Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ
Chương 45 : Trả giá
"Những hành động khó hiểu của Katrina liên tiếp xảy ra làm Kerji và mọi người đều khó hiểu, chính Katrina cũng chẳng hiểu luôn...
Nhỏ tỏ ra uỷ mị, dịu dàng trước mặt Kerji...
Akairi đã hôn Katrina, nhưng Katrina đã đẩy cậu ra một cách hờ hững rồi bỏ về...
Cuộc chinh phạt đêm nay chưa hề kết thúc!..."
----------------------------------------------
Horltias lên đường đi chinh phạt tiếp. Katrina trông có vẻ khá ổn, mặc dù rớt từ cửa số tầng 20 xuống. Kerji trông có vẻ bực, cậu bực vì con nhỏ đó lúc nào cũng tỏ ra mình ổn, xem thường mạng sống của mình... Nhưng cái mạng con nhỏ đó lớn lắm.
Đoàn xe của Horltias đột nhiên dừng lại khi đi qua một con hẻm nhỏ. Đường hẹp và chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua.
-"Chuyện gì thế?!"-Kerji hỏi tài xế.
-"Trước mắt có một đoàn xe, là của Ileiser!"
Katrina giật bắn mình. Cuối cùng thì cái gì đến cũng sẽ đến, đi đêm lắm có ngày gặp ma mà... Horltias cuối cùng cũng đã chạm mặt Ileiser trong gang tấc.
-"Akairi, đó là xe của Horltias!"-Nora nói.-"Chi bằng ta hạ chúng đi!"
-"Khôn...Không được..."-Akairi có vẻ lo sợ.
Tất nhiên là chẳng có gia tộc nào lùi lại và nhường đường cho gia tộc khác cả. Tất cả đều xuống xe và giải quyết cho nhanh gọn. Akairi không muốn lắm, nhưng đến tình huống này thì cậu buộc phải bước ra.
-"Đừng để con nhỏ tỉnh dậy!"-Kerji nói với tài xế, cậu thương nó khi nghĩ tới cảm xúc của nhỏ, thế nên con bé đã bị đánh ngất. Kerji cởi áo khoác ra, đắp cho nhỏ.
Không khí im lặng rợn người cùng tiếng gió va đập heo hút. Trời lạnh. Hai cậu boss đang nhìn thẳng vào mắt nhau với vẻ khát máu. Nora mặc kệ hai người họ đang nghĩ gì, cô trốn Akairi đi tìm Katrina rồi giải quyết cho xong chuyện.
-"Tôi không muốn cô ấy bị thương đâu, hội trưởng!"-Akairi nói
-"Cậu tưởng tôi muốn lắm sao, đồ đê hèn?"-Kerji cười khẩy đáp lại.
Nora đã thấy Katrina trong chiếc xe gần cuối. Cô nàng mỉm cười thâm độc. Nhỏ phá khoá xe, giết tài xế không tạo một tiếng động. Cô kéo Katrina ra ngoài, đem Katrina ra làm con tin. Nora đứng trên nóc xe và cười man rợ, giọng cười làm hai cậu boss phải ngừng cuộc đối thoại.
-"Nào Horltias! Dù các người có nhường đường hay không, thì ta cũng sẽ giết con bé này!"
-"Kattha!"
-"Katrina!"
Cả hai người đồng thanh sửng sốt khi thấy cảnh tượng như vậy. Nora đang ghì dao vào cổ Katrina, còn Katrina thì chưa tỉnh dậy. Nora đang có đà giết chết Katrina.
-"Dừng tay lại, Nora!"-Akairi hét lớn.
-"Tại sao phải vậy?! Em giết cô ta cũng vì muốn dọn đường cho Ileiser mà!"-Nora hỏi.-"Không lẽ anh..."
-"Cô ấy là vị hôn thê của tôi! Và đừng động vào cô ấy!"-Akairi giận dữ thét lớn.
Những điều Akairi nói làm Nora như chết lặng. Cô nàng có nghe nhầm không? Vị hôn thê ư? Bắt đầu từ bao giờ thế? Cô nhớ lại lúc Katrina đã cố tình để cô làm rơi ví, và chiếc nhẫn trên tay đó...là của Akairi đính ước với Katrina ư?
-"Không...không thể nào!!! Em mới là người con gái anh yêu mà!"-Nora đau đớn nhìn Akairi và khóc.
-"Cô lừa dối tôi, và giờ cô bắt tôi yêu cô sao? Tôi đã không còn tình cảm với cô quá lâu rồi!"-Akairi nói.-"Buông cô ấy ra.
Nora gạt hai hàng nước mắt chảy dài, cười như một kẻ điên loạn. Cuối cùng, cuối cùng thì đó cũng là cái kết cho một con nhỏ lăng nhăng, nhỏ đã bị lừa dối lại y hệt những gì nhỏ đã làm.
-"Không, Akairi là của em mà!"-Nora hét lớn trong đau đớn và tuyệt vọng. Nhỏ cầm dao ghì vào cổ Katrina, ứa máu.
-"Con khốn khiếp! Cô còn muốn hành hạ Kattha đến bao giờ nữa?!"-Kerji định tiến gần Nora.
-"Tiến lại đây, con bé ngươi thích sẽ chết không kịp kêu gào đâu!"-Nora đưa đôi mắt khát máu nhìn Kerji.
Akairi đã đến giới hạn. Cậu không nói một lời nào, mặc cho những lời đe doạ của Nora, cậu lại gần con nhỏ. Nora chuẩn bị miết con dao để tạo thành một vết cắt thật sâu, một vết cắt chết người...
-"Ahahahaha!!!...."-Nora cười man rợ.-"Thật đáng đời, thật đáng đời-...."
Nora nhìn xuống ngực trái của mình. Cô mỉm cười tiếc nuối khi thấy thanh kiếm đại bàng của Akairi đâm xuyên tim cô. Máu bắt đầu trào ra từ miệng. Nora buông Katrina ra, kiệt sức vì đau đớn mà quỵ xuống.
-"A...Akairi...hức..."
-"Nora, vĩnh biệt."-Akairi nắm vào chuôi thanh kiếm và nói.
-"Em xin...lỗi vì tất cả..."-Nora cố nói trong máu và nước mắt.-"Nhưng kiếp sau,...nếu có kiếp sau...hãy để em làm bạn gái của Akairi một lần nữa..."
-"Không đâu Nora, tôi chỉ cần Katrina thôi!..."
Akairi rút thanh kiếm ra khỏi người Nora. Nora đau đớn la lớn rồi ngã xuống. Cô nắm chặt hai bàn tay, cố gom tàn lực còn lại để giãy giụa, nhìn theo bóng Akairi đang xa dần, nhìn theo Akairi đang tới đỡ Katrina lên... Nora tắt thở, nhưng mắt cô vẫn mở ra đầy đau thương và thàm khốc. Kẻ lăng nhăng cũng có lúc thật đáng thương, nhưng cô ta cũng đáng chết.
"Vĩnh biệt Nora!"
"Em sẽ đợi anh ở thế giới bên kia, Akairi!"
Nora buông Katrina ra làm cô ngã xuống đất. Cú va chạm mạnh với đất làm Katrina tỉnh lại. Nhỏ dịu mắt, chẳng nhìn thấy gì cả, ở đây vừa hẹp lại vừa tối.
-"Katrina, ổn không?"-Katrina nghe loáng thoáng có tiếng gọi.
Bóng tối làm Katrina thoáng cảm thấy sợ hãi, lại thêm tiếng gọi mà cô không biết là của ai hết. Katrina cảm thấy đau bứt rứt trên cổ. Cô đưa tay sờ lên, là máu!
-"Kerji! Kerji!!! Cậu đang ở đâu vậy Kerji! Tớ sợ lắm...."
Akairi sững sờ. Người mà Katrina gọi ngay sau khi tỉnh dậy không phải là cậu mà là Kerji, trong khi đó người lại gần nhỏ đầu tiên và cất tiếng gọi nhỏ là Akairi. Nghe tiếng gọi, Kerji không còn ngại ngần gì mà không chạy lại chỗ Katrina nữa. Cậu đẩy người Akairi ra và thế chỗ cậu ấy.
-"Tớ đây, Kattha đừng sợ."
-"Kerji ơi..."-Katrina khóc rồi ôm chặt lấy Kerji.-"Tớ vừa có giấc mơ lạ lắm!..."
-"Đừng khóc nữa nào, chúng ta về nhà nhé!"-Kerji mỉm cười an ủi con bé.-"Ngoan nào, tớ sẽ bế cậu."
Katrina gật đầu lau nước mắt. Akairi nhìn theo Kerji, cậu đã hiểu có một thứ mà cậu không có như Kerji, đó là tấm lòng một mực yêu thương, bảo vệ Katrina.
-"Lùi xe lại đi!"-Akairi nói với người của mình.
-"Mau cho xe lùi lại, chúng ta phải đưa Kattha về."-Kerji nói với người của Horltias.
Kết cục là cả hai đoàn xe đều rút khỏi con hẻm nhỏ. Kerji buộc phải đưa Katrina trở về dinh thự, và Akairi cũng không còn tư cách nào mà tiến lên nữa. Cậu sẽ trở về và dằn vặt bản thân mình.
-"Nãy cậu gặp ác mộng hả? Nói tớ nghe nào!"-Kerji lau nước mắt cho Katrina.
-"Tớ gặp ác mộng...ác mộng là tớ sẽ chết...tớ để lại mọi người mà đi..."-Katrina vừa nấc vừa nói.
-"Không đâu Kattha! Cậu sẽ ở cạnh mọi người mãi mãi."-Kerji an ủi Katrina.
Katrina gật đầu. Phải thôi, hôm nay nhỏ đã phải trải qua quá nhiều chuyện, gặp ác mộng là không sao tránh khỏi. Kerji cũng vậy, mọi thứ vừa xảy ra trước mắt cậu cũng không khác gì ác mộng, nhưng nó đã qua rồi. Cậu vừa chứng kiến một đôi trai gái không còn tình cảm, và người con trai đã giết cô gái đáng thương ấy.
-"Kerji! Cậu bị làm sao vậy?!"-Katrina hoảng hốt hỏi.
Kerji đang ôm đầu đau đớn. Cậu đang nhớ lại ngày trước, ngày mà cha cậu đâm dao giết chết mẹ cậu, nó cũng không khác gì lúc Akairi giết chết Nora. Katrina giữ chặt hai tay Kerji, bàng hoàng sợ hãi nhìn cậu.
-"Bình tĩnh đi Kerji! Bình tĩnh!"-Katrina nói lớn.-"Lái xe về nhà mau đi!"
Tanaka:-"Kerji làm sao thế?!"
Katrina:-"Trán cậu ấy nóng quá, và còn có biểu hiện tái phát bệnh cũ..."
Tanaka:-"Nhóc ráng tìm cách khống chế cậu ấy! Chị sẽ gọi bác sĩ đến!"
Katrina lúng túng, cô không biết làm thế nào để khống chế Kerji. Nhỏ không hề biết gì về cảnh tượng hồi nãy, khi mà Nora bị Akairi giết chết.
-"Khống...khống chế như thế nào?!"
Mọi sự thúc giục. Katrina buộc phải suy nghĩ. Cô biết làm sao để khống chế một con mãnh thú đang khát mồi cơ chứ. Katrina nảy ra một ý khá được.
-"Nhưng...nhưng mà..."-Katrina run sợ nói.-"Nhỡ đâu...thôi vậy."
Katrina đè Kerji vào góc tường, nắm chặt hai tay cậu ấy rồi ép người mình vào người Kerji. Con nhỏ khoá chặt mọi hành động của Kerji bằng một nụ hôn thật sâu, khoảng chừng vài chục hit cho tới tận khi về tới dinh thự. Cơn thịnh nộ được kiềm chế bởi hơi ấm của tình yêu...
-"Nhóc đã làm gì mà kiềm chế được cậu ấy vậy?"-Tanaka nhạc nhiên hỏi.-"Mà sao môi nhóc lại chảy máu vậy?"
-"Chị đừng có hỏi nữa, em không muốn nhớ lại đâu!"-Katrina ôm mặt ngồi vào xó tường. Hồi nãy cậu bị Kerji cắn vào môi cho bật máu...
-"Là do dạo này thiếu gia lo lắng quá nhiều nên mới vậy... Hơn nữa trời sắp trở lạnh nên cần cẩn thận hơn về vấn đề sức khoẻ."-Bác sĩ mở cửa ra và nói, ông kê đơn thuốc cho Kerji rồi ra về.
Katrina vào phòng Kerji. Cô gấp chiếc khăn bông lại rồi chườm lên trán cậu. Kerji đang ngủ.
-"Chắc là mặc phong phanh quá lên cảm lạnh rồi..."-Tanaka nói.
-"Em nhớ là cậu ấy có mặc áo khoác mà."-Katrina nhíu mày cố nhớ lại.
-"Ờ thì có mặc..."-Tanaka cười trừ, cô ngáp ngủ.-"Nhóc chăm sóc cậu ấy được không?"
-"Vâng..."
Katrina ở lại phòng Kerji cùng cô hầu Yasu. Nhỏ chẳng biết nên làm gì ngoài chống tay lên cằm ngắm Kerji ngủ. Ngắm một lúc, con bé đỏ mặt. Nó gục mặt xuống bàn vò đầu bứt tai.
-"Tiểu thư có mệt không? Hay để Yasu một mình cũng được..."-Yasu lo lắng hỏi.
-"Không sao đâu Yasu!"-Katrina lắc đầu.
Không biết làm gì hơn, Katrina đành quay ra nghịch Kerji. Nhỏ véo má, banh miệng, búng mũi cậu con trai đang ngủ một cách dã man. Yasu không khỏi xót xa, nhưng cô chỉ biết đứng nhìn và cười. Có bệnh thì Katrina cứ vẫn đùa giỡn thôi, như trẻ con ấy.
Trời hửng sáng. Kerji tỉnh dậy, cậu kéo cái khăn bông trên trán.
-"Cái gì đây?"
Kerji muốn ngồi dậy, nhưng cậu không sao dậy nổi. Cơ thể cậu quá mệt, hơn nữa đầu cậu vẫn còn đau nhức. Kerji đành nằm im một chỗ, quay qua nhìn trái, nhìn phải...
-"Kattha?"
Ngồi bệt trên sàn, gối lên mép giường Kerji và ngủ. Yasu mừng rỡ khi thấy cậu chủ tỉnh dậy. Cô định nói nhưng Kerji ngắt lời.
-"Để nhỏ ngủ đi..."-Kerji nói khẽ.-"Tôi bị làm sao hả?"
-"Cậu chủ bị cảm lạnh, chắc vài ngày nữa mới hồi phục được."
-"Cái gì? Đùa hả?"-Kerji thất vọng đập tay lên giường.-"Sao lại bệnh cơ chứ?!"
Yasu đỡ Kerji tựa lưng vào thành giường. Bây giờ đến lượt Kerji ngắm con bé.
-"Nhỏ canh chừng tôi cả tối hả?"-Kerji chỉ vào Katrina và hỏi.
-"Vâng...tiểu thư...rất lo lắng cho cậu."-Yasu thấy câu nói này có vẻ không đúng lắm, nhưng thôi kệ.
Kerji nhớ lại buổi tối hôm qua. Cậu chỉ nhớ được đến lúc cậu cùng Katrina quay xe về nhà, còn sau thì chẳng nhớ gì cả. Kerji cố gắng nhớ lại.
-"Đừng cố quá cậu chủ, đầu cậu chủ sẽ lại đau đấy!"-Yasu lo lắng nói.
-"Kerji?..."
Con nhỏ dụi mắt tỉnh dậy. Nó mừng rỡ khi thấy Kerji trông có vẻ ổn. Nhỏ đứng dậy rồi ngồi lên mép giường, cầm cốc nước và thuốc đưa cho cậu. Katrina mỉm cười.
-"Uống đi này."
-"Ơ...ừm!"-Kerji lúng túng nhận lấy.
Cậu vừa uống vừa nhìn Katrina cười, nhìn đôi môi đang cười, vẻ đầy nghi ngờ. Cậu tự hỏi nhỏ cho mình uống thuốc độc hay gì nữa...vì chưa bao giờ nhỏ cười dịu dàng kiểu đó trước mặt cậu. Trước đây toàn là cười một cách khinh bỉ, châm chọc.
-"Môi cậu làm sao thế kia?"-Kerji chỉ vào vết thương trên môi con bé.
-"Cái này..."-Katrina tỏ vẻ chán nản.-"Cậu muốn tớ nói sao đây?"
-"Là sao?"-Kerji ngơ ngác hỏi.
-"Là..."-Katrina đỏ mặt ấp úng.
-"Là sao?!"-Kerji thúc giục.
-"Là cậu cắn tớ, tên khốn!"-Katrina vơ chiếc gối trên giường đáp vào mặt Kerji. Nhỏ đập liên hồi, đập dã man, đập tàn bạo....
-"Ê...ê này!!"-Kerji giật chiếc gối lại.-"Cậu nói đùa hả?!"
Kerji nhớ lại. Đúng là cậu có cảm giác cắn vào thứ gì đó trong cơn đau đớn. Hai tay thì bị giữ chặt lại, người bị ép vào góc xe ô tô. Không lẽ nào...không lẽ nào lại là...
-"Là cậu sao?!"
Katrina đỏ mặt không biết nói gì hơn, còn Kerji thì không biết nên vui hay buồn nữa...
-----/////Hết Chap-45/////-----
Next: Chap-46.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
23 chương
386 chương