Ngài tiên sinh hãy kiềm chế

Chương 69 : Giá trị của con người không thể đánh giá được!

Không khí lâm vào trầm mặc. Du Tùng nhàn nhạt nhìn Lâm Phỉ Phỉ một cái, trong mắt không thể che dấu khinh thường. Tự mình cảm thấy mình tốt đẹp, nghĩ mình rất đáng quý à? Ha?? Cậu ta cảm thấy rất buồn cười! Chút đồ này, sao tiên tinh có thể không bồi thường nổi chứ? Đường đường là tập đoàn tài chính Bạc Thị, là tập đoàn số một trong nước, bên dưới có vô số ngành sản xuất, giá trị con người sớm đã không phải mấy con số bình thường có thể biểu đạt được.. Một cánh tay của kẻ hèn này, một chiếc xe, lại nói tiên sinh không bồi thường nổi? A! Nhưng cũng không trách cô ta, người không biết thì không có tội. Chỉ là đối với người biết rõ mọi chuyện như cậu ta, chuyện này thật khôi hài. “Yên tâm, cho dù tháo cả hai chân cô xuống, tôi cũng bồi thường được. Cô có muốn thử không?” Có lẽ Bạc Cảnh Xuyên cảm thấy lời Lâm Phỉ Phỉ nói rất mới lạ, thế mà lại trả lời. Chỉ là giọng nói lạnh lẽo bình thản này bật ra, lại khiến mọi người có mặt dâng lên một trận hàn ý. Du Tùng nghe được, đã hơi xoay người, khiến Lâm Phỉ Phỉ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch! “Đủ rồi!” Giọng nói âm trầm của Tô Hằng vang lên, anh ta nhìn chằm chằm chiếc xe cách đó không xa, ánh mắt hung ác nham hiểm. “Vị tiên sinh này không khỏi quá mất nhân tình đi, chuyện đã thành như vậy rồi, chẳng lẽ còn không thỏa mãn?” “Phàm nhân đều là người có tình, đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng không phải có hai cái chân đi đường đều là người, cho nên tôi và mấy người, không có nhân tình.” Súc sinh và con người, sao có thể đánh đồng? Du Tùng ở một bên suýt chút nữa cười ra tiếng. Thì ra tiên sinh nhà cậu ta còn độc miệng như vậy! Tô Hằng sao có thể không hiểu châm chọc trong đó, cả người tràn ra áp suất thấpGiữa đàn ông với đàn ông, một câu đã tràn ngập khói thuốc súng. “Anh còn muốn như thế nào nữa?” Giọng nói của Tô Hằng giống nư từ kẽ răng bật ra. Bạc Cảnh Xuyên nhìn Thẩm Phồn Tinh đã đi về phía này, không hề chớp mắt nhìn bóng dáng tinh tế cao gầy của cô, môi mỏng hiện ra độ cung rất nhỏ. “Chỉ muốn nói cho anh biết, đừng chọc vào người không nên chọc. Lần này là nhắc nhở, tiếp theo, khó mà nói.” Giọng nói nhàn nhạt không gợn sóng, lại khiến tất cả mọi người nghe ra uy hiếp trong đó. Không ai hoài nghi tính chân thật của lời nói này, bọn họ chỉ suy nghĩ, cái gọi là “Khó mà nói” kia, rốt cuộc sẽ khủng bố đến trình độ nào. Lúc này Thẩm Phồn Tinh đã đến gần, quần áo đơn giản, bóng dáng cao gầy, đi đường như giẫm lên gió, đôi mắt thu thủy đựng đầy ánh hoàng hôn, hơi mím môi lộ ra vài phần thanh lãnh. Nhìn có vẻ khó gần, nhưng người hiểu cô đều biết, dưới vẻ ngoài này, lại chứa nhiệt huyết. Bạc Cảnh Xuyên dừng một chút, lại nói tiếp: “Một cánh tay, một chiếc xe, xem như tôi tạm thời tha cho mấy người. Số tiền cần bồi thường sẽ không thiếu một xu, còn chuyện có bồi thường nổi hay không…… Cho dù táng gia bại sản, tôi cũng vui vẻ chi số tiền này.” Giọng nói của anh vừa dứt, tầm mắt đã nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh đứng trước mặt anh. Lúc Bạc Cảnh Xuyên nói chuyện, đôi mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, khiến cô không thể xem nhẹ sự khác thường trong lòng. Thậm chí cô còn hoài nghi mình đa tình, những lời này, có bao nhiêu phần anh quan tâm đến bà nội mình? Thẩm Thiên Nhu và Tô Hằng đều cau mày, sắc mặt khác nhau nhìn đến nơi này. Một người suy nghĩ người đàn ông trong xe rốt cuộc là ai? Một người muốn biết rốt cuộc Thẩm Phồn Tinh và người đàn ông trong xe có quan hệ gì?