Ngày Gió Nổi Lên
Chương 54
Sầm Thiếu Hiên chỉ cảm thấy người đang nằm trên người mình là một con dã thú, muốn xé nát cả người cậu ra thành trăm mảnh. Đau đớn kịch liệt cứ lần lượt tập kích cậu, sau đó lan ra toàn thân. Tựa như có một lưỡi dao ngọn đang tàn khốc quấy phá tận sâu bên trong cơ thể cậu, khiến gân cốt toàn thân đều vỡ vụn. Cậu nghiêng đầu đi, không muốn đối mặt với đôi mắt đầy máu đang nhìn chằm chằm mình. Hai tay nắm chặt drap giường, cắn răng cố nén, từ đầu tới đuôi, cậu không hề kêu một tiếng.
Chuyện tựa như cực hình này rốt cục kết thúc, màn đêm cũng đã phủ xuống từ lâu.
Thân thể hai người nằm sát trên giường, không hề nhúc nhích.
Ngoài phòng gió lạnh gào thét, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc của Tôn Khải.
Liên tiếp hai lần làm tình kịch liệt cũng khiến hắn tiêu hao không ít thể lực. Hắn cảm thấy rất mệt, nhưng toàn bộ cơ thể lại cảm thấy sự thư sướng đến mức tận cùng, sự tức giận hồi nãy cũng đã biến mất chẳng còn tăm tít. Nằm trên người Sầm Thiếu Hiên nghỉ ngơi một hồi, hắn bỗng nhiên phát hiện người dưới thân mình không hề cử động, thậm chí ngay cả hô hấp cũng rất yếu, ngực kề sát mình dường như không còn cảm giác đập như tim người bình thường nữa. Hắn nhanh chóng nâng người dậy.
Sầm Thiếu Hiên đã bất tỉnh.
Cậu mềm người nằm yên trên giường, tựa như mới vớt từ dưới nước lên, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, hòa cùng với mồ hôi từ trên người Tôn Khải rơi xuống. Tôn Khải hoảng hồn, vội vã rời khỏi thân thể cậu.
Lập tức, máu liền chảy ra, thấm ướt drap giường trắng tinh khiến người ta vừa nhìn liền giật mình.
Tôn Khải là một hình cảnh nhiều năm kinh nghiệm, lập tức tỉ mỉ kiểm tra tình hình của cậu, sau đó kết luận là do cậu bị đau khiến choáng váng, không có nguy hiểm tính mạng. Hắn thở dài rồi chợt cảm thấy hối hận.
Hôm nay rốt cục hắn cũng có thể cùng Sầm Thiếu Hiên gương vỡ lại lành, là ngày vui, vốn hắn muốn một lòng đợi cậu, cùng nhau dựng lại những hồi ức xinh đẹp lúc trước. Không nghĩ tới, một Lục Vân Phong, lại thêm một Diệp Oanh lại khiến lòng hắn biến loạn, lửa giận hừng hực, hoàn toàn mất đi khống chế, làm nên chuyện này với cậu.
Hắn vào phòng tắm pha nước ấm, sau đó ra ngoài ôm Sầm Thiếu Hiên bỏ vào bồn nước. Giúp cậu tẩy rửa thân thể sạch sẽ, sau đó lại đặt lên giường.
Sầm Thiếu Hiên vẫn chưa tỉnh.
Mấy ngày liền mệt nhọc quá độ, lại luôn phải lo lắng cho Lục Vân Phong, vừa thấy ngón tay lại càng thêm khiếp sợ, giờ lại bị Tôn Khải dày vò đau đớn, quả thực khiến cậu tâm thân cạn lực, không thể chịu nổi nữa.
Tôn Khải nhìn đồng hồ một chút. Phát hiện giờ đã khuya, mà bọn họ cơm tối cũng chưa ăn. Lúc này hắn mới nhận ra bụng mình đang gào thét, sợ Sầm Thiếu Hiên cũng y như hắn vậy.
Hắn suy nghĩ một chút, lập tức đắp chăn cho Sầm Thiếu Hiên, sau đó mặc quần áo rồi ra ngoài một nhà hàng gần đó đặt món. Sau đó lái xe ra ngoài tiệm thuốc mua thuốc thoa ngoài da, rồi trở về trong xe gọi điện thoại, mới chạy về biệt thự.
Sầm Thiếu Hiên mê man. Khuôn mặt gầy dưới ánh đèn nhạt càng thêm yếu đuối.
Tôn Khải thấy vậy liền đau lòng vô cùng. Hắn nhẹ nhàng giúp cậu thoa thuốc, sau đó nằm bên cạnh cậu. Cơm nước đã được đưa tới, hắn dặn họ đặt ở lầu một, sau đó chạy vội xuống ăn chút ít rồi lại lên lầu.
Hai năm qua, trên cơ bản hắn cũng không còn liều mạng trong đường sự nghiệp nữa rồi, kể từ khi bán đứng Sầm Thiếu Hiên, hắn cũng không làm tình kịch liệt như vậy, hiện tại thân thể triệt để thả lỏng cũng cảm giác được sự mệt mỏi.
Từ sau khi hắn kết hôn, với vợ mình tương kính như tân, chuyện đó cũng luôn tiết chế, nói mỹ miều là vì muốn bảo vệ cho thân thể của cô, lại thêm lấy mấy cái chứng minh khoa học từ đó bảo vậy là tốt cho sức khỏe, nên một tuần cũng chỉ thân cận với vợ mình hai lần là nhiều, hơn nữa cũng không đa đạng, phần lớn là làm theo khuôn mẫu chung. Diêu Chí Như cũng không biết hắn là đồng tính, càng không biết hắn với Sầm Thiếu Hiên đã từng là người yêu, nên thường khi nào tụ lại với nhau thường giới thiệu vài cô cho hắn, nhưng hắn chẳng hề hứng thú, đều từ chối, nên được mang danh là "người chồng mẫu mực", truyền tới tai cha vợ hắn, càng khiến ông thêm phần hài lòng về hắn, khiến con đường làm quan của hắn càng thêm thông thuận.
Chỉ là, tận sâu trong đáy lòng hắn, luôn có một người khắc sâu hình bóng ở đó, không thể xóa nhòa, đến tận hôm nay, mới có thể lần thứ hai nắm chặt lại trong tay. Hắn tắt đèn, kéo người bên cạnh vào lòng, ôm chặt rồi thỏa mãn ngủ say.
Sầm Thiếu Hiên dù sao cũng còn trẻ, sau khi trở về cũng thường xuyên luyện tập rèn luyện sức khỏe, thân thể rất tốt, nên chỉ cần ngủ say một đêm liền đỡ hơn nhiều, chỉ bị sốt nhẹ, cũng có thể coi là kỳ tích.
Cậu mở mắt, liền nhìn thấy ánh ban mai ngoài cửa, mới phát hiện được ra biệt thự này được xây dựng ngay sát cạnh hồ, ánh nắng ban mai phản ngược dưới mặt nước, rất đẹp.
Cậu dần bình tĩnh trở lại, lập tức phát hiện phía sau có người ôm chặt mình.
Cậu đã đoạn tuyệt quan hệ với người đó lâu rồi, hoàn toàn quên mất cái ôm của người này như thế nào. Cả người cậu đều đau nhức, lưng lại bị dính chặt với ngực của người phía sau, cảm thấy rất khó chịu, nhưng chỉ có thể cố nén.
Nghe thấy tiếng hít thở của cậu có sự thay đổi, Tôn Khải biết cậu đã tỉnh, liền vui vẻ hôn lên sau cổ của cậu, thân thiết hỏi: "Đói bụng không?"
Hắn cố gắng quên đi sự cuồng bạo của mình đêm qua, Sầm Thiếu Hiên cũng sẽ không nhắc tới, chỉ là nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Tôn Khải biết hai người bọn họ không thể cùng nhau đi làm, sẽ khiến người ta ngờ vực vô căn cứ, hơn nữa thời gian còn dài, cũng không cần hấp tấp. Hắn cười đứng dậy, nhẹ nhàng nâng Sầm Thiếu Hiên dậy, muốn ôm cậu vào phòng tắm.
Sầm Thiếu Hiên nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chậm rãi bước lên, sau đó khóa cửa.
Tôn Khải mỉm cười, cũng không buồn bực. Sầm Thiếu Hiên có tính cách khá mạnh, bản thân hắn đã biết từ lâu, nhưng dù cố chấp thế nào, thì cũng đã thuộc vào lòng bàn tay hắn, khiến hắn cảm thấy đắc ý.
Sầm Thiếu Hiên tắm rửa xong, làm như không nhìn thấy dấu vết trên người mình, mặc xong quần áo rồi đi ra, bước xuống lầu.
Tôn Khải chở cậu vào nội thành, nhưng không đến đội hình cảnh mà tới một nhà hàng Triều Châu, cùng cậu ăn bữa sáng. Buổi sáng ở đây bán điểm tâm Quảng Đông, vừa có dinh dưỡng cũng không làm tổn hại dạ dày.
Sầm Thiếu Hiên không hề nói câu nào, nét mặt rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là rất hiền hòa. Quả thật cậu rất đói, uống xong hai chén cháo, lại ăn rất nhiều điểm tâm, nét mặt tái nhợt cũng dần có chút hồng hào trở lại.
Tôn Khải thật cao hứng, liền lấy thuốc kháng sinh đưa cho cậu. Cậu cũng không từ chối, cầm lấy rồi uống.
Bầu không khí giữa hai người rất hài hòa, nhìn từ con mắt của người ngoài thì khẳng định nghĩ bọn họ là bạn thân, nếu có người quen thấy, không khỏi khe khẽ nói nhỏ. Lúc trước khi Sầm Thiếu Hiên bị ép từ chức, nhưng Tôn Khải lại mây xanh thẳng, người khác nhiều chuyện sẽ suy đoán tùm lum, nhưng lúc này thấy hai người họ lại như khôi phục lại sự thân mật nhiều năm trước, sự nghi ngờ cũng dần tiêu tan.
Tôn Khải tính tiền rồi lái xe đưa cậu về đội hình cảnh. Vừa vào văn phòng, hắn liền lấy chìa khóa đưa cho Sầm Thiếu Hiên, dịu dàng thắm thiết nói: "Đây là chìa khóa biệt thự kia, em cứ dọn đến đó đi. Anh đã nói với người nhà rồi, mấy ngày này sẽ thường tăng ca, nên không về nhà. Lúc tan tầm anh sẽ tới rước em."
"Tôi muốn tăng ca." Sầm Thiếu Hiên bình tĩnh mà nói, nhưng vẫn đưa tay tiếp nhận cái chìa khóa.
"Được, vậy chờ em xong thì anh tới rước." Tôn Khải mỉm cười, xoay người đi.
Sầm Thiếu Hiên chậm rãi ngồi xuống, trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh.
Một lát sau, một thanh niên đẩy cửa bước vào, lập tức đóng cửa lại. Hắn đi tới gần Sầm Thiếu Hiên, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Sầm đội, đêm hôm qua hắn có gọi một cú điện thoại ra ngoài. Đây là số của đối phương."
Sầm Thiếu Hiên nhìn một tờ giấy được đặt trước mặt mình. Đó là một số điện thoại lạ, nhìn qua là biết số của sim rác, loại sim này không cần giấy tờ tùy thân vẫn có thể mua được, nên khó mà điều tra.
Cậu cúi đầu nói: "24h giám sát điện thoại của hắn."
Người nọ chính là một trong những hình cảnh mà cậu tin cậy nhất, vừa khôn khéo giỏi giang, lại có năng lực, hơn nữa ý chí kiên định, không sợ quyền thế, cũng không dễ bị tiền tài mua chuộc, nên có thể khiến cậu yên tâm giao các công tác bí mật cho hắn.
Người nọ nghe xong, lập tức gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.
Sầm Thiếu Hiên nhìn kỹ số đó một lần nữa, nhớ kỹ rồi đứng dậy đi ra ngoài, vào toilet, xé nát tờ giấy ra ném vào bồn cầu, dội nước sạch sẽ.
Trở lại văn phòng, cậu mới thở dài, chuẩn bị gọi điện thoại đến chi đội hình sự, hỏi tình hình phát triển của vụ án, nhưng điện thoại di động của cậu lại vang lên.
"Sầm đội." Hình cảnh được cậu phái canh giữ ở bệnh viện khẩn trương nói. "Người bị thương kia vừa chết."
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
36 chương
153 chương
23 chương
28 chương
273 chương