Không, nơi đây không phải thiên đàng. Dần dần trước mắt cô hiện ra màu của bầu trời rất xanh, của những áng mây xanh vô tận đang trôi. Xung quanh, cô cảm nhận được màu xanh của cỏ, của gió, của thiên nhiên không hề pha tạp. Tại sao, nơi đây dường như là thiên đàng, lại dường như không phải. Đau đớn vẫn truyền từ ngực phải, càng ngày càng đau. Đau đến phát khóc... Rồi, trước mắt cô xuất hiện một thiếu niên lang với vẻ mặt hoảng hốt, nhưng lại khiến người ta thoã nỗi nhớ đốt cháy tim gan. Môi cô mấp máy, nước mắt trào khỏi khóe mi. Năm năm rồi. -Anh Tuấn... Hoài An chỉ biết, những gì anh nói sau đó, âm thanh cứ ù ù hỗn tạp rồi, cô không nghe được nữa. _______ Hoài An mở mắt, mi mắt cô nặng trịch, chắc chắn đã hôn mê ba bốn ngày rồi. Cô chau mày nhìn lên trần nhà với những cột gỗ kì lạ. Chẳng phải đã hạ được bọn buôn người rồi sao? Bọn chúng còn bắt cô đến nơi này? Vết thương từ ngực phải đau nhức, cô nhìn xuống người. Trên người cô mặc một bộ đồ lụa màu lục, cổ áo bắt chéo như phim cổ trang Cô gượng ngồi dậy, ngước mắt nhìn quanh. Cô không bị trói, có thể bọn người này nghĩ cô bị thương nên không trói cô. Nhưng cũng thật lạ, nếu đã bắt cô tại sao còn băng bó cho cô làm gì? Hoài An nghi hoặc nhìn xuống vết thương. Càng kì lạ, vết thương do đạn và sau phẫu thuật làm gì nhẹ như vậy? Khoảng cách hắn đứng gần cô cũng đủ để lấy mạng cô, làm sao có thể không đau đến chết đi sống lại được? Trong đầu Hoài An dấy lên bao nhiêu là nghi ngờ, cô ngồi hẳn dậy, toan bước xuống giường đã nhìn thấy một đôi hài để sẵn. Cái quái gì đây? Cánh cửa vội mở, một cô gái trẻ bước vào, vừa thấy cô tỉnh đã mếu máo. -Tiểu thư, tiểu thư tỉnh lại rồi. Tiểu..thư? Hoài An chau mày nhìn cô gái đang hướng về phía mình. Cô giật phăng tay khỏi tay cô ta, ngước cặp mắt phòng thủ sắc bén. -Cô là ai? -Tiểu thư không nhận ra em sao? Em là Ngọc, là nô tì của tiểu thư mà. Cái gì mà tiểu thư, cái gì mà nô tì? -Ông trời ơi là ông trời, tiểu thư vừa đến Đại Hoàng đã xảy ra chuyện rồi. Em làm sao ăn nói với đại nhân ở quê đây... Hoài An thấy cô gái kia khóc thì lấy làm lúng túng. Cô vỗ vỗ vai cô ta. -Được rồi, đừng khóc nữa. Lúc này Hoài An mới để ý. Cô gái này lạ thật, ăn mặc như mấy người trong phim cô xem ở VTV3 hôm qua. Đầu tóc cũng khác với người khác nữa. -Nói cho tôi biết tôi đang ở đâu được không? Cô gái kia quệt tay ngang mắt rồi nói. -Dạ ở đạo Đại Hoàng. -Đạo...Đại Hoàng? Là ở đâu? Địa danh này cô chưa từng nghe đến trong suốt nửa năm đến Hà Nội. Vùng địa phương sao? -Ai đưa tôi về đây thế? -Là Điện tiền tướng quân đưa người về. Điện tiền...tướng quân? Đóng phim cổ trang sao? Hoài An bất giác nhìn xuống cơ thể mình, lại chạy ra phía gương, nhìn chính bản thân mình phản chiếu trên gương. Da dẻ này, không phải là cải lão hoàn đồng rồi đấy chứ. Cô tự nhéo lên mặt mình, cũng không phải là mơ. -Tiểu thư người sao vậy? Hoài An quay sang cô gái tên Ngọc. -Tôi tên là gì? -Tiểu thư là Lý Hoài An, con của Lý tổng trấn Châu Hoan. Hoài An thấy trời đất như chao đảo. Lý? Cô họ Lý? Sao có thể? Lại còn là con của tổng trấn gì đó? Cô rõ ràng là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện kia mà! Hoài An đủ thông minh để hiểu, cách nói này, cách ăn mặc này, đây không phải là thời đại của cô nữa rồi, đây không phải là thế kỉ 21, cô không còn là chiến sĩ cảnh sát nữa rồi. -Tiểu thư người không nhớ gì hết sao? Chẳng lẽ người bị thương nặng đến nỗi đầu óc cũng bị tổn thương rồi? -Tôi, năm nay bao nhiêu tuổi thế? -Tiểu thư sinh năm Đinh Hợi, năm nay mười sáu ạ. Hoài An thất kinh nhìn gương đồng. 16 tuổi? Vậy là ông trời cho cô trẻ lại sao? Vậy là cô đã có cơ hội sống lại những năm tháng thanh xuân mà cô đã dùng để ngày đêm ôn luyện để vào học viện quân sự, và vùi cả thời gian đẹp nhất của người con gái để truy bắt những tên tội phạm nguy hiểm, bảo vệ an ninh nước nhà. -Cô nói, tôi bị thương. Vậy tại sao tôi bị thương? Lúc này Ngọc mới cúi mặt. -Dạ vì, vì tiểu thư muốn đi tìm, đi tìm Lý tướng quân. Lý tướng quân? Đi tìm người tình để rồi bị thương sao?  -Lý tướng quân đó là ai? Ngọc mếu máo ngồi xuống bên cô. -Tiểu thư, đến Lý tướng quân người cũng không nhớ sao? Cô lắc đầu. Chẳng lẽ là anh em hay họ hàng. Người đó cũng họ Lý. Ngọc gạt nước mắt. -Chuyện này em nên để tiểu thư tự nhận ra thì hơn. Em không dám nói. Hoài An thở dài. Cô bảo muốn ra ngoài. Ngọc liền ngăn cản vì bảo vết thương vẫn chưa khỏi. Cô kiên quyết, đến một lúc thì Ngọc chịu thua, đành phải đem nước cho cô rửa mặt rồi chải chuốt cho cô. Hoài An khoác lên người giao lĩnh dài quá gối, phủ bên ngoài thường bên ngoài lớp váy lụa dài. Vải được dệt họa tiết sang trọng và thêu rất công phu. Cô khá bất ngờ vì triều đại này trang phục cũng đã rất đẹp rồi. Nhưng thời đại này đã là thời nào rồi? -Sao tiểu thư đi nhanh thế ạ? Ngọc hì hộc đuổi theo. Hoài An đằng hắng rồi nhấc váy bước lên cầu. -Ấy sao tiểu thư nhấc váy cao thế? -Được rồi mà, không cần phải lo cho tôi nữa đâu. Cô cứ đi làm việc của cô đi. -Nhưng mà việc của em là đi theo tiểu thư mà... Hoài An ngửa cổ hít một hơi thật sâu rồi cũng bước đi tiếp. -Đây là đâu thế? -Dạ, là phủ Quốc sư. Quốc sư? Đôi mắt cô đảo vòng quanh. Nơi đây trùng trùng là núi nón, là vùng nào đây? -Bây giờ, là thời vua nào thế? Ngọc trừng mắt ngạc nhiên, rồi nghiêng đầu lẩm bẩm. -Là năm vua Ứng Thiên ạ. Năm vua Ứng Thiên là vua nào? -Vậy, tại sao tôi lại ở trong phủ Quốc sư? -Chuyện này nói ra thì dài lắm ạ. Quốc sư và Lý thiền sư là tri kỉ, Lý thiền sư lại là chú ruột của người. Vậy rốt cuộc là ai? Thời đại này là thời đại nào? Và, cô bây giờ là ai? Băng qua một khu vườn thoáng đãng với hòn giả sơn hùng vĩ, Hoài An bất ngờ tìm ra một vườn cây cảnh đẹp như họa. Những thân cây hình dáng hết sức kiều diễm, chắc hẳn chủ nhân của chúng đã bỏ không ít công sức để chăm sóc. Phóng tầm mắt ra xa, nơi đầy kề cạnh núi đá cheo leo, quả là có nét cổ kính kì vĩ. Cô đi đến, chạm tay lên những thân cây uốn lượn mềm dẻo. Thật là kỳ công, cả mảnh vườn này chắc phải lên đến gần trăm cây, cây nào cây nấy đẹp như chốn tiên cảnh. -Cây này cũng là Quốc sư trồng sao? -Vâng ạ, Quốc sư rất yêu cây cảnh, cũng thường xuyên đến đây chăm cây. Đằng đó là thủy đình, Quốc sư hay ngồi ở đó chép kinh. Hoài An hiếu kì đi về phía thủy đình kia. Một làn gió thổi đến, khiến cô túm lấy những lọn tóc mình tùy ý tung bay. Nơi thủy đình nổi giữa mặt hồ gợn sóng, bóng người thiếu niên đang ngồi đọc sách. Cả khung cảnh này tuyệt mỹ như một bức tranh thủy mặc, đẹp đến ngỡ ngàng. Thì ra người xưa cũng vậy, cảnh xưa cũng vậy, mang đầy chất thơ. Nam nhân quay đầu nhìn. Hoài An ngỡ ngàng nhận ra gương mặt đã xuất hiện bao lần trong giấc mơ cô. Gương mặt với những đường nét sắc bén và anh tuấn đến ngỡ ngàng. Anh Tuấn.. Anh Tuấn của cô, đã trở về rồi. Bỗng nhiên cô thấy trái tim mình trùng xuống, loạn nhịp và đau nhói. Dường như chính cơ thể này, chính kiếp sống trước khi cô đến đây đã có tình cảm quá đỗi sâu nặng đối với nam nhân này. Người này là ai, là anh Tuấn hay chỉ là một kiếp trước của anh. Nữ nhân của thân xác này là ai, thật sự cũng đã yêu anh bằng tất cả tổn thương day dứt. Hoài An lúc này đều có thể cảm nhận rất rõ, từng cơn đau thắt lòng. Dường như có rất nhiều ý niệm của thân xác này chi phối cô, khiến nước mắt bỗng nhiên lăn xuống má, nóng rát. Người đó, hình như ánh mắt đang long lanh mừng rỡ, rồi y đặt quyển sách xuống, như một ngọn gió lao đến bên cô. Nắng gió phía sau lưng y đều lu mờ, chỉ có người thiếu niên mặc thường phục màu lam, đôi vai rộng gánh cả thiên hạ. Giống như năm đó cô lần đầu gặp anh Tuấn, anh mặc quân phục đặc chủng uy vệ, tiến về phía cô, mang cả Tổ Quốc trong đáy mắt. Trên đời, lại có chuyện trùng hợp đến thế ư? Cô đi tìm anh mấy năm trời, rốt cuộc trở về quá khứ liền có thể gặp lại anh. Hoài An thấy chân mình như bị chôn chặt dưới đất, không thể né tránh thiếu niên lang với gương mặt của anh đang tiến gần đến mình. -Hoài An... Giọng nói một người sao có thể trầm ấm đến thế? Chính là giọng nói của anh mà bao lần cô muốn quên. Là chất giọng như gió thu ngọt ngào đến tan chảy. Chính là giọng của anh Tuấn cô ngày nhớ đêm mong. Nhưng rồi Hoài An lắc đầu, lùi lại một bước, ánh mắt xa lạ nhìn y. Đây có phải là anh không? Vòng tay xa lạ quá. Anh từng ôm cô, nhưng không mạnh mẽ nhường này. Hình như trong mắt chàng thiếu niên  xuất hiện một màn đêm choáng lấy, bàn tay y lơ lửng trong không trung, không dám nắm lấy tay cô. Ngọc vội chạy lên, cúi đầu thưa. -Tướng quân, tiểu thư từ khi tỉnh lại, đã không còn nhớ chuyện ngày xưa nữa. -Sao? Y thất thần đổ ánh mắt buồn bã lên người con gái trước mặt, khiến ai trông thấy đều cũng tự dưng đau lòng. Hoài An vội hoàng hồn. Ngọc gọi người này là tướng quân. Chẳng lẽ là vị Lý tướng quân mà cô của quá khứ đã đi tìm? Là người trong Lý gia sao? Có thể nhìn nhau bằng ánh mắt tình tứ bi ai thế này ư? -Nàng không nhớ ta sao? Hoài An rùng mình. Người này vừa gọi nàng. Ngọc thấy thế liền cúi đầu lui đi. Hoài An bị bỏ lại một mình với người đối diện, đâm ra khó xử. Cô thật sự không biết người này với cô của quá khứ có quan hệ gì, cũng không biết phải nói những gì? -Anh là...ai? Thế giới dường như sụp đổ nơi đáy mắt nan nhân. Y ôm lấy đôi vai cô, đẩy cô sát gần mình. Hoài An hơi hoảng loạn, quả thật bàn tay y quá mạnh mẽ, quá chiếm hữu, khiến cô có chút không thoái mái. -Nàng thực sự quên ta sao? Hoài An? Ta là Công Uẩn của nàng đây. Trong não truyền đến tia kinh sợ, rồi đôi mắt Hoài An bộc lộ sự hốt hoảng không thể che giấu. Lý...Công Uẩn sao? Lý Thái Tổ? Người lập ra cả vương triều Lý kéo dài hai trăm năm hơn, người mở đầu nghìn năm Thăng Long, Hà Nội. Người này, là Lý Công Uẩn trong lịch sử muôn đời đó sao? Thấy Hoài An trừng mắt nhìn mình. Công Uẩn mím môi đẩy cô vào lòng mà ôm lấy. Hoài An thẫn thờ. Đây không phải là anh Tuấn của cô. Nhưng thân xác này mong manh đến bất lực, dường như có một linh hồn vô hình đẩy cô dán chặt vào lòng y. -Không sao, nàng sẽ từ từ nhớ lại ta, nhớ lại kỉ niệm của chúng ta, tình cảm của chúng ta. Hai người này? Lý Hoài An và Lý Công Uẩn, là gì? Tình nhân sao? Cô vội đẩy y ra, ngước đôi mắt đầy khúc mắt nhìn y đang đau tái tê lòng.