Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 252
Hội nghị của gia tộc Tử Kinh Hoa lúc này không thể coi là thành công. Nguyên vốn là định nghiên cứu thảo luận về tình thế của đế quốc và kế hoạch ứng phó với Lăng gia, không ngờ giữa chừng xuất hiện biến cố. Tần Khang bị Lăng Tiêu kích thích, muốn được vào nơi tu luyện của gia tộc. Như vậy vị trí người thừa kế tương lai của gia tộc lại phải xem xét lại. Bởi vì tiến vào nơi tu luyện của gia tộc chi cỏ hai kết quả: một là tử vong ở nơi tràn ngập ma thú cường đại đó. hai là thực lực đại tăng, còn sống đi ra.
Mặc kệ là loại kết quả gì, trong tương lai, Tần Khang đều không còn chút liên quan nào đến vị trí người thừa kế tộc trưởng gia tộc.
Lúc này, bỗng nhiên có người tiến vào, ghé bên tai Tần Thập Phương nói nhỏ một câu gì đó. Tần Thập Phương sắc mặt khẽ biến. sau khi dặn người đó đi ra ngoài, quay lại nói:
- Hiện tại xuất hiện rất nhiều Băng hải bí tộc nhân trên cánh đồng tuyết phương Bắc, hình như bọn họ đang tiến hành thiên di.
- Cái gì?
Tần Trạm thất thanh nói:
- Không có khả năng, bọn chúng làm thế nào mà có thể rời khỏi Băng hải, nơi mà chúng đã sinh tồn bao thời đại? Đám người kia nếu tiến vào lãnh thổ nhân loại sẽ gây ra ảnh hưởng cực kỳ lớn! Không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp lưu chúng ở lại lãnh địa của chúng ta. Đây chính là một lực lượng cực kỳ hùng mạnh.
- Ở lại lãnh thổ của chúng ta?
Một cô gái thoạt nhìn rất trẻ, đường như chi có hơn hai mươi tuổi. thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Băng hải bí tộc nghe nói là tộc nhân xuất hiện từ thời thượng cổ, có thực lực thập phần mạnh mê, chúng ta dựa vào cái gì để lưu họ ở lại trên lãnh thổ của gia tộc ta?
Người phụ nữ này chính là vợ của Tần Trạm, tuy rằng cũng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng bởi sử dụng dưỡng nhan đan nên vẫn trẻ đẹp như một cô gái ngoài hai mươi, thực lực đã đạt đến Ma kiếm sư bậc sáu, do đó cũng có chút vị trí trong gia tộc.
Tần Trạm nhìn thoáng qua vợ mình, thản nhiên nói: - Đám người kia nếu muốn tiến vào lãnh thổ của nhân loại, tự nhiên là muốn tìm đến một nơi có cuộc sống tốt. Hừ, trong toàn bộ Đế quốc Lam Nguyệt, ngoài Tần gia, còn có gia tộc nào dám công nhiên tiếp nhận dị tộc?
Tần Thập Phương tán thành:
- Nhị đệ nói đúng, một khi đã như vậy, vậy đệ liền cấp tốc đi xem đi. Nhìn xem là chuyện gì xảy ra, nếu có cơ hội, nhất định phải lưu những người đó ở lại với chúng ta! Bất kể bọn họ đưa ra điều kiện gì. đệ đều có toàn quyền quyết định!
Tần Trạm gật gật đầu, nói:
- Đại ca yên tâm, đệ hiểu rõ.
Hai người Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu hướng dẫn băng hải bí tộc nhân một đường đi tới, dần dần đã hiểu rõ những tộc nhân này. ngoại trừ lão tộc trưởng giảo hoạt Ý Phong. gần như tất cả các tộc nhân đều phi thường đơn thuần, trong đầu họ thậm chí không có bao nhiêu quan niệm thị phi, tộc trưởng nói gì nghe nấy. Truyện Sắc Hiệp
Đối với Lăng Tiêu một mực tôn thờ, lời nói của Lăng Tiêu đối với họ là lời Thần nói. Điều này càng làm cho Lăng Tiêu càng thêm kiên định trong lòng: mặc kệ Ý Phong có mục đích gi khi đi theo mình. chí ít có điều mình bạch là Băng hải bí tộc sẽ không nghe theo óng ta. Tương lai nếu Ý Phong có ý khác, Lăng Tiêu có thể lợi dụng điểm này để phản công lại.
Thấy sắp ra khỏi phiến tuyết vực, Trương Đại Niên tiến lại gần Lăng Tiêu cung kính nói:
- Thiếu gia, trước mặt chính là địa bàn của gia tộc Tử Kinh Hoa. nếu rẽ qua phải ta sẽ đi qua đất phong Faulkner của gia tộc thiếu gia.
Lăng Tiêu gật gật đầu, nói:
- Không rẽ, thắng tiến về phía trước!
Không phải là Lăng Tiêu không muốn thuận tiện gặp mặt ca ca Lăng Chí. Nhưng do đã rời khỏi Penzias một đoạn thời gian, mặc dù có hai Kiếm Hoàng thủ hộ, tuy nhiên kẻ thù của mình cũng không phải là hạng đơn giản. Lăng Tiêu không muốn bởi vì Chiết gia trả thù mà làm bị thương đến người thân của mình. Huống chi hiện nay thực lực của hắn đã đạt đến một cảnh giới mới, Lăng Tiêu dĩ nhiên không sợ phải đối mặt với một chút uy hiếp.
Lúc này, trên bầu trời truyền đến một tiếng kêu trong trẻo, rồi một thân ảnh màu trắng lao xuống. Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy ma thú đáng sợ này, nhưng Trương Đại Niên vẫn cố ý lui ra thật xa. Uy thế này thật sự không thể chống cự.
Lăng Tiêu trong lòng vui vẻ hắn lên.
Tiểu Sửu đảo ánh mắt sắc bén, quét quanh một vòng rồi hạ xuống trên người Lăng Tiêu, cọ cọ vài cái rồi kêu lên mấy tiếng. Lăng Tiêu thân thiết vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Sửu, Tiểu Sửu hướng về phía Mình Nguyệt cạc cạc kêu lên hai tiếng, rồi vỗ cánh bay lên.
Tống Minh Nguyệt thấy Tiểu Sửu uy vũ thần tuấn thì cực kỳyêu thích, thấy Tiểu Sửu cũng thích nàng, trong lòng thập phần cao hứng
Lăng Tiêu nói:
- Phía trước dường như có người đang chờ chúng ta.
Trải qua song tu, thực lực Tống Minh Nguyệt nhanh chóng nâng cao, hiện tại đang là Ma Kiếm Sư bậc sáu đỉnh phong, còn thiếu chút nữa, là có thể bước vào hàng ngũ người luyện võ bậc cao, cho nên nàng một lòng suy nghĩ phải như thế nào để có thể đột phá. Nghe thấy Lăng Tiêu nói như vậy, Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười:
- Tốt lắm, vừa lúc ta đang khổ sở vì không có biện pháp đột phá. nếu có người đến gây khó dễ đúng là vừa hợp ý ta!
Đám người Trương Đại Niên cũng không lo lắng lắm, nguyên nhân rất đơn giản, người tới chắc chẩn là Tử Kinh Hoa Tần gia, mà Tần gia tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng khả năng xuất hiện người luyện võ cao cấp không lớn. Mà lực lượng bên mình, trong đội ngũ mấy trăm người, trừ những kẻ mạo hiểm bọn họ, gần như tất cả đều có thực lực ngoài Ma Kiếm Sư! Thậm chí rất nhiều người đã đạt đến thực lực Kiếm Tông!
Đây đích thực là một lực lượng đáng sợ! Lực lượng này nếu muốn tiêu diệt một quốc gia e cũng không là chuyện khó.
Cho nên, cho dù đối phương là Tần gia Tần Trạm, Trương Đại Niên cũng sẽ không có nửa phần e ngại. Nhiều năm qua, vẫn bị bắc phương vương giả Tần gia ức hiếp, loại cảm xúc này, thực sự đang muốn bộc phát.
Mạo hiểm đoàn cứ như vậy, ngẩng đầu, ưỡn ngực, tiến lên phía trước.
Phía trước, cách khoảng mười dặm, rốt cục cũng đã có thể thấy màu xanh của thực vật. Bọn người Trương Đại Niên thấy náo nức trong lòng: "cuối cùng cũng đã về đến nhà". Ngay cả Băng hải bí tộc nhân cũng lộ rõ ánh ngạc nhiên vui mừng trong mắt.
Tộc trưởng Băng hải bí tộc Ý Phong dẫn dắt tất cả tộc nhân, quỳ xuống tại chỗ, ánh mát mông lung hướng tới đường chân trời xanh biếc một màu, nghĩ đến cánh đồng tuyết mênh mông vừa từ giã, nước mắt ứa ra.
Mang theo kỳ vọng của của vó số Băng hải bí tộc nhân, giờ khắc này, Ý Phong đang vô cùng trang nghiêm cầu nguyện.
Phía trước bỗng nhiên nổi lên một đám bụi lớn. Hai mươi thớt ngựa đang phóng nhanh tới, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt đội ngũ.
Lập tức một hắc y kỵ sĩ, mát lộ ra tinh quang, biểu hiện tu vi không tầm thường, ánh mắt ngưng trọng, không chút ngạo mạn, tiến lên phía trước. Bởi vì trước khi đến đây, bọn họ đã biết, đoàn dị tộc nhân này có thể tiêu diệt một quốc gia có thực lực hùng mạnh! Nên dù cho là Tần gia tinh anh, cũng không dám sinh ra tâm tư kiêu ngạo!
Trương Đại Niên nhìn thấy kỵ sĩ đầu lĩnh, tuổi tác bốn mươi, dáng người gầy yếu, hai mắt lập tức nhíu lại, rồi nhanh chóng tiến lại gần Lăng Tiêu:
- Người này chính là Tần Trạm, mười năm trước đã tiến vào cảnh giới Kiếm Tông bậc năm.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng gật gật đầu, tuy rằng chưa biết ý đồ của đối phương, nhưng bọn họ chỉ mang ít người đến đây, điểm ấy cũng đã nói lên một loại thái độ: Muốn đàm thoại chứ không phải là đến để đánh nhau.
Tống Minh Nguyệt cũng nhìn ra điểm này, trong lòng nhiều ít có chút thất vọng.
Tần Trạm lập tức nhảy xuống, sau đó đứng tại chỗ, quan sát toàn bộ đội ngũ, rồi trầm giọng nói:
- Không biết vị nào là người lãnh đạo, tại hạ Tử Kinh Hoa Tần Trạm, muốn gặp mặt nói chuyện.
Lăng Tiêu thản nhiên nhìn thoáng qua Tần Trạm, thấy y đứng ở nơi đó, hơi thở thu liễm, khiêm tốn trầm ổn. Nếu không phải là đã nghe Trương Đại Niên cho biết thực lực của người này, hơn phân nửa sẽ bị bề ngoài của y lừa gạt! Bình thường người luyện võ hùng mạnh, luôn thích thả ra một tia khí thế, giống như ma thú hùng mạnh thường nhắc nhở người khác: không được tới gần ta!
Trên thực tế, như vậy mới có lợi, nhưng cũng có chỗ hỏng. Tần Trạm có thực lực hùng mạnh mà không mảy may biểu hiện ra ngoài làm Lăng Tiêu nhớ tới một câu: chó không sủa hay cắn người.
- Chính là ta, không biết có gi chỉ giáo?
Lăng Tiêu tiến lên mấy bước, hai mắt chăm chú nhìn Tần Trạm nói.
Đồng tử Tần Trạm chợt co rụt lại. Không ngờ y lại không nhìn thấu thực lực của người thiếu niên này! Thật sự là kỳ quái! Tần Trạm nghĩ thầm, trên mặt cũng không có toát ra nửa điểm khác thường, mà chỉ nhẹ nhàng cười, nói:
- Ngươi nói dối, phía sau ngươi là dị tộc nhân, chẳng lẽ ngươi coi thường gia tộc Tử Kinh Hoa ta không biết gì có phải không? Ngươi chỉ là một thiếu niên, có tư cách gì mà có thể đại biểu được cho một dị tộc? Mau mau trở về, gọi người có thể nói chuyện được với ta lên đay!
Tần Trạm muốn kích thích một chút người thiếu niên này, để chính hắn bạo lộ ra một chút thực lực. Bởi vì người luyện võ chi cần có chút dao động, lúc đó thực lực khắng định sẽ hiển lộ ra, từ đó mà có thể phán đoán ra thực lực của đối phương.
Trong lòng Tần Trạm tâm thật sự kỳ quái, chẳng lẽ hiện giờ thiên hạ thành trở người của thế hệ thiểu niên rồi sao? Như thế nào mà nhân tài ưu tú lại nhiều như thế? Đáng tiếc, bọn họ phần lớn cũng không thắng được mình.
Lăng Tiêu nhíu mày, rất tức giận, nói:
- Ngươi muốn nói chuyện thì phải có thái độ nghiêm túc, nếu ngươi có ý định gây chuyện thì cho dù nơi này là lãnh thổ gia tộc Tử Kinh Hoa của ngươi, ta cũng không coi vào đâu!
Tần Trạm kích nhân bất thành bị phản kích trở lại, hai mắt nhìn nhìn đi nhìn lại thiếu niên trước mặt, phát hiện, người thiếu niên trước mắt này, đúng là Lăng Tiêu kẻ vừa mới được đại ca nhắc đến.Trong lòng y không khỏi lấy làm kỳ quái, như thế nào lại gặp gỡ người thiếu niên tột đỉnh vinh quang của đế quốc ở chỗ này? Bức họa của Lăng Tiêu sòm đã được đặt trên bàn của gia chủ đại gia tộc, nói hắn danh chắn thiên hạ, kỳ thật cũng cũng không quá đáng.
- Ngươi... Chính là Lăng Tiêu?
Tần Trạm bộ dáng cấp bách vài phần, trên người chợt phát ra một cỗ khí thế cường đại, áp bách tới hướng Lăng Tiêu.
- Mọi người đều nói ngươi là một thiếu niên thiên tài, ta muốn xem xem, ngươi cường đại ở chỗ nào?
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
494 chương
73 chương
180 chương
257 chương
9 chương
81 chương