Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt
Chương 279
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Bầu trời mây đen rậm rạp, thỉnh thoảng có vài tia chớp sáng rực lên xẹt ngang bầu trời, mưa rơi xối ướt đẫm cửa sổ xe, cần gạt nước cũng không kịp gạt nước, khiến đường nhìn có chút mơ hồ. Đoàn xe gian nan tiến lên, tựa như đang đi thuyền trên lục địa vậy, vượt qua ngàn bọt nước.
Khí trời thực sự ác liệt, quả thực là một cuộc khảo nghiệm dành cho những người rút lui khỏi cùng kẻ tập kích.
Lạc Mẫn đặt Chu Lạc vào lòng Chu Tự, sau đó lấy ra một áo chống đạn được chế tạo đặc biệt bên cạnh, giúp Chu Tự cởi áo khoác, để y mặc áo chống đạn. Áo chống đạn này không chỉ được chế tạo từ nguyên liệu đặc biệt, vừa nhẹ lại rắn chắc, hơn nữa phía trước còn có túi lớn. Lạc Mẫn ôm lấy Chu Lạc, bỏ vào túi trước áo, lập tức khóa túi lại kín cẩn, che kín toàn bộ cơ thể của nhóc lại.
Chu Lạc cảm thấy khó chịu, đưa tay đẩy ngực của Chu Tự, la hét: “Ba à, không muốn, không muốn đâu …”
Chu Tự biết tình thế nguy cấp, áo chống đạn này y nhất định phải mặc. Nửa cuộc đời của y đều là trong mưa bom bão đạn, với tất cả nguy hiểm đều không có gì phải sợ hãi, nhưng chỉ có đứa con trai duy nhất này, thì dù thế nào cũng phải bảo vệ. Điều khiến y ngạc nhiên chính là, Lạc Mẫn lại đem nhóc bỏ vào trong đây, rõ ràng nếu có tình huống khẩn cấp, nhất định phải bảo vệ y cùng con trai y vậy. Nhưng còn Lạc Mẫn thì sao?
Vừa nghĩ vậy, y nhất thời nóng nảy, ôm lấy tay Lạc Mẫn, cúi đầu mà hỏi thăm: “Em muốn làm gì?”
Lạc Mẫn ngẩng đầu nhìn đôi mắt y, ôn hòa cười: “Để anh mang con theo, em một mình chạy cũng dễ hơn.”
Thanh âm hai người bọn họ đều rất thấp, hiển nhiên sợ con trai mình nghe được.
Chu Tự càng nóng: “A Mẫn, không được nói giỡn, anh biết em không phải người như thế. Anh nói cho em biết, em đừng có nghĩ tới việc ra tay đánh nhau. Chúng ta một nhà 3 người, huyết nhục tương liên, phải cùng nhau đi, phải cùng nhau ở.”
Lạc Mẫn mặt trầm xuống: “Chính vì là người một nhà, vào thời khắc mấu chốt nhất định phải lý trí lãnh tĩnh cân nhắc sự tình, không được xử trí theo cảm tính.”
“Gì mà xử trí theo cảm tính?” Chu Tự cắn răng, một tay vừa ôm con trai đang bất an, vừa nắm chặt tay người bên cạnh mình, oán hận mà nói. “Anh đang chán gần chết thời gian này rồi, anh rất nhớ khoảng thời gian chứa đựng cuộc sống ân cừu khoái ý. A Mẫn, anh không hề định đến cửa trời, bước qua chính đạo, tranh cử nghị viên, tranh cử tổng thống, nếu có là vì muốn báo đáp tài bồi của chú Nguyên với anh, nhưng quan trọng nhất là cũng vì em, bây giờ còn vì con trai chúng ta. Anh không hy vọng em sẽ theo anh có cuộc sống xuất sinh nhập tử, hy vọng em cùng con có 1 cuộc sống an bình, thoải mái dễ dàng. Tuy rằng trong quá trình này sẽ gặp nguy hiểm, nhưng chúng ta phải cùng nhau đối mặt, em tuyệt đối không được bỏ anh 1 mình để tự mình chống đỡ, nghe rõ không?”
“Được.” Lạc Mẫn ôn hòa cười, vừa nắm tay y, vừa đưa tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ mặt con trai. Hắn thoải mái mà nói. “Anh yên tâm. Em hiểu tâm ý của anh, sẽ không làm bậy đâu. Anh xem đi, anh quýnh lên như thế, khiến con sợ rồi này.”
Chu Tự nhìn con trai mình đang sợ, liền thay đổi, nở nụ cười dễ dàng, hài lòng mà nói: “Tiểu Lạc đừng sợ, một lát nữa cha, ba cùng con sẽ cùng người khác chơi trò chơi trốn tìm, cha mang theo con như vậy, chúng ta sẽ chạy trốn nhanh hơn.”
Chu Lạc vừa nghe, quả nhiên cao hứng, ha ha cười nói: “Dạ, dạ.”
Lạc Mẫn yên lòng, cầm lấy micro hỏi tổ trưởng đặc cần: “Thế nào rồi? Có tình huống gì khác thường không?”
“Trong biển có người.” Tổ trưởng đặc cần của bọn họ là một lão đặc công nhiều năm kinh nghiệm, lúc này rất rất lãnh tĩnh. “Căn cứ theo máy quản chế, thì có 3 canô đang tiếp cận hướng chúng ta, mỗi chiếc có 3 người, đều mang vũ khí hạng nhẹ. Mưa quá lớn, nhìn không ra là địch hay bạn, chúng tôi vẫn còn đang xác nhận.”
“Được.” Lạc Mẫn trấn định nhìn màn hình máy vi tính bạc đặt trước chỗ ngồi của mình, nhìn số liệu từ máy dò xét cảm truyền đến. Hắn nhìn từng cơn sóng trong biển, thấy được 3 canô đang tiếp cận cạnh biển nên đoàn xe bọn họ đang hướng tới, đôi mắt trở nên tối đen. Một lát sau, hắn mới bình tĩnh mà hỏi thăm: “Trên ngọn núi chung quanh có tình huống gì không?”
“Tín hiệu dò xét của chúng tôi đã bị quấy rầy, tạm thời tình huống bất minh.” Lão đặc công kia tất nhiên biết chuyện gì đang xảy ra. “Chúng tôi đang tăng tốc, sẽ nhanh chóng chạy tới cạnh biển.”
“Được.” Lạc Mẫn quả đoán nói. “Nếu có tình huống không ổn, thì phải thực hiện phương án số 9, chọn phương án số 1.”
“Yes, sir.” Tổ trưởng tổ đặc cần rất thẳng thắn trả lời, không hề do dự.
Lạc Mẫn bên hông rút ra Desert Eagle ngân sắc, đặt vào tay Chu Tự, bỏ mấy dãy đạn vào trong túi y, kề bên tai y, ôn nhu cười nói: “Anh phải bảo vệ con của chúng ta, em sẽ tự lo cho mình.”
Chu Tự không nghĩ hắn sẽ là một người “ích kỷ” như thế, nghi hoặc nhìn hắn một cái, thấy hắn cười, thực sự nhìn không ra được hắn đang có “âm mưu” gì, không thể làm gì khác hơn là hôn hắn 1 cái, cười gật đầu: “Được, nghe lời em.”
Chu Lạc mỗi lần thấy cha hôn ba mình thì đều vui vẻ nhảy lên, lúc này cũng không ngoại lệ, trong lòng Chu Tự nhảy nhót không ngớt, la hét: “Con cũng muốn, con cũng muốn.”
Chu Tự đương nhiên cầu còn không được, khoái trá hôn nhóc.
Nhưng Chu Lạc lại nghiêng cơ thể né tránh: “Không chịu, không chịu, con muốn ba cơ.”
Chu Tự phiền muộn nhìn Lạc Mẫn. Lạc Mẫn nhìn hai người mà hắn yêu nhất ở ngay trước mặt, cảm giác quả thực là nhìn hai đứa nhỏ 1 lớn 1 nhỏ. Hắn nghiêng người, để con trai kề môi nhỏ hôn lên mặt mình 1 cái, lập tức hôn lại con mình, sau đó cũng hôn lại Chu Tự.
Một nhà ba người đều nở nụ cười.
Xe bọn họ chạy rất nhanh trong cơn mưa, kỳ thực rất mạo hiểm, bởi vì tầm nhìn quá kém. Thế nhưng, so với việc kẻ địch đã phát động tập kích đang ở ngay gần kề, thì loại nguy hiểm này còn kém hơn, với lại cũng có thể khống chế được. Tài xế của bọn họ đã từng được huấn luyện nghiêm khắc, trong tình huống dù ác liệt cỡ nào cũng có thể bình tĩnh ứng phó, lúc này vững vàng lái xe, nhanh chóng chạy hướng về cạnh biển.
3 canô ở bên cạnh biển đang lướt nhanh trong mưa, khó khăn lắm mới tiếp cận được cạnh biển. Bỗng nhiên, từ một chỗ khác xuất hiện 2 canô, tà tà tiến lên về phía bọn họ.
3 canô kia không hề đổi hướng, người trên đó lập tức cầm súng súng tự động bắt đầu nổ súng.
2 canô kia lập tức bắn trả.
Nhất thời, trong cơn mưa liền vang lên tiếng súng còn muốn dày đặc hơn tiếng mưa rơi.
Đoàn xe bọn Chu Tự tốc độ vẫn không hề chậm lại, trái lại một mực gia tốc, may mà xe bọn họ là loại chống đạn trọng hình do Đức chế tạo, thân rất nặng, dù chạy trên mặt đường ẩm ướt hay trong cơn mưa lớn vẫn chạy rất ổn.
Hơn nửa tiếng sau, bọn họ đi ra từ đường cái quanh biển, chạy vào đường cái thứ 1 chạy thẳng ra bến tàu cạnh biển. Con đường này phải đi qua một ngọn núi bao trùm rừng rậm, vừa xuống núi là có thể thấy bến tàu.
Lạc Mẫn nhìn màn hình quản chế trước mắt, ngưng thần nghe trò chuyện từ tai nghe mini.
Chung quanh bọn họ, trong biển, trên núi, rất nhiều chỗ đang phát sinh chiến đấu kịch liệt. Nhân viên hành động Cục Quốc An cùng bang chúng Nhật Nguyệt Hội đang toàn lực chặn đường địch nhân.
Hành Cung của Khố Tạp cũng đang bị bọn vũ trang tập kích, vệ đội của y đang cố gắng chống đỡ, đợi viện quân đến.
Lạc Mẫn gọi hai người trong tiểu tổ hành động vẫn chưa tham gia chiến đấu, muốn bọn họ lập tức chạy tới Hành Cung Khố Tạp, toàn lực bảo hộ một nhà Cổ Lỗ Vương an toàn.
Lâm Tĩnh dẫn hơn nửa đội viên đặc công đã đến bến tàu. Hắn hạ lệnh 1 trung đội lưu lại đây, chuẩn bị nghênh tiếp phó tổng thống, bảo hộ bọn họ lên thuyền, còn mình mang theo những người còn lại đi ô-tô vào núi, nghênh đón đoàn xe Chu Tự.
Do hai người thuộc tiểu tổ hành động rời khỏi vị trí mà Lăng Tử Hàn đã bố trí vị trí trấn giữ, nên khiến kẻ tập kích có thể đi vào.
Đoàn xe bọn họ Chu Tự đã xuống núi, nhưng chỉ kịp nghe 1 tiếng nổ, thấy 1 xe cảnh vệ chạy phía trước bị nổ tung bay vào không trung, rồi lập tức rớt xuống núi lăn đi.
Sau đó, rất nhiều đạn hỏa tiễn bắn lại chỗ bọn họ. Xe cảnh vệ thứ hai biến thành 1 hỏa cầu, đụng mạnh vào lên vách núi, lại bị bật văng ra, nằm ngang ngay con đường.
Xe phía sau tất cả đều dừng ngay.
Tiếng súng lập tức vang tới.
Chu Tự cùng Lạc Mẫn liếc nhau, nắm chặt súng trong tay.
Lạc Mẫn dùng tay trái kéo nắp túi trên áo chống đạn kéo chặt lại, bịt chặt hai lỗ tai của nhóc lại.
Chu Tự dùng cánh tay trái ôm giữa chặt lấy thân thể của con mình, dùng lòng bàn tay che đôi mắt nhóc.
HẾT CHAP 48
Mục lục
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
110 chương