Ngài tiên sinh hãy kiềm chế

Chương 68 : Anh bồi thường nổi sao

“Phỉ Phỉ!” Thẩm Thiên Nhu kinh hô một tiếng, nhừng nhìn thấy gương mặt Du Tùng vô cảm đứng bên cạnh, cô ta chỉ có thể che miệng không dám tin nhìn Lâm Phỉ Phỉ gương mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ta, sợ hãi né tránh trong ngực Tô Hằng! Sắc mặt Tô Hằng khiếp sợ, sau đó trở nên thâm trầm. Anh ta bảo vệ Thẩm Thiên Nhu ở sau người, bắt được tay Du Tùng! “Vị tiên sinh này, anh có thấy mình rất quá đáng không?” Du Tùng ném tay Tô Hằng ra, Lâm Phỉ Phỉ lại kêu rên một tiếng, cả người nằm liệt trên mặt đất! “Tô tiên sinh nói thật lợi hại, nếu không phải cô ta quá đáng trước, tôi cũng sẽ không động thủ với cô ta!” “Nhưng từ đầu đến cuối em ấy vẫn không chọc vào anh!” Gương mặt Du Tùng vô cảm đứng thẳng dậy, im lặng cách bọn họ hai bước, vỗ tay mình, vẻ chán ghét rất rõ ràng. “Đương nhiên cô ta đã chọc vào người không nên chọc.” Du Tùng lạnh lùng nói. Người không nên chọc? Tô Hằng nhíu mày, không khỏi nhìn Thẩm Phồn Tinh đứng ở một bên. Trong mắt có chút hoài nghi. Là cô sao? Nhưng sao cô lại quen biết những người này? Du Tùng lạnh lùng: “Các người nên cảm thấy may mắn, hôm nay là tôi động thủ, nếu không phải tôi, tin tôi đi, lúc đó các người sẽ thảm hại hơn.” Chỉ bằng mấy bọn họ, còn không đáng để tiên sinh tự mình động thủ. Nhưng hiển nhiên bọn họ cũng có bản lĩnh, khiến tiên sinh hiếm khi nổi giận. Du Tùng nói xong, quay đầu nói với mấy người vệ sĩ: “Tiếp tục, tiên sinh nhìn chiếc xe này không vừa mắt, đập nó đi!” Tô Hằng bỗng nhiên quay đầu, đám người kia đã nhanh chóng tiến lên, tiếng kính xe vỡ vụn, cùng với tiếng kim loại mạnh mẽ va chạm vang lên, khiến Tô Hằng không ngăn cản kịp. Tiếng khóc lóc của Lâm Phỉ Phỉ và tiếng đập xe vang vọng toàn bộ quảng trường Tân Thế Giới. Đôi mắt Thẩm Phồn Tinh lóe lên, ngẩng đầu nhìn chiếc Maybach khiêm tốn cách đó không xa. Chờ đến khi tất cả gần kết thúc, Du Tùng đi đến bên cạnh chiếc Maybach, cửa sổ phía sau chậm rãi kéo xuống một chút. Từ xa nhìn lại, sườn mặt tuấn mĩ như thần của người đàn ông chậm rãi lộ ra một chút. Mũi cao thẳng, môi mỏng sắc bén, ánh hoàng hôn chiếu lên, phác họa ra hình dáng hoàn mỹ vô song của anh. Nhưng ánh mắt lại lộ ra hàn khí, lãnh quý bức người. Chỉ một sườn mặt, lại lộ ra một loại tôn quý và không thể xâm phạm. Lực áp bách trên người anh tản ra bốn phía. Quả nhiên là anh tới. Thẩm Phồn Tinh cong khóe môi, sau đó hơi cúi đầu. Thẩm Thiên Nhu tránh phía sau Tô Hằng, híp mắt nhìn về phía người ngồi trong xe, bởi vì ngược sáng, nên không nhìn thấy rõ người đàn ông. Chỉ biết chắc chắn người đàn ông này không tồi, hơn nữa khí chất nổi bật. Hẳn là gia thế phi phàm. Người đàn ông này từ đâu đến?Ở Bình Thành còn có người đàn ông như vậy sao? Sao cô ta không biết? Dường như trong mấy giây cửa xe kéo xuống, giọng nói đạm mạc tự tại, không có chút cảm tình nào của người đàn ông truyền vào không khí. “Đưa người đến bệnh viện, bao gồm cả xe, nên bồi thường thế nào thì bồi thường thế đấy.” Lâm Phỉ Phỉ nằm liệt dưới đất, không nhìn thấy cửa sổ xe Maybach đã mở ra, càng không nhìn thấy sườn mặt người đàn ông. Cô ta chỉ biết che bả vai, khóc đến khàn giọng! Phẫn nộ, không cam lòng, hiện tại cô ta phải thừa nhận tất cả, đối với cô ta tới nói là trời giáng tai họa bất ngờ, đều bởi vì người đàn ông ngồi trên chiếc xe kia. “Nên bồi thường thế nào thì bồi thường thế đấy? Anh bồi nổi sao?!”