Chương thứ nhất – c Giờ tan tầm. Thang máy thủy tinh kiểu treo ngoài chầm chậm hạ xuống. Lần này bất đồng chính là, chỉ có Trác Lập Phàm một mình đứng ở thang máy. Mượn cớ thoái thác vừa làm xong một cái PROJECT có chút mệt mỏi, liền sớm về nhà. Rồi sau đó Cao Tuấn ra ngoài hẹn được người đi ăn cơm. Nói là ăn cơm chiều, nhưng Trác Lập Phàm biết rõ hắn tiếp theo chắc nhất định sẽ đi phao*, không đến hừng đông hai, ba giờ hắn tuyệt đối sẽ không về nhà, điển hình cho dạng cú mèo. Đối với người từ nhỏ sinh trường ở nước ngoài như hắn, lệ thường đều tuân theo hình thức sinh hoạt buổi sáng bắt đầu từ giữa trưa. Đương nhiên, đó là tự do của hắn, y tuyệt đối sẽ không can thiệp, cho dù hắn suốt đêm không về. Y không phải không biết rõ, bên ngoài lời đồn liên miên, nói y cùng Cao Tuấn là tình nhân đồng tính như keo như sơn. Nhưng y quá lười giải thích. Người trong tự trong, kẻ đục tự đục. Y chỉ cần làm tốt công tác của công ty là được, chuyện còn lại, một mực mặc kệ. Y tinh tường biết rõ, bất luận là trong mắt đàn ông hay phụ nữ, Cao Tuấn đều là một đóa hoa anh túc mê người, tà mỹ, nhưng mang độc, không phải y có khả năng vịn cành hái xuống được. Mà Cao Tuấn cũng tinh tường hiểu rõ, Trác Lập Phàm tựa như một cái chậu đá, sóng gió có to mấy, cũng vẫn là một khối đá núi, là hắn chuyển không đi. Rất nhiều bất đồng, nhân sinh quan giá trị quan và giáo dục từ nhỏ, hoàn cảnh sinh trưởng khác biệt thật lớn, khiến cho quan hệ hai người, chỉ dừng ở đó. Hai người mặc dù ở cùng một chỗ, nhưng là các hành kỳ đạo, Kính Vị phân minh*, nước giếng không phạm nước sông. … Thực sự có điểm mệt mỏi, quay lại vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút thôi. Trác Lập Phàm nhẹ ngẩng đầu, xa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ thủy tinh. Tầm nhìn của người ở lầu cao tầng 42, cảm giác tựa hồ có thể đem thành phố này đạp dưới chân. Dư quang hoàng hôn bao phủ lên tòa đô thị này một tầng sắc thái ưu uất, rừng rậm sắt thép dày đặc chi chít, những điểm nhỏ li ti chạy chậm đếm không hết, đang ào ạt tuôn chảy. Tia sáng vàng kim vượt qua giữa tòa nhà như thoi đưa, từng đạo, chậm rãi tràn ra khắp giữa những khoảng cách, những tia sáng kia, dường như cũng mang theo một chút ít tang thương, một chút ít mệt mỏi nào đó. Đứng ở điểm cao nhất của thành phố này, cảm giác duy nhất, liền chính là – mỏi mệt. Chính là, mỏi mệt. Trí mạng mỏi mệt… Trác Lập Phàm thong thả nhìn phong cảnh bốn phía chậm rãi hạ xuống, khép mắt, ở phía sau gọng kính hơi hơi phát nhiệt cảm thụ dư nhiệt của hoàng hôn. Vì sao chỉ có sự mỹ lệ đã trôi đi, mới đặc biệt khiến người lưu luyến? Mới vừa đi ra khu thương mại Vương Miện, liền cảm giác được ánh mắt ngưỡng mộ trên đường đi. Mọi người đều biết rõ, người đi vào tòa nhà chọc trời cao ngất trời mây trước mắt này, đều là tinh anh trong số tinh anh. Mà cái công ty gia nhập vào bên trong, cũng đều là xí nghiệp đa quốc gia hạng nhất. Y mới 27 tuổi, nhưng đã sở hữu một chung cư cao cấp, một chiếc xe hơi, cùng một cái công ty không tệ. Y ở trong mắt người khác, sự nghiệp đã công thành danh toại. Hết thảy những thứ có được đó, y chưa từng dựa vào bất kì kẻ nào, cũng không có bất luận kẻ nào để có thể dựa vào. Toàn bộ tất cả, đều là y cực cực khổ khổ, tay trắng dựng nghiệp. Nhưng vậy lại làm sao? Hết thảy đó, đều không phải y chân chính mong muốn. Y thậm chí chưa từng kế hoạch, của đời mình sẽ trở thành như vậy. Một trận gió lạnh, nhẹ nhàng lướt qua, y kéo chặt cổ áo, đi về phía bãi đỗ xe. Gió đêm cuối mùa thu mang theo chút lạnh, hoàng hôn chiếu lên bên mặt đường nét rõ ràng, cùng chiếc cằm kiên nghị của y. Đại đô thị dĩ nhiên phồn hoa, nhưng chung quy… không phải cố hương a! Hoàng hôn của quê nhà, chẳng biết so với nơi này đẹp hơn bao nhiêu lần! Đã lâu rồi.. Ký ức xa xôi, trung tuần tháng mười, đêm lạnh như nước, thì ra sự khác biệt giữa đầu mùa xuân và cuối mùa thu, là rõ ràng như vậy. Rõ ràng đã đi xa đến thế… Thế nhưng vì cái gì, ký ức kia vẫn không chịu biến mất? Ngẩng đầu ngưỡng vọng bầu trời, bên tai tựa hồ còn lưu lại tiếng hát của tuổi thơ, trong không khí, dường như phiêu tán hương thơm của bùn đất trong sơn cốc thời trẻ dại. Cảnh báo chính mình lại thất thần, y nhẹ lắc đầu, đột nhiên mở ra cửa xe, bỗng mất tự nhiên rụt tay một phát, ý thức lại, y che đi tay phải của mình, nhẹ nhàng đè xuống ngón út. Dư quang hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu nghiêng quang ảnh, nhàn nhạt chiếu lên ngón út tay phải cứng ngắc cuộn lại của y, mặt trên nó, có dấu vết ngày xưa vết sẹo lưu lại. Đã bao nhiêu năm, dấu vết này, cứ mãi không cách nào mất đi. Sau đó, y ngồi vào trong xe, mặc cho ám ảnh đem y nhấn chìm. ===chap1 end=== * đi phao: đi chơi bời * Các hành kỳ đạo, kính vị phân minh: Các hành kỳ đạo: mỗi người có một con đường đi riêng của họ. Kính Vị phân minh: Người ta nói rằng rất dễ xác định nguồn nước tại ngã ba sông Kính và sông Vị. Nước từ sông Kính thì nhiều bùn, trong khi nước từ sông Vị thì rất trong. Mặc dù nước của hai con sông bị trộn lẫn vào nhau, ranh giới giữa chúng lại thật rõ ràng.