Chương thứ sáu – b Khép lại cửa phòng, Cao Tuấn buông tay, cùng Văn Hiểu sóng vai đi trên lối đi nhỏ giữa bệnh viện. “Sắc mặt rất khó coi, ghen rồi?” Hắn mỉm cười nhìn mặt Văn Hiểu. “Thế nào lại?” “Một đứa làm bộ làm tịch, thôi thì cũng được, nếu như hai đứa đều làm bộ làm tịch, vậy nhưng đủ nghẹn…” Cao Tuấn đột nhiên ta thán một hơi. Văn Hiểu nhìn hắn khó hiểu. “Thôi đi, nể tình ăn của cậu nhiều cháo như vậy, cho cậu biết một cái bí mật cũng được.” “Bí mật gì?” “Cậu có lục ví da của cậu ta chưa?” “Không có.” “Tìm cơ hội lục lục ví da của cậu ta, cậu sẽ biết rõ người trong lòng cậu ta thực sự yêu là ai.” “Anh nói… Trác Lập Phàm?” “Ngoài cậu ta còn có ai?” Cao Tuấn nói: “Cái người đó đó, hồi mới tiếp xúc, còn cho rằng cậu ta là con sói đen khốc khốc, thế nhưng tiếp xúc lâu, mới phát hiện hóa ra cậu ta chỉ là một chú cừu lớn không quá thích nói chuyện mà thôi, thực là một thằng cha thú vị!” “Anh ấy cái gì cũng không chịu nói với tôi.” Văn Hiểu buồn bã cúi đầu. “Có một số người, cậu liếc mắt thì có thể nhìn thấu. Bất quá có một số người a, cho dù cậu cùng hắn bên nhau mười năm, có khi cũng vẫn không hiểu được hắn. Tin tưởng cảm giác của cậu, và đôi mắt mình, thì được rồi.” Nói xong câu thoại này, hắn một khuôn mặt tự đắc nâng cằm, “Anh thật sùng bái chính mình, cư nhiên có thể nói ra lời nói thâm ảo như vậy!” Văn Hiểu không khỏi bật cười. “Được rồi, anh đi tán gái, thằng cha họ Trác liền giao cho cậu đó!” Nói xong tiêu sái phất tay, rời đi. Ha ha, hưởng thụ hạnh phúc, đó mới là ý nghĩa thực sự của nhân sinh! Văn Hiểu nhìn bóng lưng hắn đã đi xa, trong lòng nổi dậy một sóng lại một sóng tình tự vừa chua vừa đắng. Kết hôn, hai chữ cỡ nào châm chọc. Hắn đã từng kêu gào muốn gả cho y, mà y cũng đáp ứng phải cưới hắn. Đã từng thành khẩn thề thốt, vang vọng bên tai, không có một ngày quên, thế nhưng, vì sao lại thay đổi? Rốt cuộc là vì cái gì? Nếu như không phải mười ba năm trước đây y rời hắn mà đi, Văn Hiểu tin tưởng, chính mình sẽ giống như lời thề thời nhỏ, chỉ chạy theo một mình Trác Lập Phàm. Đã từng cỡ nào kiên trì tin tưởng, sau khi lớn lên, liền nhất định có thể gả cho Trác Lập Phàm, làm cô dâu của y, để trong mắt y chỉ có một mình hắn, chỉ nhìn hắn, bảo hộ một mình hắn, chỉ mỉm cười với hắn, chỉ hôn một mình hắn. Ý niệm mạnh mẽ cỡ nào a, đã bao nhiêu mùa, cư nhiên sẽ tiêu thất vô ảnh vô tung, giống như hạt bụi trong không khí? Cảm tình không nơi ký thác, cuối cùng khiến hắn lựa chọn một cô gái làm bạn cả đời. Mà cảm tình hắn cho y, phải vĩnh viễn chôn giấu nó vào góc xó sâu nhất dưới đáy lòng, ép buộc, quên lãng hết thảy. Thế nhưng, vì cái gì lại nhìn thấy y? Hồi ức một khi câu lên, tựa như mặt biển lúc thủy triều dâng, trong nháy mắt càn quét tất cả, triệt để nhấn chìm hắn, không có một chút khoảng trống để thở. Hai bàn tay hơi lạnh chạm lên đôi môi của mình. Bên trên còn lưu lại xúc cảm lửa nóng ngày hôm qua, chân thật mà khắc sâu. * * * Nằm viện quan sát vài ngày, bệnh bao tử của Trác Lập Phàm dần dần ổn định. Cùng lúc đó, y cũng hoả táng di thể của cha mình, theo ý nguyện của ông, đặt vào trong mộ viên chung của xã Tùng Hồ. Nghi thức đơn giản mà nặng nề. Sinh mệnh, đến cuối cùng bất quá là một nắm tro tàn. Tung ra, liền sẽ khói tiêu mây tán. Cao Tuấn sau khi giúp y xử lý xong tang sự của cha y, bỏ chạy không thấy bóng người, chắc là không chịu nổi tịch mịch. Văn Hiểu vẫn giống như lúc thường, mang cơm cho y, để khỏi phải chịu nỗi khổ đồ ăn bệnh viện khô khốc khó nuốt, nhưng hắn cứ nói đều là Lý Dĩnh chuẩn bị giúp hắn. Có khi hắn cũng đến thăm y cùng với Lý Dĩnh, ba người nói nói cười cười, hòa hợp hệt như trước đây, mà hắn và Lý Dĩnh nhìn vào vẫn là hài hòa như thế, tương hợp như thế. Hết thảy đều đang phát sinh, hết thảy lại giống như cái gì cũng không phát sinh. Tựa hồ không ai thực sự chú ý, rốt cuộc quá khứ đã phát sinh những gì. Ôm ấp chặt chẽ ở đầu đường lúc nửa đêm, môi hôn cuồng nhiệt trong bụi cỏ ở sơn cốc, buồn bã đối mặt dưới dư quang buổi hoàng hôn, đều như là ký ức rất xa xôi rồi. Xa đến căn bản không giống như là chân thật. Y sắp sửa xuất viện. Y nghĩ, có lẽ tất cả này đều sẽ rất nhanh kết thúc. * * * “Lập Phàm.” Trác Lập Phàm ngồi trên ghế dài trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện nghỉ ngơi vừa quay đầu, liền thấy được Lý Dĩnh. “Anh sao lại ở đây? Văn Hiểu mang cơm chiều đến cho anh, anh ấy đã đi phòng bệnh lầu hai của anh rồi.” Lý Dĩnh đi tới trước mặt y. “Anh lập tức sẽ đi.” Trác Lập Phàm đứng lên, “Em không đi lên luôn sao?” “Không đâu, em bảy giờ có hẹn với một vị khách, phải lập tức qua đó.” Lý Dĩnh nhìn đồng hồ đeo tay, “Văn Hiểu vừa vặn đêm nay không có công chuyện, để anh ấy ở cạnh anh lâu một chút đi.” “Cảm ơn em.” Trác Lập Phàm mỉm cười nói với cô. Cô gái tốt như vậy, Văn Hiểu nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, nghĩ như vậy, lại có vài phần cảm thấy vui mừng. “Không cần khách khí. Hẹn gặp lại.” Lý Dĩnh mỉm cười xoay người, đột nhiên, Trác Lập Phàm nhìn thấy từ trong túi xách quên kéo dây kéo của cô rơi xuống một tờ giấy giống như giấy xét nghiệm bệnh. “Đợi đã.” Trác Lập Phàm cúi xuống nhặt tờ giấy. “Xét nghiệm thai sản” vài chữ tiêu đề ánh vào tầm mắt, động tác một phát cứng đờ. “Là của em.” Lý Dĩnh đón lấy tờ giấy, sắc mặt trong nháy mắt thẹn đỏ. “Em và cậu ấy…” Trác Lập Phàm miễn cưỡng nặn ra vài chữ từ kẽ răng. “Vài ngày trước làm kiểm tra, hôm nay tiện thể đến lấy kết quả, có rồi…” Lý Dĩnh e thẹn cúi đầu, “Anh trước tiên đừng cho Văn Hiểu biết, được chứ? Em muốn cho anh ấy một kinh hỉ.” “Chúc mừng, thực sự chúc mừng các em.” Trong khoang miệng lại truyền tới vị máu… Vừa tanh vừa đắng. Nhưng mà trên khuôn mặt Trác Lập Phàm vẫn bày ra một nụ cười, từng câu một nói với cô gái đang thẹn đến không ngẩng được đầu ở trước mặt. Là an bài sao? Hết thảy, đều là an bài đi! Không có cái gì là chân thực, không có cái gì có thể vĩnh hằng. Cho dù có yêu một người nữa, cuối cùng, hắn vẫn sẽ không thuộc về mình. ===chap6 end===