Ngạo thế lãm nguyệt
Chương 6 : Lệnh đuổi người!
Tuyết Lãm Nguyệt nheo mắt nguy hiểm đánh giá Mặc Thương Dạ sau đó đôi mặt sắc lạnh nhìn Phong Dật Hiên trên mặt lạnh nhạt nhưng đã tái đi vài phần, nàng không nói nhíu vươn tay đen Phong Dật Hiên biến mất, chưa đầy nữa khắc thì hai người xuất hiện trong phòng.
Nàng nâng hắn lên giường nhìn hắn đang tái nhợt nhưng trong mắt vẫn thủy chung không xao động cứ như sự đau đớn đó không phải từ hắn. Tuyết Lãm Nguyệt trong mắt hiện lên tia tán thưởng nhưng mặt không biến sắc vương tay lột lớp dịch dung của hắn.
Gió nhẹ thổi qua trong căn phòng như ngừng lại,. trước mặt nàng một gương mặt tuấn lãn làn da trắng mày kiếm đôi mắt đen kiện nghị, gương mặt như vậy chỉ có thể dùng 2 từ YÊU NGHIỆT ĐỂ diễn tả.
Nàng đem kim châm thi châm lên nguyệt đạo trên mặt của hắn để giảm cơn đau sau đó dự tính vươn tay mở y phục cho hắn thì dừng lại nhỏ giọng bên tai hắn:
" Thất lễ rồi"
Sau đó cũng không quan tâm hắn nghĩ gì vương tay trực tiếp xé y phục trên người hắn ra, tốc độ thi châm của nàng cực nhanh cực chuẩn.
Vẽ mặt nàng ngưng trọng toát cả mồ hôi đến tái nhợt nhưng hắn cũng chẳn hơn gì nàng, toàn thân đau nhức nhưng bị thú vật cắn xé.
Hắn vẽ mặt tái thêm vài phần nhưng mắt vẫn không có thay đổi tựa hồ không có bởi vì đau mà ngợn sóng chỉ cứ như vậy nhìn nàng.
Phải mất 2 canh giờ để thi châm song. Vừa song Tuyết Lãm Nguyệt vộn vài mịn thành giường đứng dậy đôi chân như muốn nhũn ra nhưng vẫn cố gắng quật cường đi đến bàn rót chén trà.
Tay Tuyết Lãm Nguyệt run run cầm bình trà đổ ra chén sau đó hít một hơi uống cạn ly mới thở ra nhẹ nhỏm.
Đáng lẽ quá trình thi châm sẽ không có kéo dài lâu như vậy nhưng hắn lại vừa vận công nên độc nàng dùng băng chi thuật khống chế bị bức ra toán loạn khắp nơi.
Nếu không phải Tuyết Lãm Nguyệt nàng có linh khí của vạn độc chi thuật chỉ sợ bây giờ chỉ có thế nhìn hắn tử thương mà thôi.
Tuyết Lãm Nguyệt nhìn ra phía cửa Mặc Thuonng7 Dạ bây giờ đang đi qua đi lại tựa hồ như rất lo lắng, thấy vậy Tuyết Lãm Nguyệt không khỏi lắc đầu, giọng nói băng lãnh có phần suy yếu:
" Vào đi "
Nghe bên trong thanh âm, Mặc Thương Dạ hớt hãi đi vào phía sau là Hạ Mai thân ảnh lăng băng cũng theo phía sau.
Mặc Thương Dạ vừa bước vào đập vào mắt là thân ảnh nữ tử sắc mặt nhợt nhạt phía bên giường là của hắn bằng hữu gương mặt yêu nghiệt, vòm ngực lộ ra da thịt, quần áo tựa hồ không nghiêm chỉnh toàn thân kim châm.
Mặc Thương Dạ thấy khó hiểu nhìn về phía thân ảnh nữ tử kia bằng ánh mắt tò mò nghiên cứu trong lòng thầm kêu: chẳn lẽ mĩ nhân trên đời đều như vậy biến thái đi?
( Tịch * Hắc tuyến chảy dài * đề nghị bạn gì đó không được suy diễn lung tung. Dạ ca ngươi cứ như vậy thì bao giờ mới... của HT tỉ tỉ./ MTD: Không mượn ngươi quản/ Tịch * Hứ lạnh*: ta không cho ngươi với HT tỉ tỉ đâu/ HT:..... )
Nếu như hiện tại mà Tuyết Lãm Nguyệt biết của hắn ý nghĩ chắc chắn sẽ có một trận huyết thủy dân trào.
Bên kia Hạ Mai cũng dùng ánh mắt nguy hiểm liếc nhìn nam nhân trên giường, trong mắt rất nhanh lóe lên tia âm ngoan rồi biến mất trong lòng nàng thầm nói: Nam nhân kia sẽ phải chết.
Không được bất cứ ai cản trở chủ nhân đều phải chết, chủ nhân chính là thần tiên sống trong cuộc đời của Hạ Mai nàng.
Nàng tuyệt đối không đề ai chạm vào chủ nhân của nàng đều phải chết, trừ phi.... nàng chết hoặt chủ nhân đồng ý.
Bất quá nếu như Phong Dật Hiên và Tuyết Lãm Nguyệt biết được chuyện này thì họ sau này cũng không khô sở như vậy. Nha đầu này vì muốn chia cắt hai người mà thiên hạ lại nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.
" Hắn đã được khai châm, bảy ngày sau có thê khỏi, bất quá các ngươi nên mang hắn trở về đi " Tuyết Lãm Nguyệt mặt dù gương mặt không được tốt lắm nhưng giọng nói lạnh đi vài phần.
Hiện tại khí thế trên người nàng cừ như tu la địa ngục kiến người người run sợ
" Việc này ..." Mặc Thương Dạ đang tính nói gì đó thì thấy Tuyết Lãm Nguyệt biến mất trong không trung ngay cả một hơi thở cũng không xót lại kiến cho Mặc Thuong Dạ lạnh sống lưng : Người này rất mạnh, chỉ sớ không thể đánh giá tuổi tác mà nhận xét con người.
Hạ Mai thấy chủ tử quanh thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo liến biết được chủ tử hiện tại đang rất tức giận chỉ sợ nếu như hai người này không đi sẽ nhất thời nởi lên huyết thủy vì thế Hạ Mai không nhanh không chậm lên tiếng:
" Vẫn là nên đi thôi đừng kiến chủ tử tức giận, ngài ấy có thể cứu người cũng có thể giết người, ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi một chiếc xe ngựa. "
Hạ Mai vừa nói xong thì sãi bước ra khỏi phòng để lại Mặc Thương Dạ ngốc lăng nhìn. Cái này là cái chuyện gì vậy?
Tại sao lại như vậy?
Vì thế Mặc Thương Dạ cùng Phong Dật Hiên được đưa ra khỏi huyết vụ lâm sơn ngay trong ngày với sự bảo vệ của những ám vệ thân cận bên người Tuyết Lãm Nguyệt
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
252 chương
67 chương