Ngang tàng cùng anh

Chương 27 : Thời cơ đến

Cô không về phòng ngủ, mà tới phòng vẽ. Vừa mở cửa phòng vẽ, liền thấy một người đản ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đang cao ngạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm tranh của cô. Nghe tiếng mở cửa, anh ta nghiêng đầu, thái độ khinh thường quan sát cô. Thấy cô đi vào. Người đàn ông kia lạnh giọng hừ một tiếng: “Một nha đầu chưa dứt sữa cũng phải làm phiền bổn đại gia đích thân ra tay!!! Đến đây, nể mặt A Vinh, tôi phá lệ nhận cô làm học trò. Có thể bái tôi làm thầy là vinh hạnh lớn nhất đời này của cô!!! ” Có bệnh à??? Lý Tử Thất liếc anh ta, người này không biết xấu hổ đến cảnh giới nhất định rồi!!! Người đàn ông kia liếc cô, trong mắt tràn đầy khinh thường. Hồi lâu mới hất cằm, bóp mũi nhìn cô: “Chẳng lẽ Trần Hoa Vinh còn chưa kịp nói cho cô thực lực của bổn đại gia???” Nói xong, anh ta đi tới bên tường, lấy một bức tranh của Lý Tử Thất xuống, khinh thường nhìn lướt qua: “Quá câu nệ hình thức!!! ” Tổn thương cô, tiện tay ném tranh của cô ra sau. “Cạch ——” Khung tranh rớt xuống đất, bể. Lý Tử Thất kinh ngạc ngẩn người, thấy anh ta thuốc màu màu xám tro, tạt lên tường!!! Lại một ống tre!!! Trong chốc lát, cả mặt tường bị tạt thành đủ màu sắc.......... Tóc Lý Tử Thất sắp dựng đứng!!! Đây không phải thầy, đây là một tên điên!!! Người này trên phun dưới nhảy, lúc đứng băng ghét, lúc leo bàn. Ước chừng hai mươi mấy phút, làm cả phòng lộn xộn. Trên tường, dưới đất, rèm cửa sổ, quần áo, tóc, trên mặt anh ta đều là thuốc màu!!! Lý Tử Thất muốn xông tới bóp chết anh ta, nhưng cô không có. Cũng không biết tại sao, cô từ đầu đến cuối đứng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm anh ta quấy rối. Không nói ra là cảm giác gì, cảm thấy động tác và tác phẩm anh ta giống như có ma lực!!! Mới bắt đầu chọc giận cô, lại thu hút cô đi thăm dò, tra cứu theo anh ta. Rốt cuộc, anh ta ngừng lại, anh ta cầm bút phác họa chi tiết. Không bao lâu, anh ta vẽ xong. Trên mặt tường xuất hiện.......... Một con sói!!! Một con sói cô độc đứng trên núi tuyết đón gió. Con sói há miệng, lộ ra răng nhọn, ánh mắt nó xanh biếc, chuyên chú, cao ngạo, là máu. Lông nó bị gió thổi dựng lên, tầng tầng lớp lớp, trên lông sói đầy băng tuyết, giống như một chiến sĩ không sợ lạnh!!! Phía sau con sói, chỗ xa vô cùng có sáu con sói điên cuồng chạy tới nó, hình ảnh lập tức trở nên sống động!!! Lý Tử Thất trợn to mắt nhìn, bức tranh này nhìn như hỗn loạn, nhưng lại rất có trình tự. Nhất là đôi mắt xanh biếc và lông sói màu xám tro bị gió thổi, hỗn loạn tinh tế, cảnh giới này.......... Thật khiến người ta ca ngợi!!! Tim Lý Tử Thất nhảy thình thịch, cô nhìn đến ngây người!!! Cô đối với tranh của mình đã vô cùng hài lòng, nhưng người đàn ông này vẽ, tựa như mở ra một cánh cửa cho cô!!! Anh mang đến cho cô tầm nhìn mới, lý niệm mới, trí tưởng tượng mới, sức sáng tạo mới!!! Người đàn ông tiện tay ném bút. Đi tới trước mặt cô: “Hôm nay là tiết đầu tiên, yêu cầu cô lĩnh hội sói hung tàn, sói đoàn kết, sức chịu đựng của sói, sói cố chấp, còn có sói liều mạng.” Lý Tử Thất đứng trước bức tranh kia, không nhúc nhích. Ánh mắt nhìn chằm chằm đầu sói kia. Ước chừng nửa giờ. Cô rốt cuộc xê dịch bước chân, nhưng lại đứng bất động. Lại mười phút trôi qua, cô mới đi tới, đứng đối diện vách tường bên cạnh. Cô nhìn chằm chằm vách tường cực kỳ lâu, từ từ nhắm mắt lại giống như đang cảm nhận cái gì, cô đột nhiên mở mắt ra, khom người, lấy hộp thước màu màu nâu, vẩy lên tường. Người đàn ông kia nhún vai nhìn cô. Khinh miệt cười lên, cô chọn màu này.......... Ha, đều là khí tức của bùn, chẳng lẽ cô muốn vẽ một vùng đất badan??? Lý Tử Thất chú tâm, thuốc màu trong tay vẩy lên tường từng chút từng chút. Trên vách tường dần thành hình. Người đàn ông kia từ khinh miệt, đến kinh ngạc, cuối cùng lại tìm một cái ghế ngồi xuống, anh ta nhìn tranh cô không chớp mắt. Tóc gáy dựng đứng từng sợi một. Hai giờ trôi qua, hai người bọn họ không nói một câu, Lý Tử Thất nghiêm túc vẽ, người đàn ông lẳng lặng nhìn. Lý Tử Thất mệt mỏi gập người, vẻ mặt cô cực kỳ chuyên chú, quá chú tâm vẽ, cuối cùng, khi để bút xuống, cô mới phát hiện mình mệt lả. Cô lau mồ hôi, quay đầu nhìn người đàn ông kia. Người đàn ông nhìn chằm chằm vách tường, khẽ nhếch môi, trong đôi mắt màu xanh nhạt tràn đầy khiếp sợ!!! Trừ khiếp sợ, càng nhiều hơn là kinh diễm*!!! (*) Bị vẻ đẹp làm cho kinh sợ. Đúng, kinh diễm —— anh ta bị bức tranh này kinh diễm!!! “Cô quả thật là một thiên tài!!! ” Lý Tử Thất quay đầu, nhìn tác phẩm của mình. Trên vách tường vẽ một con chim ưng oai phong rất sống động!!! Nó đang giương cánh bay lượn, nó bay thẳng đến bầu trơi mênh mông!!! Nó đang bay thẳng tới trời cao, nó đang khinh thường bầu trời!!! Nhất là đôi mắt con chim ưng, sắc bén, nhạy bén, cô độc đoạn tuyệt, uy nghiêm!!! Nó áp đảo vạn vật, uy phong lẫm liệt, chiếm lấy thiên hạ, trong mắt đầy ắp coi khinh và tự tin. Lý Tử Thất thưởng thức bức tranh của mình, đi tới trước mặt anh ta, học giọng điệu anh ta, nói: “Biết cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên không??? Hôm nay cho anh tiết học đầu tiên của đời người, yêu cầu anh lĩnh hội lòng dạ của chim ưng, sức mạnh của của chim ưng, tầm nhìn của chim ưng, ý chí của chim ưng, quan trọng nhất là —— sự cao ngạo của chim ưng!!! ” Người đàn ông nhếch miệng cười. Rốt cuộc đứng lên, trịnh trọng đưa tay về phía cô: “Jamie. Có thể trở thành bạn cô, là vinh hạnh của tôi.” Anh ta nói là bạn, mà không phải là thầy. “Lý Tử Thất!!! ” Cô đưa tay bắt tay anh ta. Jamie nhìn cô chằm chằm, nhớ kỹ cái tên này, Lý Tử Thất!!! ......... Trải qua buổi trưa tư duy gió bão, Lý Tử Thất phát hiện chỗ tốt của vẽ nguệch ngoạc!!! Cô vùi mình trong phòng vẽ, dùng bút vẽ lớn luyện tập trên giấy. Lúc xế chiều, trên áo cô, trên tay cô đều là thuốc màu đủ màu sắc.......... Cô đi tắm, dì Lưu tới lấy quần áo, thuận đường lấy đi toàn bộ quần áo và áo ngực của cô.......... Vì rất nhiều quần áo đều bị ném xuống lầu. Lý Tử Thất từ trong phòng tắm đi ra, phát hiện không có quần áo. Trong phòng thay đồ chỉ còn lại một cái đầm trắng Lôi Hạo Nhiên đưa tới. Váy cổ chữ V.......... sau lưng hở khoảng tương đối lớn. Nhưng cô không có đồ khác. Tất cả áo ngực đều đem đi giặt, cô chỉ có thể dùng miếng dán ngực màu hồng. Miếng dán ngực ôm lấy, ngực trắng đẹp dồn lại ở giữa, đường rãnh thật sâu, làm cô tự nhìn cũng cảm thấy xấu hổ. Không dùng thì đầm đó xuyên thấu, hai điểm hồng trước ngực lộ ra vô cùng rõ ràng.......... Như vậy càng không được. Thật đòi mạng!!! Mặc đồ cũng khó khăn vậy sao??? Cô dán hai miếng dán ngực lần nữa, hy vọng đường rãnh cạn một chút, nhưng mà.......... Ngực cô, quá.......... quá lớn. Trên thực tế, theo vóc người người đông phương mà nói.......... Vóc dáng càng cao, ngực càng nhỏ. Cô cao 1m71, hẳn là ngực nhỏ mới đúng. Nhưng ai biết sao cô.......... vóc dáng rất cao, ngực lại không nhỏ.......... Nói thật, cô không thích chút nào. Lúc mặc đồ, quả thật hơi khó khăn. Kệ, cứ vậy đi. Cô kéo cổ áo chữ V lên. Định kéo đến cổ. Nhưng kéo phía trước lên, phía sau lại lộ quá nhiều. Lý Tử Thất buồn rầy, sao thiết kế cái áo đầm này phiền phức như vậy??? Trong phòng vẽ, tâm tình Lý Tử Thất khó mà bình tĩnh. Cô vừa vẽ vừa tính toán làm sao đoạt lại tất cả đồ của cha mẹ cô. Đầu tiên, cứu bản thân ra ngoài, chuộc nhà!!! Sau đó gây dựng lại công việc. Tiền!!! Cô cần rất nhiều rất nhiều tiền. Mấy năm gần đây, thật ra cô kiếm không ít tiền, nhưng một phân tiền cũng không còn. Vì toàn bộ đều dùng để trả nợ thiết. Cô vẽ không ít, còn bán bản quyền không ít manga, cộng lại kiếm được hơn 200 vạn. Haiz.......... Phải sớm liên lạc công ty trò chơi, tranh thủ bán hai manga. Trả nợ cho công ty hết, cứu chú ra ngoài rồi nói sau. Tâm tình phiền loạn, bút dần hết mực. Cô hít sâu một hơi, phát hiện nắng chiều bên ngoài chiếu vào. Không nghĩ tới, ngày qua nhanh như vậy. Cô để bút xuống, đi lên ban công, chăm chú nhìn nắng chiều dần nghiêng về phía Tây, mắt vừa đau vừa nhức. Chốc lát, suy nghĩ theo gió bay xa.......... ..........