Khác Lượng và Khác Diệp chưa giết chết Doãn Tử Dao.
Họ để nó lưu lại trong đại trạch viện, làm ‘kho cấp máu’ nuôi dưỡng họ.
Trừ máu tươi ra, huynh đệ Khác Lượng và Khác Diệp thích ăn nhất chính là quả màu tím kia. Doãn Tử Dao sống trong đại trạch mỗi ngày đều đến dưới cây đại thụ đó nhặt quả về cho họ, họ ở trong viện khai hoang một mảnh đất nhỏ, cho nó trồng rau dưa, trái cây.
Khác Lượng và Khác Diệp có pháp lực cao thâm, đối với Doãn Tử Dao tương đối dung túng, đó là vì Doãn Tử Daokhông có ý tứ muốn chạy trốn, cho nên họ cũng không có hạn chế hành động của nó.
Doãn Tử Dao nghĩ muốn làm cái gì, đi đến đâu, chỉ cần nói một tiếng với Khác Diệp hoặc Khác Lượng, thông thường bọn họ đều cho phép. Thậm chí có lúc Khác Lượng thấy Doãn Tử Dao bận rộn, hắn cũng chủ động giúp đỡ.
Nhưng mà, Khác Diệp thì không như vậy, hắn sẽ hóa thành thú hình nằm trên hành lang mát lạnh nhìn thân ảnh bận rộn của Doãn Tử Dao, tựa hồ rất lấy làm khoái lạc.
Nhưng là, cá tính cẩn trọng, lại có thể là do nguyên do thân là trưởng tử, cho nên sau một đoạn thời gian chung sống, Doãn Tử Dao thường nhìn không quen một số thói quen xấu của Khác Diệp và Khác Lượng.
Cũng vì như vậy, nó và hai huynh đệ bọn họ thường xuyên phát sinh một chút tranh chấp.
“Hai người các ngươi rốt cuộc là muốn ta nói bao nhiêu lần a? Muốn ở trần ta cũng không phản đối, nhưng y phục đã cởi bỏ thì đừng vứt bậy khắp nơi chứ!” Doãn Tử Dao tức phì phì trừng mắt nhìn Khác Lượng và Khác Diệp nằm dài trên hành lang hóng mát.
“Còn có, xương cốt gặm hết thịt cũng đừng vứt lung tung loạn xạ chứ, một quang cảnh mỹ lệ như thế này mà nhìn tới cứ giống như một ngọn núi di cốt tản đầy âm u khủng bố, các ngươi có hiểu hay không?”
Doãn Tử Dao niên kỷ tuy nhỏ, lại lấy thân là kho cấp máu, nhưng chỉ cần là nó nhìn không quen hoặc kiên trì, nó thế nào cũng không chịu nhượng bộ.
Vì thế, khi nó phát hiện căn nhà vừa dọn dẹp sạch, không bao lâu lại bị hai huynh đệ bọn họ làm cho dơ bẩn không chịu nổi, Khác Lượng và Khác Diệp tránh không được lại bị gọi tới để nó mắng cho một trận.
“Các ngươi có từng thấy y phục ta thay ra bị tùy tiện vứt lung tung không? Đương nhiên không có! Các ngươi nếu là thú bình thường thì cũng thôi đi, nhưng mà các ngươi biết hóa thành nhân hình a, y phục, tàn cốt thức ăn của chính mình thì dù sao cũng phải tự nhặt nhạnh đi!”
Doãn Tử Dao đối với thói quen xấu của Khác Diệp và Khác Lượng nhìn rất không thuận mắt.
Khác Lượng cá tính mềm dịu chỉ rụt rè cười cười, “Xin lỗi, là chúng ta không đúng, thói quen mà, trong nhất thời cũng không có cách thay đổi được, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng cải thiện.”
Doãn Tử Dao đối với sự hối cải của Khác Lượng tương đối thỏa mãn gật gật đầu, còn cúi đầu cho Khác Lượng một nụ cười tán dương.
Nhưng mà, Khác Diệp với cá tính cuồng liệt lộp chộp thì không như vậy, hắn một bộ cao cao tại thượng liếc nhìn Doãn Tử Dao.
“Nếu đã nhìn thấy không phải ngươi sẽ thuận tay lấy đi giặt hay đem vứt sao! Ở đây là địa bàn của chúng ta, chúng ta thích làm gì thì làm như vậy, nào đến phiên ngươi một kho cấp máu quản lý!” Khác Diệpkhông khách khí phản bác lời của Doãn Tử Dao.
“Nga, đúng nga!” Doãn Tử Dao khinh thường khì mũi, nó tức giận nhìn Khác Diệp, “Vậy được, bắt đầu từ bây giờ ta cái gì cũng không nói nữa. Nhưng mà, chuyện báo yêu pháp lực vô biên, khống chế tất cả có cuộc sống lười biếng nhớt thây này nếu như truyền ra ngoài, còn không phải để cho người ta cười rụng răng sao?”
“Ai dám chê cười chúng ta? Trong thiên hạ này còn có người nào có cái gan đó!” Khác Diệp khinh khi cười nhạo.
“Vậy sao?” Doãn Tử Daokhông thể hiện yếu thế nhìn thẳng vào con ngươi màu đen của Khác Diệp. “Bộ dáng đáng sợ ăn lông uống máu của các ngươi, bất cứ ai nhìn thấy đều sợ. Các ngươi cần máu để duy trì sinh mạng điểm này ta cũng không nói gì, nhưng mà các ngươi vì sao nhất định phải ăn thịt sống?” Trong ngữ khí trào phúng của nó thể hiện rõ ra sự bất đắc dĩ.
“Huynh đệ chúng ta chính là thích ăn thịt sống, thế nào? Ngươi quản được sao? A Dao, ngươi đừng quên, là chúng ta đại phát từ bi nuôi dưỡng ngươi ở chỗ này, ngươi mới có thể giống như hiện tại ăn ngon, ngủ say đó! Ngươi còn dám ở chỗ này to tiếng với ta, đi!
Xem ra, Khác Diệp một chút cũng không xem sự trách cứ của Doãn Tử Dao ra gì.
“Ô____” Doãn Tử Dao đột nhiên che mặt khóc lớn.
Hành động đột ngột này của nó nhất thời khiến Khác Diệp và Khác Lượng bị dọa ngây ra, vì trước giờ họ chưa từng thấy qua có người nói khóc liền khóc. Hơn nữa, họ cũng không rõ Doãn Tử Dao vì sao lại khóc? Nhất thời, hai người đều luống cuống tay chân.
Khác Lượng đi ra sau lưng Doãn Tử Dao, tay chân lúng túng ôm Doãn Tử Dao vào lòng, nhẹ vuốt sau lưng nó, dịu giọng hỏi: “Tiểu Dao, sao vậy? Sao đột nhiên lai khóc?”
“Đúng a! A Dao, ngươi sao nói khóc liền khóc vậy chứ?” Lúc này Khác Diệp cũng biến thành hình người đi ra sau lưng Doãn Tử Dao.
Hắn muốn an ủi Doãn Tử Dao đang khóc rấm rức, nhưng lại không biết khống chế lực tay, vụng về vỗ mạnh lên lưng nó.
Khác Lượng muốn nâng gương mặt nhỏ đang khóc của Doãn Tử Dao lên, nhưng Doãn Tử Dao lại liều mạng vùi mặt của nó ở bụng của hắn. Cuối cùng, Khác Lượngkhông thể không từ bỏ, chỉ đành dịu dàng hỏi nguyên nhân Doãn Tử Dao khóc.
Sau lưng truyền tới đau đớn, khiến Doãn Tử Daokhông kìm được muốn quay người đánh rớt cái tay của Khác Diệp, nhưng nghĩ tới âm mưu của mình còn chưa thành, nó liền cố nhẫn xuống.
Doãn Tử Dao thầm nghĩ không biết Khác Diệp có nhận ra là nó đang giả khóc không, cho nên nhân cái vỗ của hắn liền tạo thành trả đũa thật sự.
“Kiếp trước ta nhất định là quên thấp nhang, nên kiếp này mới phải sống mà chịu tội, phải sống chung với hai tên dã man, thật sự là mệnh khổ a!”
Doãn Tử Dao khóc đến nhăn nhó mặt mày, nhưng thật ra khóe môi của nó đang không kìm được cong lên.
Khác Lượng và Khác Diệp nghe vậy, bất giác nhíu mày.
“Ta mệnh thật khổ a! Ai bảo ta là tài sản riêng dưới mái hiên nhà người ta, ở đây nào có chỗ cho ta mở miệng, nhưng mà con báo yêu vĩ đại đó lại còn bảo ta nhặt y vật mà chúng loạn vứt khắp nơi….”
Doãn Tử Dao nỗ lực nhu mắt, muốn khiến cho mắt của nó xưng đỏ, hơn nữa còn dùng lực chớp chớp ra mấy giọt nước mắt nhìn thì như rất khổ sở đáng thương.
Nó hơi đẩy Khác Lượng ra, quay người giả như rất tội nghiệp đi nhặt y phục của họ, cái miệng nhỏ vẫn còn tự lẩm bẩm niệm: “Ai, xem ra ta chỉ có thể tự oán tự than, nuốt lệ qua ngày. Ai bảo ta thấp kém như thế? Họ bảo ta thu dọn y phục họ mặc qua, ta sao có thể phản kháng đây?”
Lời của nó giống như đang tự nói cho mình nghe, trên thực tế, Khác Diệp và Khác Lượng đều có thể nghe rõ mồn một.
“Tự oán tự than?” Khác Diệp tính cách bạo liệt lúc này đã nổi đầy gân xanh.
Hắn nhìn Doãn Tử Dao đang cố ý niết mũi, làm như không chút tình nguyện dùng hai ngón tay kẹp nội khố của họ lên.
“A Dao!”
“Tiểu Dao!”
Khác Lượng và Khác Diệp đồng thời gọi to, họ đưa tay ra nhanh chóng giật lại nội khố của mình, gương mặt tuấn mỹ của họ càng vì khốn quẫn mà trướng đỏ lên.
Thấy Doãn Tử Dao đưa tay muốn nắm lấy, họ vội vàng cầm quần của mình giấu ra sau lưng.
“Không cần lấy nữa!” Khác Diệp mặt hầm hầm trừng mắt nhìn cái tay nhỏ bé đang chìa ra của Doãn Tử Dao.
Khác Lượng cũng tán đồng gật đầu.
“Sao vậy? Không sao cả mà, cứ để cho tiểu nhân giúp các ngài lấy đi giặt!” Doãn Tử Dao chua chát thò tay ra sau lưng họ.
“Không cần!” Khác Lượng và Khác Diệp đồng thành hét lớn.
Doãn Tử Dao vuốt ***g ngực của mình, biểu tình giả như vừa bị dọa, thật ra trong lòng nó đã sớm cười đến không thể khống chế nổi.
Khác Diệp cá tính thô lỗ cục cằn tức giận quay đầu sang một bên, không thèm lý tới Doãn Tử Dao nữa. Mà Khác Lượng dịu hoà thì lúng túng nhìn Doãn Tử Dao mỉm cười.
Doãn Tử Dao chớp chớp mắt với Khác Lượng vẫn luôn lặng lẽ giúp đỡ bên cạnh nó, cổ vũ nó.
Bất chợt, Khác Lượng bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra____
Hắn bất giác lại đối với Doãn Tử Dao gia tăng thêm mấy phần hảo cảm.
“Nếu đã chịu giáo huấn như thế, vậy ta đi nấu một bữa cơm mỹ vị cho các ngươi ăn, đợi các ngươi ăn xong rồi, ta bảo đảm các ngươi tuyệt đối sẽ không thích ăn thịt sống nữa.”
Doãn Tử Dao mặt mày tươi rói nói xong, liền chạy ra vườn hái rau, một chút cũngkhông có bộ dáng thương tâm khóc thầm như vừa nãy.
“Cái gì a! Tiểu quỷ này cho rằng nó là ai? Thế nhưng lại dám thất lễ với ta như thế!” Khác Diệpkhông thoải mái nhìn bóng lưng chạy xa của Doãn Tử Dao.
“Diệp, ngươikhông thích Tiểu Dao sao? Nhưng ta thì rất thích nó!” Khác Lượng nhìn đệ đệ song sinh đang tức phì phì, cố ý hỏi.
Khác Diệp vừa nghe, ngược lại không hiểu gì cả nhìn Khác Lượng.
“Đương nhiên là thích a, nếu không thích, ta còn dung thứ cho nó đối với ta lải nhải cằn nhằn sao? Sớm đã bị ta nuốt sạch rồi!”
Khác Lượng sớm đã biết Khác Diệp sẽ trả lời như thế, nhưng hắn vẫn không lộ ra gì cả nói: “Nếu đã như vậy, thì đừng cứ luôn trêu ghẹo cãi vã chuyện vặt với Tiểu Dao nữa, chúng ta nên đối xử thật tốt với nó mới đúng. Nó tốt với chúng ta như vậy, tương đương chúng ta cũng phải bỏ ra để đáp trả tấm lòng của nó!”
Khác Lượng vẻ mặt chân thành nhìn Khác Diệp.
Nhìn gương mặt giống như đúc với mình trịnh trọng như vậy, Khác Diệp thực sự có chút không quen, hắn mang theo cái nhìn thâm ý ngắm thân ảnh nhỏ nhắn đang bận rộn trong vườn.
Doãn Tử Dao vốn ăn rất ít, nhưng từ sau khi sống ở đại trạch viện, nó ăn càng ít.
Thức ăn ở chỗ này phi thương đầy đủ, muốn ăn cái gì sẽ có cái đó. Nhưng mỗi khi nhìn thấy những món ngon sơn dã và những miếng thịt cá lớn trên bàn, Doãn Tử Dao sẽ càng buồn đến rơi lệ, vì nó nhớ tới Tiểu Hổ và Tiểu Hùng đang ở nhà đợi nó mang đồ ăn về.
Những người thân của mình mỗi ngày không đủ ba bữa, chịu đói chịu khổ, mà nó lại có cuộc sống thoải mái thế này, Doãn Tử Dao cảm thấy áy náy với lương tâm của mình, cũng như đã phụ đi kỳ vọng của các đệ đệ đối với mình. Lại thêm Khác Lượng và Khác Diệp hai huynh đệ này mỗi ngày đều nhất định phải uống máu của nó, càng thêm khiến cho thân thể vốn đã ốm yếu của Doãn Tử Dao ngày càng khô đét.
“Ngươi nhớ mong người nhà của ngươi đến thế sao?”
Vốn đang ngồi trên hành lang dài nhìn ngắm tịch dương phát ngốc, Doãn Tử Dao bị âm thanh truyền tới từ phía sau dọa nhảy dựng.
Khác Diệp luôn cãi vã không ngừng với Doãn Tử Dao đi lại ngồi xuống bên phải nó, còn Khác Lượng luôn thương yêu nó thì ngồi bên trái.
Khác Lượng dán sát vào tai Doãn Tử Dao, dịu giọng nói: “Tiểu Dao, nếu như ngươi muốn trở về, chúng ta có thể thả người về thăm người nhà, nhưng chỉ được một ngày thôi!”
“Thật sao?” Doãn Tử Daokhông dám tin mở to mắt kinh ngạc hỏi.
Khác Diệp hiếm khi lộ ra nụ cười, nhạo báng nói: “Đương nhiên là thật, nếu ngươi cứ như vậy ốm mãi, chúng ta sẽ phải gặm đến xương!”
“Thật sự có thể sao?” Doãn Tử Dao vẫn muốn có được đáp án khẳng định một lần nữa của Khác Lượng, nó quay đầu nhìn sang bên trái hỏi.
“Có thể, nếu đã tưởng niệm người nhà như thế, tại sao không sớm nói cho chúng ta? Ngươi muốn trở về thăm họ, chúng ta nhất định sẽ cho phép mà.” Khác Lượng thương yêu đưa tay nhẹ xoa trên phần xương gầy lộ cả ra của Doãn Tử Dao.
Nghe được đáp án khẳng định của Khác Lượng, Doãn Tử Dao lúc này mới xác định bản thân không phải nằm mộng.
“Nhưng mà, ngươi chỉ có một ngày thôi, trước khi mặt trời xuống núi, ngươi nhất định phải trờ lại đây, ngươi làm được không?” Khác Lượng nhìn chăm chú, muốn được lời đáp xác định.
“Không thể lưu lại một đêm ở đó rồi mới về sao?”
Con mắt khẩn thiết của Doãn Tử Dao khiến Khác Lượng và Khác Diệp thầm rên rất lâu.
“Không được!” Ngữ khí Khác Lượng kiên định khiến Doãn Tử Dao đành phải thất vọng.
Thấy gương mặt nhỏ thương tâm thất vọng của Doãn Tử Dao, Khác Diệp gấp gáp bổ sung: “Chỉ cần ngươi có thể tuân thủ lời hứa, trước khi mặt trời lặn đúng hẹn trở về, chúng ta sẽ cho ngươi thường xuyên trở về thăm nhà.”
“Thật sao?” Nghe thế, gương mặt khổ sở của Doãn Tử Dao bừng sáng trở lại.
Gương mặt nhỏ nhắn phát sáng của nó làm cho Khác Diệp và Khác Lượngkhông hề suy tư gật đầu.
Tối đến_____
Khi Doãn Tử Dao cởi ngoại y lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, Khác Lượng và Khác Diệp đã hóa thánh báo hình vô thanh vô tức đi vào phòng của nó.
“Sao vậy?” Ngửi được hương vị đặc biệt của quả màu tím trên người họ, Doãn Tử Dao liền biết người đến là ai.
Nó ngồi dậy, cánh tay nhỏ bé nhu nhu con mắt đã có chút mỏi mệt.
Khác Lượng và Khác Diệp cũng không nói rõ lý do, chỉ nhảy lên giường, huynh đệ hai người phân ra nằm xuống hai bên trái phải của Doãn Tử Dao.
Đối với Doãn Tử Dao mà nói, chiếc giường vốn ngủ một người còn dư nhiều, hiện tại đã trở nên hơi chật.
Doãn Tử Daokhông hiểu nhìn hai con cự báo ngủ hai bên trái phải mình, một cặp mắt chuyển chuyển, cái đầu nhỏ quay trái phải không ngừng, bộ dạng đó bất giác khiến Khác Lượng và Khác Diệp bật cười.
Chớp mắt, Khác Lượng và Khác Diệp hóa thân thành nam tử tuấn dật.
Khác Lượng đưa tay ra chặn lại cái đầu ngốc nghếch đang xoay trái xoay phải nhìn nhìn. “Tối nay, ta và Diệp có thể ngủ chung với ngươikhông?”
Doãn Tử Dao vừa nghe, lập tức bật cười, “Đương nhiên có thể.”
Lúc này, tay của Khác Diệp bắt đầu không có quy củ, hắn nhẹ kéo y sam của Doãn Tử Dao, cho đến khi ***g ngực đơn bạc trắng nõn của Doãn Tử Dao lộ ra trước mắt hắn, hắn mới ngừng động tác lôi kéo.
Doãn Tử Dao lập tức hiểu rõ bọn họ muốn hút máu, liền cởi hết áo ngoài ra, để bọn họ có thể thuận tiện hút máu của nó hơn.
Khác Lượng lắc lắc đầu, “Đêm nay chúng ta không hút máu của ngươi, chúng ta chỉ muốn cảm thụ nhiệt độ thân thể của ngươi thôi!”
Thật ra, đây chẳng qua là một trong những nguyên nhân mà thôi.
Lời hắn vừa nói xong, Khác Lượng lại nghe thấy âm thanh hút. Hắn nhìn sang chỗ Khác Diệp, chỉ thấy Khác Diệp đã cầm cổ tay của Doãn Tử Dao lên, răng nanh lộ ra đã cắm vào bên trong bắt đầu hút máu.
“Diệp!”Khác Lượng thất bại trừng mắt nhìn Khác Diệp nhẹ gầm nói: “Chúng ta không phải đã nói tối nay không hút máu của Tiểu Dao sao?”
“Ta chỉ là hút một chút, có quan hệ gì đâu?” Khác Diệp thả cổ tay Doãn Tử Dao ra cự nự.
“Đây không phải là vấn đề hút nhiều hay hút ít…..”
“Lượng, ngươi đừng giả vờ nữa!” Khác Diệp thô lỗ cắt lời giáo huấn của Khác Lượng, “Bản thân ngươi còn không phải cũng muốn hút muốn đến không chịu nổi rồi sao, còn có mặt mũi nói ta!”
“Diệp!” Khác Lượng rõ ràng có chút tức giận.
“Được rồi!”Doãn Tử Dao đẩy hai gương mặt giống nhau như đúc đang càng lúc càng gần kia ra, “Đừng gây nữa được không? Các ngươi đều đối với ta rất tốt, ta không muốn thấy các ngươi vì ta mà nổi lên tranh chấp.”
Mấy câu nói của Doãn Tử Dao trong chớp mắt dập tắt đi sự đối lập của hai người.
Nó quay đầu nhẹ ấn một nụ hôn lên giữa chân mày Khác Lượng, “Lượng ca ca, ta biết ngươi yêu thương ta, chẳng qua là hút một chút máu thôi, ngươi sao lại trở nên khách khí với ta rồi?”
Khác Lượng đối với một nụ hôn bất chợt của Doãn Tử Dao, bất giác đỏ bừng cả mặt, hắn dùng gương mặt mình nhẹ nhàng chà chà lên gương mặt non nớt của Doãn Tử Dao, rồi liếm liếm lên đôi môi phấn hồng của nó, chậm chạp nói:
“Nhưng là, ngày mai ngươi còn phải đi con đường xa như thế, ngươi sẽ không có sức.”
“Không cần khẩn trương.” Doãn Tử Dao liên thanh an ủi Khác Lượng, “Lượng ca ca, mỗi lần ngươi hút máu đều hút rất ít, hơn nữa ngươi đều rất dịu dàng thận trọng mà hút, cố gắng không để ta bị thương, có phải không?”
Khác Lượng lộ ra nụ cười thương yêu, biểu tình của hắn dịu dàng đến muốn nhỏ ra nước.
Thấy hai người bọn họ mắt nhìn mắt, bộ dạng truyền tình cho nhau, Khác Diệp giống như tiểu hài tử không được ăn kẹo, cứng rắn xoay đầu Doãn Tử Dao về phía mình.
“Ta mỗi lần hút cũng rất cẩn thận mà! Hơn nữa cũng không có cắn lớn lắm, cũng không có dùng lực để hút, ta……” Doãn Tử Dao có chút mê hoặc nhìn Khác Diệp, điều này càng khiến Khác Diệpkhông nói nên lời.
Doãn Tử Dao bị làm đến rối tinh rối mù, nó chỉ có thể nghiêng đầu ngây ngẩn đợi Khác Diệp nói tiếp.
Bị bộ mặt không hiểu của Doãn Tử Dao nhìn chăm chú, Khác Diệp khốn quẫn đỏ bừng mặt.
Khác Lượng nhìn thấy hết bất giác cảm thấy buồn cười, nhưng hắn lại không dám lộ ra ý cười, vì hắn sợ một khi hắn cười, sẽ khiến Khác Diệp càng làm mình làm mẩy.
Hắn dán sát vào tai Doãn Tử Dao, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Ta nghĩ Diệp ca ca của ngươi đang muốn được người hôn hôn đó!”
Được Khác Lượng nhắc nhở, Doãn Tử Dao lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Gương mặt tuấn tú của Khác Diệp đỏ bừng, lại tức giận quay đầu đi, cố ý không nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của Doãn Tử Dao.
Doãn Tử Dao thấy vậy liền chủ động tiến lại gần Khác Diệp, rồi nhẹ hôn lên mặt hắn một cái. “Diệp ca ca, ta biết ngươi đối với ta cũng rất tốt, ta thật sự vô cùng cảm tạ ngươi.”
Khác Diệp lộ ra nụ cười ngốc nghếch, hắn đưa tay vuốt ve chỗ vừa được Doãn Tử Dao hôn lên, rồi lại vòng tay nắm chặt sau ót Doãn Tử Dao, rồi vội vàng, nặng nặng hôn lên trên đôi môi non nớt của nó.
Nụ hôn thô lỗ của Khác Diệp khác xa với nụ hôn dịu dàng của Khác Lượng.
Khác Diệp nhìn Khác Lượng đang trầm mặt xuống một cái, thỏa mãn như kẻ thắng lợi bày ra bộ dáng kiêu ngạo hỏi Doãn Tử Dao:
“A Dao, ngươi rất thích ta và Lượng đúng không?”
Doãn Tử Dao thành thật gật đầu, nó một chút cũng không để ý khẩu khí thô lỗ của Khác Diệp, ngược lại còn mang theo ý cười.
“Đúng vậy, ta rất thích Lượng ca ca và Diệp ca ca.”
Khác Diệp và Khác Lượng nghe thế, hai người đều lộ ra nụ cười đầy thâm ý, họ chuyên chú nhìn chăm chăm khiến Doãn Tử Dao cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Khác Lượng đầu tiên mỉm cười, tiếp đó, Khác Diệp cũng hồi phục lại bộ dáng thái quá, ngạo mạn muôn đời của hắn, bộ dáng tự đại này khiến Doãn Tử Daokhông kìm được bật cười.
“Nếu đã thích bọn ta, vậy đợi lát nữa bất kể bọn ta làm cái gì, ngươi đều không thể phản kháng!”
Thấy tư thế ngẩng đầu, cao cao tại thượng đó, Doãn Tử Dao liều mạng nhẫn xuống ý cười muốn phụt lên mặt, khiến gương mặt non nớt của nó càng thêm cứng ngắc.
Nó dẫn đầu nói: “Được, được, ta không phản kháng!”
Vừa rồi mới làm mình làm mẩy, cong đầu dẩu môi đòi được nó hôn, lúc này lại bày ra bộ dáng đó, Doãn Tử Dao cảm thấy Khác Diệp thật sự rất đáng yêu.
Nó lại thò đầu ra ấn một nụ hôn ướt át lên trên má Khác Diệp, rồi quay người cũng cho Khác Lượng một nụ hôn cảm kích, rồi rốt cuộc không nhịn được cười lớn.
Khác Lượng và Khác Diệp xoa xoa cánh tay của mình trên thân thể trắng nhỏ của nó, hành động của họ lại khiến cho Doãn Tử Dao vốn sợ nhột không kìm được co người lại.
“Ai ya, các ngươi đang làm cái gì?”Doãn Tử Dao vì hành động đột ngột của họ mà thình lình kêu lớn.
“Đã nói không phản kháng mà, thả lỏng người đi, lập tức sẽ tốt.” Khác Diệp đẩy ngã thân thể Doãn Tử Dao, rồi ôm nó lên giao cho Khác Lượng.
Khác Lượng đón lấy Doãn Tử Dao, từ sau lưng vòng tay ôm chặt thắt lưng tinh tế của nó, hắn nhỏ giọng rù rì bên tai Doãn Tử Dao:
“Rất nhanh sẽ tốt thôi, có lẽ sẽ hơi đau chút, ngươi ráng nhịn đi.”
“Hử?”
Doãn Tử Daokhông hiểu đang muốn quay đầu hỏi cho rõ ràng, nhưng Khác Diệp lại đột nhiên cởi toàn bộ y vật nửa thân dưới của nó xuống, Doãn Tử Dao hoang mang thất thố nhìn cái đầu đen tiếp đó đã vùi vào giữa hai chân của mình. Nó muốn đẩy đầu của Khác Diệp ra, nhưng tay của nó lại bị Khác Lượng nắm chặt lấy, nó hoảng sợ giãy dụa.
“Lượng ca ca, Diệp ca ca, các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì với ta?” Doãn Tử Dao bị dọa đến ngay cả âm thanh cũng run rẩy.
“Ái____” Một trận đau đớn khiến Doãn Tử Daokhông nhịn được kêu ra tiếng.
Nếu không phải cách tay chắc khỏe của Khác Lượng vòng chặt thắt lưng của nó, Doãn Tử Dao rất có thể sẽ vì sự đau đớn kịch liệt này mà nhảy xuống giường.
Cơn đau đó thì ra là do Khác Diệp dùng răng nanh của hắn cắn lên căn bộ nam tính non nớt của Doãn Tử Dao, nếu so sánh với cánh tay, phần cổ, thì căn bộ non nớt đó càng mẫn cảm hơn nhiều.
Doãn Tử Dao có thể rõ ràng cảm giác được hai cái răng nanh bén nhọn cắm vào da thịt non mềm, điều này so với bị ong đốt còn khiến người ta sợ hãi hơn. Toàn thân nó run rẩy không thôi, chỉ cảm thấy từ chỗ răng nanh hình như có dịch thể băng lạnh gì đó đang chậm rãi tràn vào trong thân thể nó.
Nó cảm giác được dưới bụng bắt đầu nóng lên, dần dần tản ra toàn thân.
“Lượng, đến ngươi!”
Khác Diệp và Khác Lượng đổi vị trí cho nhau, hiện tại là Khác Lượng đang cúi người vào giữa hai chân của Doãn Tử Dao.
“Đừng.” Doãn Tử Dao giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của Khác Diệp và Khác Lượng, nhưng làm sao cũng không bì nổi.
Trong con mắt mở lớn của Doãn Tử Dao dâng đầy nước mắt, giọng nói của nó nghẹn ngào khẩn cầu họ:
“Cầu xin các ngươi, đừng!”
Doãn Tử Daokhông rõ mình rốt cuộc đã khẩn cầu những gì, nó chỉ biết cảm giác tê dại toàn thân từ trên xuống dưới khiến nó không thể động đậy, cũng khiến nó hoảng sợ không thôi.
“Tiểu Dao, đừng sợ! Chúng ta cũng không muốn đối với ngươi như vậy, nhưng là chúng ta thật sự không thể yên tâm.” Khác Lượng áy náy nhìn Doãn Tử Dao chăm chú. “Ta và Diệp quyết định trước khi thả ngươi về nhà, nhất định phải ấn hạ ấn ký của ta và Diệp trên ngườingươi, một sự thề ướcngươi suốt đời không thể phản bội.”
“Nhưng mà ta rất sợ! Lượng ca ca, cầu xin ngươi.” Doãn Tử Daokhông kìm được toàn run rẩy kịch liệt.
Doãn Tử Dao mở lớn con mắt tràn đầy hoảng sợ, yên lặng khẩn cầu Khác Lượng.
Trước đây luôn dịu dàng và thương yêu Doãn Tử Dao, Khác Lượng giờ vạn lần thương tiếc nhìn chăm chú Doãn Tử Dao rất lâu.
Cuối cùng, Khác Lượng vẫn khắc ấn ký của hắn trên ngườiDoãn Tử Dao…….
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
43 chương
62 chương
43 chương
26 chương
8 chương
295 chương