Mũi anh ta rất cay, vùi đầu vào trong mái tóc đen của cô, ngửi mùi thơm của tóc cô. Đôi mắt nhỏ và dài nhìn vào trong con hẻm tối tăm, trong mắt hiện ra nỗi đau đớn vô cùng! Tại sao lại như vậy? Tại sao ông trời luôn giày vò con người ta như vậy? “Cô bé ngốc nghếch!” Tần Trọng Hàn thở dài, cố nén nỗi đau trong tim, chống cằm trên bờ vai gầy gò kia và thì thầm. “Hà Hà, tim anh đau quá, phải làm gì đây? Phải làm gì đây hả em?” “Tần Trọng Hàn...” Cô khẽ gọi, không biết phải làm gì để ngăn cản anh ta. Đâu phải chỉ mỗi mình anh ta đau lòng? Trái tim cô đau đến tột đỉnh, đau đến mức như bị dao đâm, không lúc nào dừng lại. Tần Trọng Hàn ngước lên nhìn cô, nhưng cô chỉ cúi gầm mặt xuống, để mặc cho nước mắt rơi ra. “Em phải vào nhà rồi, anh cũng về đi!” Cô chậm rãi nói một câu, rồi quay người đi vào sâu trong con hẻm. “Hà Hà!” Tần Trọng Hàn đột nhiên chặn trước mặt cô. Cô vẫn chưa có can đảm để ngẩng đầu lên nhìn anh ta, chỉ nhìn xuống đầu mũi chân của mình, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chúng ta... sau này đừng gặp nhau nữa... Đừng gặp lại nhau nữa!” Nói xong, cô vội né người sang một bên rồi chạy đi. Tần Trọng Hàn đứng đó nhìn theo bóng cô xa dần, anh ta không đuổi theo. Bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào lưng cô và hét lên: “Tiêu Hà Hà, anh không thể nào không gặp em nữa! Không gặp em chắc anh sẽ chết mất!” Giọng nam lạnh lùng và mệt mỏi, xen lẫn với nỗi đau và bối rối vô cùng tận vang lên từ phía sau, cả người Tiêu Hà Hà hơi khựng lại, nhưng sau đó càng chạy nhanh hơn. Cuối cùng anh ta đã không thể kiểm soát bản thân mình, vội đuổi theo cô. Tiêu Hà Hà vừa chạy và khóc, nước mắt tranh nhau tuôn trào. Anh ta đã đến tìm cô rồi! Nói thật lòng, cô rất ngạc nhiên và vui mừng. Nhưng sau khi niềm vui qua đi, trong lòng cô lại bắt đầu thấy đau! Điều này sẽ không có kết quả! Họ không thể nào ở bên nhau! Đôi tay run rẩy, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa, nhưng không thể nào xỏ vào ổ khóa được. Ở đằng sau, anh ta đã đuổi đến, và ôm lấy người cô từ phía sau. Bàn tay lớn bao phủ bàn tay nhỏ nhắn của cô, hai bàn tay cùng cầm chìa khóa và xỏ vào trong ổ khóa. Cửa được mở ra. Tiêu Hà Hà thở một hơi dài, ngước lên nhìn anh ta, nước mắt tuôn trào. Trong mông lung, khuôn mặt đẹp trai của anh ta ở gần trong gang tấc, ở ngay sau lưng. Anh ta ôm chặt cô từ phía sau, và cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Cửa đã được mở ra nhưng môi của anh ta không rời đi, bồng cô thẳng vào trong, ép sát cô vào cánh cửa. Hơi thở gấp gáp nặng nề vang lên khắp căn phòng, không bật đèn, nước mắt của anh ta và của cô, nụ hôn háo hức này, lại đầy tuyệt vọng. “Anh về đi!” Trong bóng tối, cô thở hổn hển và ngước đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt như muốn hút linh hồn người khác vào trong đó của Tần Trọng Hàn. Tiêu Hà Hà lên tiếng với vẻ chán nản, giãy giụa để thoát ra, nhưng vẫn bị Tần Trọng Hàn đè vào cánh cửa. Anh ta tựa đầu lên vai cô. Rồi mở miệng với giọng trầm và khàn: “Anh nhớ em, Hà Hà, anh không làm được! Thật sự không thể làm được! Anh không thể kiên trì được nữa! Anh không quan tâm nữa có được không? Không quan tâm đến cô ấy nữa có được không?” Cô thở ra một hơi thật dài. “Không lo cho chị ấy, lương tâm anh có yên ổn được không? Sau một phút chùn chân, đổi lấy áy náy cả đời, anh nghĩ anh có thể không quan tâm được à? Nếu anh không muốn quan tâm, thì cần gì phải đích thân qua đó đón chị ấy về? Không phải chị ấy vẫn còn có người thân sao? Dù anh không quan tâm, chị ấy vẫn còn người nhà quan tâm mà!” Anh ta cứng đờ cả người. “Nhưng anh thực sự không thể kiên trì được nữa! Không phải vì cô ấy mà là vì em, em không chịu gặp anh nữa. Chết tiệt! Em không chịu gặp anh nữa! Anh nhớ em, nhớ em đến sắp điên luôn rồi, vậy mà em không quan tâm đến anh chút nào cả! Cô bé này, sao em có thể tàn nhẫn đến vậy?” Không cho Tiêu Hà Hà có chút thời gian để từ chối, nụ hôn vụn vỡ của Tần Trọng Hàn đi theo mặt cô tiến thẳng xuống dưới, cuối cùng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, cọ xát thân mật, hút lấy hơi thở của nhau. Bàn tay to lớn lại càng không kiểm soát được, bắt đầu vuốt ve cơ thể mỏng manh của cô, kéo dây kéo của váy cô xuống, lướt ngang cổ cô rồi tiếp tục đi xuống, từ từ dừng lại ở nơi nhô lên đầy mềm mại đó. Bàn tay to lớn đó cũng chưa dừng lại, mà mở móc áo ngực ở sau lưng cô một cách thuần thục. Rồi, môi của anh ta dính chặt vào cô. Râu của anh ta châm vào làm cô thấy ngứa ngáy khó chịu. “Tần Trọng Hàn! Đừng làm vậy...” Trái tim cô run rẩy, không thể chịu đựng nổi sự đụng chạm này của anh ta. “Đừng để em ghét anh!” “Anh chưa từng chạm vào cô ấy, anh sẽ không chạm vào cô ấy, anh chỉ có mình em, sau này cũng chỉ có mình em, chỉ có mình em!” Anh ta khẽ hét lên! “Hà Hà, anh nhớ em...” “Tần Trọng Hàn!” Giọng cô giống như tiếng mèo kêu, có chút gấp gáp. Nhưng, trong lòng cô có chướng ngại. “Không! Đừng chạm vào em! Tần Trọng Hàn! Em sẽ hận anh đó!” Nhưng anh ta nào hiểu được tâm tư của cô, anh ta nghĩ cô cũng nhớ anh ta như anh ta nhớ cô vậy. Có trời biết là anh ta nhớ cô bao nhiêu, chỉ ước gì không rời xa dù chỉ một khoảnh khắc! Cô đấm vào cánh tay của anh ta. “Tần Trọng Hàn, thả em ra, thả em ra!” Đột nhiên, có một cơn đau nhói như bị hút máu truyền đến từ cổ, Tiêu Hà Hà chịu đau hét lên một tiếng. Anh ta là một con thú à? Sao lại cắn mạnh như vậy! Cơn đau khi bị đánh sau lưng không những không làm cho động tác của Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng di, ngược lại càng làm anh ta tăng nhanh nụ hôn hoang dại trên cơ thể Tiêu Hà Hà. Nụ hôn vỡ nát nhưng ấm áp chạy dọc theo cái cổ trắng ngần của cô, đi thẳng xuống dưới, từng chút từng chút một, như thể muốn hôn lên mỗ một phần da dẻ trên cơ thể cô. Ngọn lửa trong cơ thể dường như càng cháy mạnh hơn, hơi thở của Tiêu Hà Hà cũng ngày càng nặng nề hơn. Những cơn khoái cảm rùng mình không dứt đó khiến cô bỗng cảm thấy như đang ở trên chín tầng mây, bên trong ánh sáng rực rỡ đó chỉ có khuôn mặt, đôi mày, đôi mắt của Tần Trọng Hàn. Ánh mắt sâu xa và trìu mến đó, làm cô vô cùng quyến luyến. Nhưng, nhưng trong đầu bỗng xuất hiện khuôn mặt đáng sợ của Mạc Lam Ảnh làm cô giật mình thức tỉnh. Trời ơi! Họ đang làm gì vậy? Không được làm thế này! Con đường tình yêu mà có ba người đi cùng, thật sự quá chật chội! Tần Trọng Hàn vẫn đang hôn cô, vùi đầu vào ngực cô. Bàn tay của Tiêu Hà Hà đang vùng vẫy, ấn được công tắc mở cửa, đóng sầ một tiếng, đèn sáng lên! Trong giây lát, cả người anh ta cứng đờ. “Buông em ra!” Cô cố hết sức đẩy anh ta ra. Anh ta lùi về sau một bước, nhìn thấy ngực cô bị mình cắn bầm tím mất một mảng lớn, trong tim run rẩy và đau đớn. Anh ta bị gì vậy? “Hà Hà...” Dưới ánh đèn, cô kéo lại chiếc váy với vẻ tê dại, vẫn nhìn vào Tần Trọng Hàn. Đầu tóc cô rối tung lên, cái váy cũng nhăn nhúm, lệch sang một bên. Ánh mắt Tần Trọng Hàn càng sâu thẳm! “Anh đừng qua đây!” Cô hét lên, vừa thẹn vừa giận: “Đừng để em phải hận anh!” Anh ta không dám tiến thêm một bước nữa, bởi vì trong mắt cô đầy vẻ tuyệt vọng vì xấu hổ. Anh ta cũng không dám tiến thêm bước nào nữa, chỉ đứng nhìn cô, đầy đau đớn. Cô nhìn anh ta. Hai mắt gặp nhau, trong mắt cô cũng chứa đầy nỗi đau. Ôi người đàn ông này, sắc mặt của anh ấy rất nhợt nhạt, râu của anh ấy quá dài! Trước nay anh ta luôn sạch sẽ gọn gàng, hiếm khi chán nản thất vọng đến vậy. Trong trí nhớ của Tiêu Hà Hà, anh ta chưa bao giờ tiều tụy cả. Nhưng lần này, anh ta còn tiều tụy hơn lúc anh ta nhìn thấy Mạc Lam Ảnh ở căn hộ Minh Hạo. Bộ dạng lôi thôi lếch thếch của anh ta càng khiến người ta đau lòng. “Được! Anh không chạm vào em nữa! Cho anh ở lại đây một chút được không? Cho anh ở lại một đêm được không? Chỉ cần nhìn em thôi, không làm gì cả, được không em?” Trong giọng Tần Trọng Hàn đầy vẻ đấu tranh, tim cũng đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm và động tác của Tiêu Hà Hà mà không chớp mắt, mong chờ sự đặc xá của cô. “Tần Trọng Hàn, anh về lại, đừng bao giờ quay lại đây nữa! Nếu anh không muốn ép em phải rời khỏi thành phố, thì đừng bao giờ quay lại nữa!” Cô thì thầm. “Hà Hà!” Tần Trọng Hàn đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình thản của cô, im lặng một lúc lâu rồi nói với giọng điềm tĩnh: “Em đừng đi, đừng rời khỏi đây. Anh sai rồi! Anh hứa, nếu không được phép của em, anh sẽ không đụng vào em nữa. Chỉ xin em, em đừng không chịu gặp anh có được không?” “Anh đi đi!” Cô làm mặt lạnh. “Đừng quên, chị ấy cần anh!” Lời cô vừa nói ra, vẻ ấm áp trong căn phòng dường như đã biến mất ngay lập tức. Căn phòng trống trải bỗng trở nên lạnh như băng. Tần Trọng Hàn nhíu chặt mày lại, đôi môi nhợt nhạt, ánh mắt nhìn trừng trừng vào cô như đã chết, và im lặng không nói gì. Sau khi nói ra câu này, cô liền hối hận ngay! Hối hận và lo lắng! Cô không chịu được khi thấy anh ta như vậy! Nhưng, cô không thể cho anh ta hy vọng, bởi vì cô không chắc chắn, cô không muốn làm rối cuộc sống của mình. “Chẳng lẽ em không cần anh nữa sao?” Anh ta hỏi với giọng khàn khàn. “Không! Em không cần anh! Rời xa anh, em vẫn sống được, hơn nữa còn sống rất bình thản, rất vui vẻ!” Cuối cùng, cô nhẫn tâm nói ra câu này, nhưng trong tim lại như bị dao cắt, đau đến mức làm cô gần như không thở được. “Em vui thật sao?” Giọng anh ta rất bình thản, nhưng vẫn nghe ra được anh ta đang cố che giấu điều gì đó. Cô không trả lời. Vui vẻ hay không thì chỉ mình cô biết, không ai thay đổi được. Nhưng cần thì đã sao? Nhìn anh ta dịu dàng với người phụ nữ khác, cô không rộng lượng đến vậy. Cô rất ích kỷ, thà rằng không có, chứ không muốn thấy trái tim mình suốt ngày bị giày vò. Vì vậy, cô thà rằng không có nhau, cũng không muốn keo sơn mãi mãi. “Vui! Rất vui nữa là khác! Chẳng lẽ anh không thấy em mới đi tiệc về à? Vả lại còn cho người ta chở em về nữa!” Tiêu Hà Hà đột nhiên ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt đen lóe sáng, như thể một viên ngọc đen đang lấp lánh dưới ánh đèn. Cô không khóc nữa, cô tưởng mình sẽ khóc tiếp, nhưng lại bình thản đến lạ thường. Cô không hề khóc, vậy mà cô tưởng mình sẽ khóc lóc đau thương, cô tưởng mình sẽ không buông xuống được. “Vui thật? Vui thật sao? Rất vui thật sao?” Anh ta hét lên, giọng đầy đau đớn. Tại sao cô có thể thoải mái, còn anh ta lại thê thảm đến thế này? Nhưng cô nghe thấy giọng nói rất bình thản của mình: “Vui chứ! Rất vui...” “Không phải em nói yêu anh à?” “Nhưng em yêu bản thân mình nhiều hơn!” Cô mỉm cười, cười rất thong thả, như thể vô cùng thanh cao. “Con đường tình yêu, em không muốn có ba người đi cùng, ai được ở bên anh cũng được. Số trời đã định ba người phải đi chung, Mạc Lam Ảnh là gánh nặng mà cả đời này anh không thể buông bỏ được... Em không muốn tiếp tục theo cách này nữa... Bởi vì nó quá mệt mỏi... Tần Trọng Hàn, anh mau chữa khỏi cho chị ấy đi. Nói với chị ấy, Ngữ Điền là con của chị ấy. Cũng nói với Ngữ Điền rằng, Mạc Lam Ảnh mới là mẹ của nó... Có lẽ, sẽ có ích cho sự hồi phục của chị ấy!”