Ngạo Kiều Tiểu Thân Thân I
Chương 3
“Ăn cơm nào ăn cơm nào!” Cầm thìa gỗ gõ gõ thành nồi kim loại, Tiểu Dị gọi mọi người vào bàn ăn cơm.
Tần Đại Đồng ở Đài Bắc mở một cửa hàng rượu, lúc này lên núi, mang rất nhiều rượu Tây cho Mục đại ca, Kim Long ở bên cạnh ồn ào, nói đã lâu không gặp hai vị đại ca, đêm nay nhất định không say không ngừng.
Tiểu Dị thấy Trương Kiến Hiền đã ngồi vào chỗ, tìm được cơ hội, cười mị mị đặt mông xuống vị trí bên phải hắn, lại gọi Đại Đồng ca ngồi bên phải mình, tiêu chuẩn trái ôm phải ấp.
Kim Long mắt thấy không ổn, chậm mất một bước liền đại ý thất kinh, thở hỗn hển, vốn định ngồi cùng Mục đại ca và Đại Đồng ca, dễ uống rượu, nhưng thua trận cũng tuyệt không thể thua người, trụ vị trí bên trái Tiểu Hiền Hiền thân ái, ngang hàng với Tiểu Dị.
“Ngu Long, đừng dựa gần như vậy, rất nóng.” Trương Kiến Hiền quay qua mắng.
Thì ra Kim Long liều mạng dính lấy Tiểu Hiền Hiền, còn đem đầu dựa trên vai người ta, thầm nghĩ dùng “chế Hiền quyền” cướp đoạt từ kình địch.
Tiểu Dị xem trong mắt, cảm thấy rất hảo ngoạn, nghe Đại Đồng ca nói Kim Long trước mắt vốn là lão đại hắc đạo Vân Dật hội ở Nam Bộ, kiêu dũng vô cùng, cá tính biển phái, xem như là một kẻ tàn nhẫn, nhưng bây giờ xem ra, chỉ là một tên nhóc lo lắng món đồ chơi bị cướp mất mà thôi.
Ghé vào tai Trương Kiến Hiền nhỏ giọng hỏi: “Kim Long ca rốt cuộc bao tuổi vậy? Thoạt nhìn xấp xỉ Đại Đồng ca, nhưng lại thích tìm anh làm nũng a…”
“Hắn như vậy là làm nũng?” Trương Kiến Hiền không tin, tưởng Tiểu Dị đang nói đùa, chỉ trả lời: “Ngu Long hình như nhỏ hơn em mấy tháng.”
Trợn to mắt, Tiểu Dị kinh ngạc nhìn Kim Long ngoại hình thành thục phiếu hãn, nghĩ tới cái gì, cười dài gọi: “Kim Long đệ đệ, gọi tôi là Tiểu Dị ca, tôi cho cậu ăn đường a!”
Bị coi nhỏ, chung quy cảm thấy yếu kém, Kim Long một bụng hỏa, trừng mắt nhìn Tiểu Dị: “Ta chỉ ăn đạn, không ăn đường!”
Không ngờ bị một kẻ thoạt nhìn như học sinh trung học gọi là đệ đệ, nhưng lấy tuổi thực mà tính, Tiểu Dị khoác vỏ bọc thỏ trắng đáng yêu đích xác lớn tuổi hơn mình, này, này…
Trương Kiến Hiền thấy thế lập tức len lén nhéo bắp đùi gã, lạnh lùng nói: “Ngồi đây anh vốn nhân nhỏ tuổi nhất, tức cái gì?” Chỉ thấy Tiểu Dị len lén cười mờ ám, giao phong hiệp hai, Kim Long vẫn thảm bại.
Cúi đầu xem bắp đùi tình hình bi thảm, niết đau quá, chỗ đó hồng hồng nong nóng, bất quá cùng tình nhân liếc mắt đưa tình lại làm Kim Long vui vẻ lại ngay, bởi bình thường Trương Kiến Hiền căn bản không làm mấy loại động tác này, sờ sờ, cảm giác ngọt ngào dâng lên, cái gì tức giận cũng đều hóa mềm.
Chỉ biết Tiểu Hiền Hiền không nỡ lãnh đạm với gã…
“Cười cái gì?” Trương Kiến Hiền liếc hắn một cái, không biết Ngu Long thế nào lại biểu hiện như tên nhóc con ngu ngốc như vậy.
Cười hắc hắc, Kim Long tay phải lần ra phía sau Tiểu Hiền Hiền, có qua có lại, cũng hướng đường cong trên cái mông nhéo một cái…
Thân thể Trương Kiến Hiền run lên, vốn không đau, nhưng nơi nhạy cảm bị nhéo, mặt không khỏi đỏ lên, tức chết rồi, cố ý không để ý tới Kim Long, quay đầu muốn nói chuyện với Tiểu Dị, vừa lúc bắt gặp ánh mắt ác liệt của Tần Đại Đồng.
Lại đổi thành hắn cùng đối phương giao chiến, biết Tần Đại Đồng cũng thích giả bộ, bản thân thích giả bộ quý khí, đối phương thích giả bộ hào phóng, vì vậy khôi phục tỉnh táo, lấy phong độ chỉ có ở quý công tử, vẽ ra một mạt tươi cười cao nhã, nói chuyện với Tiểu Dị.
“Kỹ thuật của Tiểu Dị càng lúc càng giỏi rồi, một bàn cơm rượu này thật sự có thể so sánh đầu bếp nhà hàng năm sao a…”
Có người ca ngợi đương nhiên vui vẻ, Tiểu Dị lập tức giành cánh gà cho nữ chủ nhân, cười nói cánh gà có nhiều chất, rất tốt cho phụ nữ; lại lấy cánh gà còn lại cho Trương Kiến Hiền, nói súp gà rất bổ cho thân thể; cuối cùng, gắp vài miếng thịt mềm vào bát Tần Đại Đồng, nói trước khi uống rượu, ăn vài miếng lót bụng, mới không hại dạ dày.
Về phần Mục đại ca với Kim Long, bảo bảo tráng kiệt, Tiểu Dị không có tâm trí để ý.
Tần Đại Đồng vì Tiểu Dị vẫn nghĩ cho mình, sắc mặt hạ xuống.
Mọi người bắt đầu ăn, sáu người trên bàn cơm Kim Long tuổi nhỏ nhất, hơn nữa Mục đại ca Đại Đồng ca đều là lão đại của gã trước kia, vì vậy gã không nói hai lời, ân cần rót rượu.
Tiểu Dị phát hiện Trương Kiến Hiền không có chén trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Kiến Hiền bỏ rượu rồi?”
Kim Long cướp trả lời: “Tiểu Hiền Hiền tửu lương kém, dạ dày cũng không tốt, tôi không cho hắn uống, miễn cho đi quyến rũ người khác.”
“Ngu Long, đừng nói lung tung!” Không thích nghe người khác bóc trần vết sẹo cũ, Trương Kiến Hiền lạnh mặt, tiện tay gắp thứ gì đó trước mặt cho vào bát gã: “Ăn đi!”
Hắc hắc hắc, Tiểu Hiền Hiền thật tốt, Kim Long ánh mắt khiêu khích liếc qua Tiểu Dị, miệng nhai thức ăn tình yêu Tiểu Hiền Hiền gắp cho, thắng một hiệp.
Tiểu Dị đâu đặt Kim Long trong mắt? Trái ủng tình cũ người, hữu ôm người yêu nhất, bất quá cậu biết đúng mực, không muốn làm cho Đại Đồng ca mất hứng, tạm trả Trương Kiến Hiền lại cho Kim Long, dựa vào người Đại Đồng ca, nhìn chằm chằm đối phương ăn đồ ăn mình tỷ mỉ chế biến. Mục đại tẩu không biết quá khứ bốn người này từng có ân oán gì, chỉ cảm thấy không khí rất quỷ dị, hai vợ chồng đồng tâm, trao đổi ánh mắt, biết nên giải quyết thế nào.
Thấy Trương Kiến Hiền cùng Tiểu Dị buông đũa, biết hai người kia đã ăn no rồi, Mục đại tẩu đứng dậy, lôi kéo hai người rời khỏi bàn ăn.
“Nơi này để lại cho ba tên thô lỗ kia, bọn họ nhiều năm không gặp rồi, nhất định còn nhiều rượu muốn uống, nhiều lời muốn nói… Hết mưa rồi, không khí mát mẻ, chúng ta ra ngoài hành lang dùng chút trà, thuận dạ dày, ngắm sao trời.” Mục đại tẩu đề nghị.
“Hảo.” Trương Kiến Hiền cùng Tiểu Dị đồng thanh.
Tiểu Dị cùng Mục đại tẩu đi nâng bàn, Trương Kiến Hiền thì tìm nhan chống muỗi, bước ra cửa, mới vừa đốt nhan, bất ngờ, Đại Mao Nhị Mao lại hướng hắn sủa ing ỏi.
Không nói hai lời, hắn lập tức chạy đi tìm chuyên gia đuổi chó.
“Làm gì?” Kim Long bị giục ra ngoài, vẻ mặt mờ mịt.
“Con chó! Thật là, tôi chưa từng ăn thịt chó, thế nào hai con chó thấy tôi cứ như có thâm thù đại hận?” Trương Kiến Hiền oán hận yêu cầu: “Anh nhốt chó lại, cho ra phía sau đi.”
“Được rồi, Tiểu dã miêu trước cho anh thân một chút!” Vừa mới uống vài chén rượu, Kim Long sắc đảm ngập trời, cũng không sợ tùy thời sẽ bị người bắt gặp, kéo Tiểu Hiền Hiền qua hôn lên.
Muốn tránh cũng không còn kịp, mặc dù bị chộp, lại trái tránh phải né, nhưng tránh không thoát, trong miệng đều là nước miếng của đối phương, tràn ngập vị rượu, thật là tức cũng không được mắng cũng không xong, lúc này nghiêng mắt thoáng thấy Tiểu Dị cùng Mục đại tẩu sắp tới, ngẫm lại hình ảnh này bị nhìn thấy sẽ thế nào? Vội rút một tay, gõ một quyền vào đầu Kim Long.
“Không được gọi tôi là Tiểu dã miêu! Đi, đem chó đi!” Quát khẽ.
Bị đánh, bất quá Kim Long da thô thịt dày, đập đập niết niết cũng không là gì, ngược lại gã càng cao hứng, cho rằng Tiểu Hiền Hiền liếc mắt đưa tình với mình, tăng thú tính.
“Ta đã nói Tiểu Hiền Hiền là Tiểu dã miêu, dù không uống rượu, vẫn có thể trêu chọc Đại Mao Nhị Mao…” Kim Long gầm gừ, dọa hai con chó đáng thương, bức lui ba thước.
Cẩu lạc Lê sơn bị long khi (tiếng lòng Đại Mao Nhị Mao).
Mục đại tẩu lúc này hai tay mang ba cái ghế trúc tới, bảo Tiểu Dị xếp quanh cái bàn trúc, gọi Trương Kiến Hiền lại ngồi, Tiểu Dị túm lấy Trương Kiến Hiền, đuổi long.
“Kim Long đệ đệ, đi vào bồi bọn Đại Đồng ca đi, mấy người còn rất nhiều chuyện cũ muốn nói, có phải không?” Cười đến vô hại, hoàn toàn giống như một tiểu thiên sứ thuần khiết. Lại cố ý nói: “Kiến Hiền phụ trách bên này, đêm nay không đổi đài.”
Mục đại tẩu cũng vội vã bắt chuyện với mỹ nam, thấy sắc quên long, vẫy vẫy tay đuổi người: “Đi đi, hai gã bên trong do cậu phụ trách kính rượu, đừng để họ uống đến cháy gan là được.”
Thấy bản thân hoàn toàn không được hoan nghênh, Kim Long không thể làm gì khác hơn là ai oán lui vào phòng trong, lần thứ tư giao phong cùng Tiểu Dị, bởi vì có Mục đại tẩu trợ địch, vẫn kết thúc bằng thảm bại.
Kim Long đi rồi, Mục đại tẩu vội vàng cầm ấm nước nóng, pha trà nhà mình mới ướp, rất nhanh, mùi thơm tỏa bốn phía, đêm lạnh như nước, Đại Mao Nhị Mao nằm ngủ cách đó không xa.
‘Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong’, đêm nay, tâm cảnh lại vô cùng khác biệt.
“Thật tốt, thấy được sao!” Tiểu Dị nhìn lên bầu trời, vô vàn tinh tú như được dệt trên vải nhung đen tuyền, lấp lánh lấp lánh, nương theo tiếng trùng chít chít, đêm trước cửa nhà Mục gia, chính là thế ngoại đào nguyên.
“Đúng vậy, đêm trong nội thành, tầm mắt đều bị khóa dưới ánh đèn neon rồi.” Trương Kiến Hiền cảm thán: “Sớm đã quên, thì ra đôi mắt còn có thể nhìn tới nơi xa hơn.”
Mục đại tẩu ha ha cười: “Mấy đứa sau này lên chơi hàng năm đi, tốt nhất là vào mùa thu hoạch, Đại Đồng với Kim Long có thể giúp hái quả, hai đứa phụ trách nói chuyện phiếm với chị, an ủi tâm hồn thiếu nữ tịch mịch của đại tẩu này.”
“Hảo hả, Mục đại tẩu, em có thể cùng chị nghĩ cách kết hợp hoa quả với đồ ăn, Kiến Hiền phụ trách ăn là được rồi.”
Trương Kiến Hiền mỉm cười, nhìn Tiểu Dị với Mục đại tẩu nói thao thao bất tuyệt, không khí ôn hòa, tối nay, tạm thời đem dưới đống bề bộn dưới chân núi vứt qua sau đầu đi.
Nói nói, cũng xấp xỉ gần nửa đêm, bên ngoài muốn nói bao nhiêu cũng đã xong, trong phòng khách ba gã lại vẫn rượu hàm nhĩ nhiệt, kẻ nói năm ngoái Lục Hợp hội bị hải quan tra được do buôn thuốc phiện trên biển người nhân tiện thì thầm năm nay Thành Đức hội, bang chủ phu nhân xinh đẹp phong tao cầm roi da quất chồng.
Xem bọn họ đại khái còn có thể nháo thêm vài giờ, Tiểu Dị nói muốn đi ngủ trước, Mục đại tẩu nhường phòng con mình cho cậu; về phần Trương Kiến Hiền, vì phía sau xe rất rộng, cho nên Kim Long trước đó đã chuẩn bị giường dùng trên xe, như vậy cho dù đi xa nhà, lên núi xuống biển cũng không cần lo lắng vấn đề chỗ ngủ.
Đương nhiên, Trương Kiến Hiền chung quy vẫn cảm thấy Kim Long sắp xếp như vậy là tâm địa khác.
Giường có cấu tạo đơn giản, trước cố định chân và ván giường, rồi trải một tấm nệm bằng bông mềm, phối hợp với túi ngủ, còn có thể cản gió lạnh trên núi ban đêm.
Về phần thông gió và muỗi, chỉ cần hạ cửa sổ xe, kéo rèm cửa, chắc chắn đêm nay có thể ngủ an ổn.
Tiểu Dị ở bên cạnh xem Trương Kiến Hiền đông tây chuẩn bị. Hảo hâm mộ: “Oa, giống như dã ngoại vậy, em cũng muốn thử xem xem, đáng tiếc…”
Đáng tiếc không được, Kim Long đệ đệ thích ăn dấm chua, hơn nữa muốn lo đến ai nhân nhà mình, rất nhiều chuyện không thể tùy tiện, Tiểu Dị biết rất rõ.
Mỉm cười, Trương Kiến Hiền nói: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta ra khe suối nghịch nước, có rất nhiều cá.”
Tiểu Dị vừa nghe hai tròng mắt liền sáng, hăng hái bừng bừng nói ngày mai qua bên suối làm một bữa tiệc cá nướng.
Chờ Tiểu Dị vào nhà, hắn vội vàng lên xe, miễn cho lại được Đại Mao Nhị Mao đặc biệt ưu ái.
Nằm xuống, độ mềm của giường rất tốt, hơn nữa mới vừa uống rất nhiều trà, thân thể lại phát ra nhiệt, bởi vậy cũng không dùng ngủ túi, chỉ bung vài nút áo, cứ như vậy nghiêng người nằm, nhắm mắt lại, nghe trùng kêu râm ran, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Không mộng mị, thẳng đến…
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
240 chương
38 chương
10 chương
79 chương
2 chương