc Lam Ảnh nữa được không? Còn nữa, em cũng đừng gặp Hàn Lạp nữa, được không em?”
“Sao lại không gặp?” Tiêu Hà Hà liếc nhìn vẻ mặt đang căng thẳng của Tần Trọng Hàn, rồi híp mắt lại với vẻ đầy nguy hiểm. “Anh sợ gì chứ? Trong lòng không có gì thì sao phải sợ? Em và Hàn Lạp là bạn, em phải gặp anh ấy!”
“Cô bé à, trong tim anh chỉ có em thôi!” Anh ta mỉm cười với vẻ uể oải, rồi lại cúi đầu hôn lên môi Tiêu Hà Hà. “Đừng gặp anh ta nữa, anh không cho em gặp anh ta!”
“Đừng hôn em nữa, nếu không em sẽ gọi tổng tài Bùi vào đuổi anh ra ngoài đó!” Ngay khi hơi thở của Tần Trọng Hàn trở nên gấp rút thì Tiêu Hà Hà bỗng buông ra một câu lạnh lùng, nhìn thấy đôi mắt đen vốn đang cháy rực dục vọng của Tần Trọng Hàn bỗng chốc chuyển sang hoảng hốt, sau đó là tức giận, Hà Hà không nhịn được phải vểnh môi cười phá lên.
Tần Trọng Hàn ngước mặt lên rồi khẽ gầm một tiếng, nằm nhoài trên người Tiêu Hà Hà và thở hổn hển một cách đầy thất vọng, nhưng vẫn nói với vẻ không cam tâm. “Cô bé à, khó khăn lắm anh mới trèo vào đây được, phải tốn biết bao nhiêu sức lực, trốn qua hàng tá vệ sĩ, thật sự không dễ dàng gì, em hứa với anh đừng gặp Hàn Lạp nữa được không?”
Đang nói bỗng tay nắm cửa bị rung lắc, sau đó cả cánh cửa bị đẩy ra “rầm” một tiếng, Bùi Lâm Xung đang cầm khẩu súng ngắn đứng ngay cửa với vẻ mặt tức giận, hét lên: “Tần Trọng Hàn, cậu giỏi lắm, dám trèo vào nhà tôi luôn à! Lão già này sẽ thưởng cho cậu một viên đạn thử xem nhé!”
“A...” Tiêu Hà Hà ngẩn ra rồi lập tức ngồi dậy khỏi lòng Tần Trọng Hàn, rồi né sang một bên, cả khuôn mặt đỏ bừng. Sao tổng tài lại vào đây?
Tần Trọng Hàn trợn trắng mắt với vẻ bất lực, nhưng lại không dám đắc tội với Bùi Lâm Xung, nên đành phải nói lấy lòng: “Ba vợ đại nhân, hãy cho con và Hà Hà nói chuyện đàng hoàng được không ba? Hà Hà đã tha thứ cho con rồi, ba lớn tuổi rồi thì đừng nên giận dỗi nữa được không ạ?”
“Xuống đây!” Bùi Lâm Xung cầm súng chĩa vào Tần Trọng Hàn, ra hiệu kêu anh ta xuống giường. “Cậu dám trèo lên giường con gái tôi? Chết tiệt! Ông già này sẽ cho cậu chết!”
“Đừng! Ba vợ đại nhân!” Tần Trọng Hàn vội kêu lên, rồi liếc sang Tiêu Hà Hà, nhưng vẻ mặt cô như thể hoàn toàn vô tội.
“Con không biết anh ấy vào đây lúc nào, vừa rồi con ngủ say quá!” Hiếm thấy Tiêu Hà Hà xấu bụng một lần, cô nhún nhún vai với vẻ rất vô tội.
Ai biểu Tần Trọng Hàn nhỏ mọn như vậy, dám không cho cô làm bạn với Hàn Lạp, đúng là đáng ghét! Cô phải đấu tranh, tuyệt đối không thể thỏa hiệp.
Tần Trọng Hàn liếc nhìn bộ dạng không liên quan đến mình của Tiêu Hà Hà, đôi lông mày lưỡi mác hơi cau lại. “Hà Hà, đừng làm vậy chứ. Anh sai thật rồi, em không thể thấy chết mà không cứu!”
“Cậu, đi ra ngoài cho tôi!” Bùi Lâm Xung chỉ vào Tần Trọng Hàn và nói.
Anh ta bất đắc dĩ, lại liếc nhìn Tiêu Hà Hà.
“Ra ngoài đi, em còn phải ngủ nữa, đừng làm ồn đến bọn trẻ!” Tiêu Hà Hà nói: “Tổng tài, sau khi kêu anh ấy ra ngoài, chú cũng đi ngủ đi, đừng thức cả đêm!”
Bùi Lâm Xung rất bất lực, khi nào thì Hà Hà mới chịu gọi ông ta một tiếng “ba” đây? Lúc nào cũng gọi “tổng tài, tổng tài”, nghe thấy đúng là rất khó chịu.
Tần Trọng Hàn đảo mắt một cái rồi lập tức mang giày bước xuống khỏi giường, kéo áo lên rồi cài cúc lại, rồi đi ra cửa. “Ba vợ à, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Nói cái gì mà nói? Làm cho con gái tôi đau lòng như vậy, tôi với cậu không có gì để nói cả!”
“Nhưng con có cách giúp cho ba vợ đạt được ý nguyện của mình đó!” Lúc này, bản sắc thương nhân của Tần Trọng Hàn được phát huy một cách triệt để.
Tiêu Hà Hà vừa nghe thấy câu nói tự tin của anh ta, nhất thời có chút không hiểu. Cô cau mày lại, ngước mắt nhìn vào đôi mắt sáng trong của Tần Trọng Hàn, cuối cùng không nhịn được phải mở miệng nói. “Anh định làm gì?”
Tần Trọng Hàn không trả lời cô, chỉ chớp chớp mắt. Tiêu Hà Hà nhìn thấy trên khuôn mặt điển trai của anh ta từ từ lộ ra một nụ cười đắc ý.
“Hà Hà, em nói cho ba vợ biết là em đã tha thứ cho anh rồi đi, sau này cho anh ra vào tự do, anh xin hứa sẽ ngoan ngoãn phục tùng em!” Tần Trọng hàn mở miệng nói khẽ, hoàn toàn không nhận thấy vẻ bỉ ổi của bản thân mình.
“Dám ra điều kiện với con gái tôi, cậu chán sống rồi hả! Hà Hà, mặc kệ cậu ta, ba sẽ đuổi cậu ta ra ngoài!” Bùi Lâm Xung kéo cổ áo Tần Trọng Hàn rồi lôi anh ta đi ra ngoài.
“Hà Hà, em không thể nhẫn tâm như vậy được! Em mau giúp anh cầu xin ba vợ đi mà!” Tần Trọng hàn khẽ hét lên đầy bất mãn, bộ dạng này của cô như thể chỉ xem anh ta là người qua đường A, B nào đó.
Nhưng Tiêu Hà Hà lại đứng lên, nhìn anh ta bị Bùi Lâm Xung lôi ra ngoài, môi cô không nhịn được phải cong lên. Không thèm đâu nha!
Mặc dù đã tha thứ cho anh ta, nhưng không có nghĩa là nguyên tắc kết bạn của cô cũng bị anh ta phá bỏ. Đối với một ân nhân cứu mạng như Hàn Lạp, anh ta lại muốn cô đừng gặp mặt nữa, đúngt là không có lương tâm mà.
Sau khi đóng cửa, Tiêu Hà Hà leo lên giường rồi đắp mền lại. Mùa đông năm nay hơi lạnh, tuy đã mở máy sưởi nhưng vẫn còn lạnh. Trong chăn bỗng không có Tần Trọng Hàn nữa, đúng là cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó thật. Lạnh buốt! Có chút nhớ nhung hơi ấm vừa rồi trên người anh ta, ấm áp như một lò sưởi.
Nhớ lại bộ dạng của tổng tài khi cầm súng chĩa vào anh ta, môi của Tiêu Hà Hà lại cong lên. Đúng là mắc cười quá! Nếu không mất đứa con này, cô sẽ hạnh phúc biết bao!
Có ba, có Tần Trọng Hàn, có các con, lại có con gái!
Trong phòng sách.
Bùi Lâm Xung dẫn Tần Trọng Hàn vào phòng sách, rồi ngồi xuống ghế bành, chĩa súng vào anh ta và nói: “Nói đi!”
“Nói gì?” Tần Trọng Hàn cố ý tỏ vẻ không biết.
“Chết tiệt! Cậu không muốn gặp con gái tôi nữa à?”
“Ba vợ định cho con gặp Hà Hà à?”
“Nếu cậu có thể làm tôi hài lòng, có lẽ tôi sẽ nghĩ đến việc mắt nhắm mắt mở để cho ai đó trèo qua tường để lẻn vào nhà tôi. Còn nếu không thể làm tôi hài lòng, vậy tôi đành phải cử thêm người bảo vệ con gái tôi chặt chẽ hơn rồi!” Ngón tay thon dài của Bùi Lâm Xung gõ gõ trên bàn sách, bộ dạng nhất định phải làm được.
“Con có thể làm cho Hà Hà kêu ba là ba!” Tần Trọng Hàn nói.
Im lặng trong khoảng khắc, ánh mắt di chuyển thật nhanh, bỗng nhiên mắt Bùi Lâm Xung sáng lên, giọng điệu lúc này có chút phấn khởi không kiềm chế được. “Cậu chắc chắn chứ?”
“Dạ! Chắc chắn chứ! Nhưng cần thời gian nửa tháng, ba vợ có đợi được không?” Tần Trọng Hàn nhướn mày.
Đã tính trước hết rồi rồi, vẻ mặt của ba vợ tràn đầy hứng thú thì phải! Chắc ông ta rất muốn Tiêu Hà Hà gọi mình một tiếng ba. Vừa rồi lúc anh ta nghe thấy Hà Hà gọi ông ta là tổng tài, anh ta đã nhìn thấy vẻ mặt thất vọng đó của ông ta, ngay lập tức nắm lấy cơ hội. Người làm ăn thì phải nắm lấy tất cả cơ hội, như vậy mới có lời được chứ.
Bùi Lâm Xung vừa nghĩ đến phải chờ mười lăm ngày thì lập tức cau mày lại. “Mười lăm ngày thì không được, nếu mười lăm ngày thì tự tôi cũng có thể làm cho con gái mình cảm động rồi, còn cần gì đến cậu?”
“Hai tuần!” Tần Trọng Hàn giơ ngón tay ra.
“Ba ngày!” Bùi Lâm Xung nói.
“Không thể được! Thật ra Hà Hà rất cố chấp, muốn thuyết phục cô ấy thì không dễ dàng đâu!” Tần Trọng Hàn lắc đầu, nhưng nhìn thấy Bùi Lâm Xung đã hạ giọng thì vẫn nhen nhóm hy vọng.
“Vậy thì năm ngày!”
“Mười hai ngày!” Tần Trọng Hàn lại nói. “Con cần thuyết phục cô ấy mỗi ngày, vì thuyết phục được cô ấy là cả một quá trình lận đó!”
“Không được, bảy ngày, chỉ bảy ngày thôi!”
“Vậy ba vợ cứ chờ tiếp đi! Con không làm được việc này!” Tần Trọng Hàn nói, anh ta sợ lỡ như đả thông tư tưởng cho Hà Hà rồi thì Bùi Lâm Xung sẽ đổi ý không cho anh ta gặp Hà Hà nữa. Anh ta nhất định phải giành được sự ủng hộ của Bùi Lâm Xung trong kỳ hạn đó, rồi mới thuyết phục ông ta đồng ý gả Hà Hà cho mình!
Ánh mắt của Bùi Lâm Xung hơi xoay chuyển, nếu theo tiến độ của ông ta, chỉ sợ sau một tháng nữa thì Hà Hà cũng sẽ không gọi mình là ba. Vì một tháng nay, dù ông ta làm gì, Hà Hà đều gọi ông ta là tổng tài, điều này khiến ông ta rất bất lực.
Điều kiện của Tần Trọng Hàn rất hấp dẫn, hơn nữa, chủ yếu nhất là Hà Hà và Tần Trọng Hàn có tình cảm. Thằng nhóc trước mặt này trông có vẻ rất gian xảo, tay chân cũng lanh lẹ, đã trốn qua được bao nhiêu vệ sĩ của ông ta, ông ta rất thích anh ta.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
150 chương
41 chương
11 chương
155 chương
6 chương
59 chương
8 chương