Bà Ingleby đã nói với Jessica rằng khi Athcourt được mở rộng và trang hoàng lại vào thế kỷ mười sáu, kiến trúc đã gần giống như kiến trúc của Hardwick Hall ở Derbyshire. Tầng một là khu vực phục vụ chính. Các phòng gia đình chiếm giữ tầng hai. Tầng ba, sáng và thông thoáng nhất, nhờ có trần nhà cao và những cửa sổ lớn, đã ôm trọn các phòng trang trọng.
Thời ông nội Dain, chức năng của tầng hai và ba đã bị đảo lại, ngoại trừ Thư Viện Dài, vẫn tiếp tục để trưng bày bộ sưu tập chân dung.
Phòng trẻ con, tuy nhiên, cũng như phòng học và không gian sống của các bảo mẫu và nữ gia sư, vẫn ở nguyên nơi chúng ở từ cuối những năm một nghìn năm trăm, ở góc phía bắc xa nhất của tầng một – góc tối tăm và lạnh lẽo nhất của nhà chính.
Điều đó, Jessica bảo với bà Ingleby, không lâu sau khi Dain và Phelps rời đi, là không chấp nhận được.
“Đứa bé đó đã đủ buồn bã trước việc bị chia cách khỏi gia đình duy nhất mà cậu bé từng biết và bị mang tới một chỗ rộng lớn đầy những người xa lạ,” nàng nói. “Ta sẽ không đày ải cậu bé tới một góc đen tối cách đây hai tầng, nơi mà cậu bé chắc chắn sẽ có những cơn ác mộng.”
Sau khi bàn bạc, hai người phụ nữ đã đồng ý rằng tháp Phía Nam, ngay trên khu phòng của Jessica, sẽ phù hợp hơn. Bất kỳ thứ gì cần thiết phải di chuyển khỏi các căn phòng của tháp Nam cũng sẽ có thể dễ dàng được chuyển qua đường mái nhà tới một trong năm tháp khác. Những người hầu cũng có thể làm điều tương tự với các món đồ được mang đến từ các phòng chứa khác. Điều đó sẽ mang lại vài chuyến đi rất dài từ phòng bảo mẫu hiện thời tới căn phòng mới, nhưng chỉ một vài thôi. Phần lớn đồ đạc trong căn phòng đã bị cho vào kho hai lăm năm trước rồi.
Nhờ có đội quân người hầu hùng hậu của Athcourt, kế hoạch đó tiến triển nhanh chóng.
Vào lúc mặt trời lặn, phòng trẻ mới đã được trang hoàng với một cái giường, thảm, vài lanh mới, và màn xếp nếp màu vàng xinh đẹp. Thứ sau cùng không quá mới, nhưng chấp nhận được sau một trận giũ mạnh tay trong không khí thoáng đãng lúc chạng vạng. Jessica cũng đã tìm thấy một cái ghế bập bênh cỡ trẻ con, khá là mòn vẹt nhưng chưa gãy, và một con ngựa gỗ kéo đồ chơi mất đi nửa cái đuôi, và phần lớn bộ lính đồ chơi bằng gỗ Phelps đã nhắc đến.
Mary Murdock, người đã được chỉ định làm bảo mẫu, đang lọc ra giữa cả hòm đầy những đồ đạc thủa bé của đức hầu tước để lấy đủ quần áo cho một đứa bé hiếu động đi qua ngày trước khi một tủ quần áo có thể may xong cho cậu. Bridget đang bỏ đi cổ áo lụa từ một cái áo ngủ nhỏ, bởi vì nữ chủ nhân của cô đã bảo cô rằng không cậu bé nào ở thế hệ hiện tại lại bị bắt gặp đã chết, trong cái thứ nhố nhăng đó.
Họ đang làm việc trong phòng chứa đồ của tháp bắc, nơi đã trở thành trụ sở chính của chiến dịch, vì chính nơi này là nơi hầu tước đời trước đã tống khứ phần lớn đồ đạc trong thời đại ngắn ngủi của người vợ thứ hai. Jessica chỉ vừa mới nhấc lên một bộ sách tranh xinh đẹp. Nàng đang đặt chúng lên bậu cửa sổ, khi, từ khóe mắt, nàng chợt thấy một ánh lửa ở chổ tối đen đằng xa.
Nàng cúi người sát vào tấm kính dày. “Bà Ingleby,” nàng nói sắc nhọn. “Đến đây và nói cho tôi nghe xem đó là g?”
Bà quản gia vội vã băng qua căn phòng tới chiếc cửa sổ nhìn về phía tây. Bà nhìn ra ngoài. Rồi tay bà đưa lên tới họng. “Chúa cứu rỗi chúng ta. Đó hẳn phải là căn nhà gác cổng nhỏ, thưa phu nhân. Và nó trông có vẻ đang bị…lửa thiêu.”
Lời cảnh báo được phát ra ngay lập tức, và cả ngôi nhà nhanh chóng trống rống khi những cư dân của nó lao ra ngôi nhà gác cổng.
Cấu trúc hình lọ hạt tiêu nhỏ ấy canh giữ một trong những cánh cổng ít được sử dụng nhất của Athcourt. Người gác cổng của nó thường dành các buổi tối Chủ nhật ở một buổi lễ cầu nguyện. Nếu nó đốt ra xung quanh – mà rất sớm thôi, vì ngọn lửa hẳn đã lên cao trước khi có ai đó có thể nhìn thấy – thiệt hại sẽ thật thê thảm.
Tuy nhiên, xưởng cưa của đức hầu tước không cách cổng xa lắm. Nếu ngọn lửa lan tới đó, những chồng gỗ sẽ mất, cùng với những khu xưởng đầy dụng cụ của thợ cưa. Vì khu nhà xưởng cung cấp gỗ xẻ dùng để xây dựng và sửa chữa nhà của phần lớn những tá điền trong vùng, ngọn lửa là một mối quan tâm chung, kéo theo mọi đàn ông, phụ nữ, và trẻ con khỏe mạnh từ cả ngôi làng nữa.
Mọi thứ đã xảy ra, nói cách khác, y hệt như Charity Graves đã hứa với Vawtry rằng sẽ xảy ra.
Tất cả thế giới nhỏ bé của Athton đều lao đến căn nhà gác cổng đang rực cháy. Đầy khích động, Vawtry không khó khăn trong việc lẻn vào nhà của hầu tước Dain mà không bị ai chú ý.
Dù vậy cũng không dễ dàng như cách đây một tuần nữa, như kế hoạch gốc. Thứ nhất là, Vawtry không thể chọn thời điểm, mà phải châm lửa ngay sau cơn bão. Gỗ và đá của nhà hạt tiêu vô cùng cứng đầu chậm chạp bắt lửa, đừng nói đến là bốc lên tới độ cao cần thiết để bị nhìn thấy hàng dặm xung quanh. Nhờ có sự ẩm ướt đó, ngọn lửa cũng sẽ chậm chạp lan ra, tức là cũng sẽ bị kiểm soát nhanh chóng hơn nhiều so với những gì tiện cho Vawtry.
Thêm nữa, kịch bản gốc chỉ yêu cầu hắn tạo ra đám cháy. Charity phải chịu trách nhiệm cho việc lẩn vào Athcourt và đánh cắp biểu tượng. Thay vì thế, Vawtry phải đảm nhiệm cả hai vai trò, tức là phải chạy điên cuồng từ đầu này tới đầu kia của điền trang – trong lúc ấy cầu nguyện cho bóng tối che đậy cũng sẽ không che đi một vật thể nào có thể làm hắn gãy cổ.
Thứ ba, Charity đã ở trong ngôi nhà đó vài lần và biết kiến trúc chung. Vawtry chỉ mới ở đó một lần, trong đám tang vị hầu tước trước, và một lần ở qua đêm không đủ để thông thạo đường đi nước bước của các cầu thang và lối đi của một trong những ngôi nhà lớn nhất nước Anh.
Tin tốt là, như Charity đã hứa, chả ai them bận tâm khóa tất cả các cánh cửa ra vào và cửa sổ trước khi chạy đi làm công việc cứu hỏa anh hùng, và Vawtry đã vào được cửa sau ngôi nhà mà không gặp chút rắc rối nào.
Tin xấu là hắn phải đi hết từ phòng này sang phòng khách trước khi hắn khám phá ra rằng đường đi sau cầu thang phía bắc Charity đã miêu tả nằm sau một cánh cửa được ngụy trang như một phần của miếng ván tường in hoa thời Tudo được giữ gìn rất tốt.
Phải đến sau khi hắn tìm thấy nó hắn mới nhớ lại lời nhận xét cười cợt của Charity rằng toàn bộ lối đi của người hầu ‘đều được ngụy trang như là một thứ gì khác, như thể không hề có người hầu, và cả ngôi nhà lớn tự mình hoạt động.’
Tuy vậy, hắn vẫn xoay xở để tìm ra được nó, và sau đó thật nhanh để lên tới được tầng thứ ba.
Cánh cửa tới khu phòng Dain nằm đầu tiên bên trái. Như Charity đã bảo đảm với hắn, một người chỉ cần đến một giây để lẻn vào và một giây nữa để băng qua cái phòng mênh mông và lấy đi tấm biểu tượng. Quan trọng nhất là, tấm biểu tượng ở chính xác nơi ả nói nó sẽ ở.
Hầu tước Dain giữ bức tranh ngoại đạo mà vợ chàng đưa cho chàng trên đầu giường mình, Joseph người hầu đã nói với em trai mình như vậy….người đã nói với vị hôn phu của mình…người đã nói với anh trai cô ta…người tình cờ lại là một trong những khách hàng thường xuyên của Charity.
Nhưng không bao giờ nữa, Vawtry thề khi hắn bước ra khỏi phòng ngủ. Sau tối nay, Charity sẽ chỉ chia sẻ giường và những kỹ năng tuyệt vời của ả với một người đàn ông duy nhất. Người đàn ông đó là quý ông Roland Vawtry đáng yêu, anh hùng, người sẽ đưa ả ra nước ngoài, tránh xa Dartmoor và vẻ quê mùa thô kệch của nó. Hắn sẽ cho ả thấy thế giới sang trọng của Paris. Thủ đô nước Pháp sẽ giống như một vùng đất thần tiên đối với ả, hắn nghĩ khi đi vội xuống cầu thang, và hắn sẽ là vị hiệp sỹ trong bộ giáp chói lòa của ả.
Đắm chìm trong ảo tưởng, hắn đẩy mở một cánh cửa, chạy xuống một tầng cầu thàng…và thấy mình trong một lối đi mà hắn không hề nhớ. Hắn đi vội tới cuối đường, mà hóa ra là phòng nhạc.
Sau khi đi qua nửa tá cánh cửa nữa, hắn dừng lại ở phòng khiêu vũ, mà từ lối vào hắn nhìn thấy cầu thang chính khổng lồ. Hắn bắt đầu hướng về phía nó, rồi dừng lại, lưỡng lự xem có nên cố tìm cầu thang hậu nữa không.
Nhưng phải mất hàng giờ hắn mới tìm thấy nó, hắn tự bảo mình, và ngôi nhà đang trống không. Hắn đi tới cầu thang, nhanh chóng đi xuống và băng qua khoảng chiếu rộng, quành qua góc…và dừng ngay lại.
Một phụ nữ đứng trên cầu thang, nhìn lên hắn…rồi nhìn xuống cái biểu tượng đang bị túm chặt trong ngực hắn.
Trong thời khắc chớp nhoáng phu nhân Dain nhìn từ mặt hắn tới vật thể quý giá hắn giữ, Vawtry đã lấy lại được trí khôn của mình – và cả cách sử dụng tứ chi nữa.
Hắn chạy xuống cầu thang, nhưng nàng xông vào hắn, và hắn né đi quá trễ. Nàng túm lấy tay áo hắn và hắn lộn nhào. Biểu tượng bay ra khỏi tay hắn. Hắn lấy lại thăng bằng trong giây kế tiếp, và đẩy nàng ra khỏi đường đi của hắn.
Hắn nghe thấy tiếng va chạm, nhưng không thèm để ý. Mắt hắn dán chặt vào bức tranh ở chân chiếc cầu thang trải thảm, hắn lao xuống và nhặt nó lên.
Đầu Jessica đập vào tường và, mù quáng quờ quạng lấy thăng bằng, nàng xô một chiếc bình sứ khỏi bệ. Nó va vào rào chắn và vỡ vụn.
Dù cả thế giới đang quay cuồng một cách nguy hiểm về phía bóng tôi, nàng vẫn gượng dậy. Nắm chặt lấy rào chắn, nàng đi vội xuống, lờ đi những đám màu sắc đang nhảy múa quanh đầu.
Khi nàng đến được đại sảnh, nàng nghe thấy tiếng cửa sập mạnh, và những tràng chửi thề giọng đàn ông, rồi tiếng kêu vội vã của đôi bốt trên nền đá. Trí óc nàng thông suốt, nàng nhận ra rằng con mồi của nàng hẳn đang cố thoát đi bằng cửa sau và thay vì thế tự làm hắn bị lạc trong phòng bát đĩa.
Nàng lao xuống đại sảnh về phía lối vào bình phòng và chạm vào cánh cửa bếp cùng lúc hắn đang chạy ra.
Lần này hắn né được nàng một cách thành công. Nhưng thậm chí khi hắn đang xông ra phòng ngoài, nàng cũng đã tóm được vật thể gần nhất trong tay – một chó sứ - và nó rời khỏi tay nàng gần như cùng lúc ấy, lao thẳng về phía hắn.
Nó đập mạnh vào bên đầu hắn, và hắn lảo đảo, rồi khựu xuống, vẫn nắm chặt lấy cái biểu tượng. Khi nàng chạy về phía hắn, nàng thấy máu chảy ròng ròng từ mặt hắn. Thậm chí như vậy, tên đàn ông khốn khổ cũng không từ bỏ. Hắn bò lê tới cánh cửa và với lấy tay cầm. Khi nàng túm lấy cổ áo hắn, hắn vặn người và vung tay lên, đẩy nàng ra thô bạo đến nỗi nàng mất thăng bằng và rơi xuống nền gạch.
Jessica thấy ngón tay hắn bao quanh tay cầm, thấy nó di chuyển…và quăng người mình vào hắn. Túm lấy một nắm tóc của hắn, nàng đập mạnh đầu hắn vào cánh cửa.
Hắn đang đẩy nàng, hét lên những tràng nguyền rủa trong lúc hắn cố vùng vẫy thoát ra, nhưng nàng quá điên tiết để thèm lưu tâm. Con heo này đang cố đánh cắp Đức mẹ đồng trinh quý báu của chồng nàng, và hắn ta sẽ không bỏ đi với nó đâu.
“Ngươi sẽ không!” nàng thở dốc, lại đập đầu hắn vào cánh cửa. “Không bao giờ!” Bốp. “Không bao giờ!” Bốp.
Vawtry thả cánh cửa và tấm biểu tượng ra và lăn sang bên để thoát khỏi nàng.
Nàng không hề lay chuyển. Nàng cắm móng tay vào da đầu hắn, mặt hắn, cổ hắn. Hắn cố lăn lên trên người nàng. Nàng thúc đầu gối vào hang hắn. Hắn bật ra và lăn lộn mổ bên, ôm lấy phần kín.
Nàng chỉ vừa mới túm lấy lại tóc hắn, để đập đầu hắn thành từng mảnh nhỏ trên sàn đá hoa cương, thì nàng cảm thấy một đôi bàn tay mạnh mẽ bao quanh eo nàng và nhấc nàng dậy, rời khỏi Vawtry, và rời khỏi sàn nhà nữa.
“Thế là đủ rồi, Jess.” Giọng nói sắc nhọn của chồng nàng xuyên thủng cơn tức giận vô lý trí của nàng, và nàng từ bỏ trạng thái vật lộn để thu nhận thế giới xung quanh mình.
Nàng thấy cánh cửa vĩ đại mở ra và một đám đông người hầu đứng đông cứng ở đó. Phía trước đống tượng đó là Phelps…và Dominick, đang nắm lấy tay người đánh xe và há hốc mồm nhìn Jessica.
Đó là tất cả những gì nàng nhìn thấy, bởi vì Dain đã nhanh chóng quăng nàng qua vai và đi xuyên qua lối vào bình phong vào Đại sảnh.
“Rodstock,” chàng nói, mà không ngừng chân hay ngoái lại, “sảnh ngoài thật đáng hổ thẹn. Hãy cho ai đó để ý đến nó. Ngay bây giờ.”
Ngay khi vợ chàng đã an toàn trong bồn tắm, với Bridget chăm sóc cho nàng và hai người hầu đứng ở lối vào tới phòng nàng, Dain quay lại tầng một.
Vawtry, hay những gì còn lại của hắn, nằm trên một cái bàn gỗ trong phòng học cũ, với Phelps đứng canh. Mũi của Vawtry đã bị bể và hắn đã mất một cái răng và trật một cổ tay. Mặt hắn đầy máu khô và một con mắt khép lại sưng phồng.
“Nói chung thì, cậu đã thoát khỏi dễ dàng đấy,” Dain nói, sau khi nghiên cứu thiệt hại. “May mắn là nàng không có súng trên người, phải không?”
Vào lúc chàng đưa Jessica vào phòng, Dain đã đoán ra những chuyện xảy đến. Chàng đã thấy tấm biểu tượng nằm trên sàn tiền sảnh. Chàng đã nghe nói về ngọn lửa khi chàng phi ngựa về ngôi nhà. Chàng có thể cộng hai với hai lại với nhau.
Chàng không phải thẩm vấn con trai chàng để hiểu rằng Vawtry và Charity Graves là tòng phạm trong tội ác này.
Giờ đây Dain cũng không thèm bận tâm đến việc thẩm vấn Vawtry nữa, mà thay vào đó nói cho hắn nghe những gì đã xảy ra.
“Cậu đã để cho một ả điếm tham lam với bầu vú vĩ đại béo tốt biến cậu thành một tên đần độn ba hoa,” Dain khinh khỉnh tổng kết lại. “Điều đó quá rõ ràng. Điều tôi muốn biết là cậu lấy đâu ra cái ý nghĩ rằng thứ đó đáng giá đến hai mươi nghìn bảng. Chết tiệt, Vawtry, cậu không thể nói được khi nhìn thấy nó rằng nó đáng giá cao nhất là năm nghìn bảng sao – và cậu biết rõ là không một tiệm cầm đồ nào sẽ trả đến một nửa số đó nữa.”
“Không có thời gian…để nhìn.” Vawtry đang rất khó khắn để phát âm được qua cái lợi sưng phồng và đôi môi nát nhừ của hắn. Cách nói của hắn nghe như thể “Khó – có –ohhh – đê hìn,” nhưng với sự giúp đỡ của Phelps, Dain có thể dịch được.
“Nói cách khác, cậu chưa bao giờ nhìn thấy nó trước tối nay,” Dain nói. “Tức là có ai đó đã kể cho cậu nghe về nó – hẳn là Bertie. Và cậu đã tin câu ta – tức là cực kỳ ngu xuẩn, vì không ai có trí óc sáng suốt lại đi nghe lời Bertie Trent – nhưng rồi cậu phải đi và kể cho con đĩ của Sa tăng. Và ả ta, cậu khám phá ra, sẽ bán cả đứa con đầu lòng của mình vì hai mươi nghìn bảng.”
“Anh thật là đồ ngốc, không nhầm lẫn gì nữa.” Phelps hòa vào một cách buồn bã, như một bản thánh ca Cơ đốc. “Ả ta đã bán con trai mình chỉ với một nghìn năm trăm bảng. Giờ, ngài không cảm thấy mình hơi giống đồ ngốc rồi sao, thưa ngài? Không có ý xúc phạm đâu, nhưng -”
“Phelps.” Dain nhìn người đánh xe của mình đầy đe dọa.
“Vâng, thưa đức ngài.” Phelps nhìn chàng bằng ánh mắt to tròn mà Dain không tin lấy một phút.
“Ta không hề đưa Charity Graves một nghìn năm trăm bảng,” Đức hầu tước nói vô cùng điềm đạm. “Như ta nhớ lại, ông đã khôn ngoan gợi ý rằng ông hướng về phía sau nhà trọ, để ngăn cô ta trốn thoát trong trường hợp cô ta né tranh ta. Ta đã cho rằng ông đã quá muộn và cô ta đã bỏ chạy. Ông cũng đã không tình nguyện cung cấp thông tin ngược lại.”
“Nữ hầu tước đã lo lắng rằng bà mẹ có thể làm nhặng xị lên trước mặt cậu bé con,” Phelps nói. “Nữ hầu tước không muốn cậu bé thất vọng thêm nữa khi cậu bé vốn đã buồn bã khi có ngài kiểm soát. Nên cô ấy bảo tôi đưa cho ả ta chút tiền giữ im lặng. Đó là tiền của riêng cô ấy, Nữ hầu tước đã nói thể, và cô ấy có thể dùng thế nào tùy thích. Nên cô ấy dùng nó để làm bà mẹ im lặng, và viết một tờ giấy, bảo ả ta hãy nhận lấy nó, đi tới Paris và sống vui vẻ.”
“Paris?” Vawtry ngồi bật dậy ngay lập tức.
“Nói rằng những anh chàng ở đó sẽ thích ả ta hơn và đối xử với cô ta tử tế hơn ở đây. Và tôi cho rằng ả ta thích cái ý tưởng đó, vì ả vui vẻ hẳn lên, và nói rằng Nữ hầu tước không phải là loại xấu xa. Và tôi được bảo hãy nói với nữ hầu tước rằng ả ta đã làm những gì nữ hầu tước nói – bảo thằng bé vài điều giống như nữ hầu tước bảo ả làm.”
…..tốt hơn là để cậu ở nơi cậu sẽ an toàn…và được chăm sóc. Jessica đã bảo ả điếm đó những gì phải nói và ả ta đã làm như thế.
Rồi Dain thấy rõ vợ chàng đã tin tưởng chàng biết bao nhiêu. Nếu nàng không, nàng hẳn sẽ đi cùng chàng, bất kể chàng có nói hay làm gì đi nữa. Nhưng nàng đã tin tưởng…rằng chàng sẽ khiến cậu bé cảm thấy an toàn, và khiến Dominick tin rằng những gì cậu bé được nghe là sự thật.
Có lẽ, Dain nghĩ, vợ chàng biết về chàng hơn chàng biết về bản thân mình rất nhiều. Nàng nhìn thấy trong chàng những phẩm chất mà chàng chưa bao giờ nhận thấy khi chàng nhìn vào trong gương.
Nếu đúng như vậy, chàng phải tin rằng nàng nhìn thấy những phẩm chất ở Charity mà chàng chưa bao giờ nghi ngờ là có tồn tại. Charity hẳn phải sở hữu thứ gì đó giống như một trái tim, nếu ả nhận lấy rắc rối trong việc chuẩn bị cho Dominick cho sự ra đi của ả.
Jessica cũng nói rằng bản thân Charity cũng là một đứa trẻ.
Điều đó có vẻ khá đúng. Đặt một ý tưởng vào đầu ả, và ả sẽ bỏ đi với nó.
Chàng thấy mình cười toe toét với Vawtry. “Cậu đáng nhẽ nên tìm thêm một món trang sức khác để làm cô ta xao lãng,” Dain nói. “Một thứ gì đó an toàn hơn để tạo cảnh và mơ mộng. Cô ta là một đứa trẻ, cậu biết đấy. Phi luân lý, phi nguyên tắc. Vào lúc này đây, cô ta có một nghìn năm trăm bảng trong tay, và cô ta đã quên hết về tấm biểu tượng – và cả cậu nữa. Cô ta sẽ không bao giờ biết – hay nếu cô ta có nghe đến, thì cô ta cũng chả thèm quan tâm – rằng cậu đã mạo hiểm cuộc sống và danh dự của mình vì…” Dain cười ngắn. “Đó là gì, Vawtry? Tình yêu ư?”
Bên dưới những vết thâm tím, sưng tấy và máu khô, sắc mặt Vawtry chuyển sang màu đỏ sẫm. “Cô ấy sẽ không. Cô ấy không thể.”
“Ta sẽ cá năm mươi đồng rằng cô ta đang trên đường tới bến cảng ngay phút này đây.”
“Tôi sẽ giết cô ta,” Vawtry gào lên. “Cô ta không thể bỏ rơi tôi. Cô ta không thể.”
“Bởi vì cậu sẽ săn đuổi cô ta.” Dain nói nhạo báng. “Cậu sẽ đuổi theo cô ta đến tận cùng trái đất. Nếu như mà tôi không làm cho cậu bị treo cổ trước.”
Màu sắc ngay lập tức rút hết khỏi khuôn mặt xước sát của Vawtry, để lại những vết lốm đốm trên nền xám ốm yếu.
Dain nghiên cứu anh bạn thân trước kia của chàng một lúc lâu. “Vấn đề là, tôi không thể nghĩ ra một sự chuộc lỗi độc ác nào hơn cái mà cậu đã tự mình ngã vào. Tôi có thể tưởng tượng rằng không một hình phạt nào ghê gớm hơn việc mê đắm Charity Graves một cách vô vọng.” Chàng ngừng lại. “Ngoại trừ một thứ.” Miệng Dain cong lên thành một nụ cười nhạo báng. “Và đó là kết hôn với cô ta.”
Đó là giải pháp hiệu quả nhất, Dain quyết định. Nó chắc chắn là ít phiền phức hơn nhiều việc buộc tội tên ngốc cuồng dại này.
Vawtry đã thực hiện một tội, phóng hỏa, và cố thử một tội khác, trộm cắp.
Tuy nhiên, hắn ta đã châm lửa ngôi nhà ít giá trị nhất trong điền trang và, nhờ có sự ẩm ướt và hành động nhanh lẹ của người của Dain, thiệt hại là rất nhỏ.
Còn đối với tội trộm cắp: Jessica đã trừng phạt tên tội phạm láo toét còn thô bạo hơn nhiều Dain sẽ làm. Việc một người phụ nữ đã thực hiên hình phạt sẽ thêm vào một chấm nhỏ xỉ nhục đối với những vết thương khác của Vawtry.
Bất kỳ một quý ông có chút ít lòng kiêu hãnh nam giới thôi cũng thà bị kẹp tinh hoàn bằng kìm nóng còn hơn là để cho thế giới biết rằng hắn đã bị đánh bại bởi một phụ nữ mảnh dẻ.
Do đó, với sự khôn ngoan của Solomon – và một ký ức sống động về phương pháp tống tình của Jessica ở Paris – đức hầu tước tuyên án.
“Cậu sẽ tìm Charity Graves, bất kể cô ta ở đâu,” Dain bảo với tù nhân của chàng. “Và cậu sẽ kết hôn với cô ta. Việc đó sẽ khiến cậu chịu trách nhiệm hợp pháp về cô ta. Và tôi sẽ tính sổ với cậu cả về luật pháp và riêng tư nếu cô ta có đến gần vợ, con trai hay bất kỳ thành viên nào khác của gia đình tôi trong vòng mười dặm. Nếu cô ta làm phiền chúng tôi – bất kỳ người nào – một lần nào nữa, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc thật lớn đấy, Vawtry.”
Vawtry chớp mắt. “Bữa tiệc ư?”
“Với bữa tiệc ấy, tôi sẽ mời tất cả những người bạn thân thiết của chúng ta,” Dain bảo hắn. “Và khi rượu được rót ra, tôi sẽ đứng dậy và chiêu đãi những người tham dự bằng cuộc phưu lưu thú vị của cậu. Tôi sẽ mang lại từng chi tiết, đặc biệt là về những gì tôi chứng kiến từ ngưỡng cửa của mình tối nay.”
Sau một phút hắn dùng để lĩnh hội, Vawtry vỡ vụn. “Tìm cô ta?” hắn gào lên, nhìn quanh mình một cách hoang dại. “Cưới cô ta? Làm sao được chứ? Chúa ơi, cậu không thấy sao? Tôi sẽ không vướng vào chuyện này nếu tôi không chỉ cách tòa án có ba bước chân thôi. Tôi không còn gì cả, Dain. Còn ít hơn cả thế nữa.” Hắn rên rỉ. “Ít hơn năm nghìn bảng, nói cho chính xác. Tôi đã hỏng hẳn. Cậu không thấy sao? Tôi hẳn đã không đến Devon nếu Beaumont không bảo với tôi là tôi có thể thắng cả một gia tài ở trận đấu vật đó.”
“Beaumont ư?” Dain lặp lại.
Vawtry không để ý đến chàng. “Thực vậy, cả một gia tài. Với những tên nghiệp dư ngu ngốc đó. Cậu có tin được không?” Hắn cào tay qua tóc. “Hắn ta đã giễu cợt tôi, con heo đó. ‘Trận đấu vĩ đại nhất kề từ trận Cann và Polkinghorne,’ hắn đã nói thế.”
“Beaumont,” Dain lại nói.
“Hai mươi nghìn bảng, hắn đã bảo tôi thứ đó đáng giá từng ấy,” Vawtry tiếp tục trong đau khổ. “Nhưng hắn cũng đã giễu cợt tôi về điều đó nữa, phải không? Nói rằng hắn biết một người Nga sẽ bán cả đứa con đầu lòng của mình đi vì nó. Và tôi đã tin hắn.”
“Vậy ra sau cùng thì Bertie Trent không phải là người đặt cái ý tưởng đó vào đầu cậu, mà là Beaumont,” Dain nói. “Đáng nhẽ tôi phải biết mới đúng. Hắn rất căm giận tôi,” chàng giải thích với Vawtry đang bối rối.
“Căm giận ư? Nhưng sao lại chọn tôi?”
“Để khiến cậu phẫn uất với tôi, với hy vọng tạo ra sự khó chịu giữa chúng ta, tôi cho là thế,” Dain nói. “Việc hắn ta có thể thêm vào sự khốn khổ của cậu cùng lúc ấy đơn giản chỉ khiến mọi chuyện thêm vui vẻ đối với hắn,” Dain cau mày. “Hắn không là gì ngoài một kẻ chuyên gây rắc rối lén lút. Hắn không có can đảm để báo thù như một người đàn ông. Điều càng đáng bực mình hơn là hắn đã thành công trong trò chơi thù hằn của mình hơn nhiều so với những giấc mơ hoang tưởng nhất của hắn.” Cái cau mày của chàng hằn sâu hơn. “Tôi có thể làm cậu bị treo cổ. Và hắn hẳn sẽ cười đến đứt ruột ra mất.”
Trong khi Vawtry cố gắng tiêu hóa chuyện này, Dain từ tốn đi vòng quanh căn phòng nhỏ, suy ngẫm.
“Tôi tin rằng mình sẽ trả các khoản nợ của cậu, Vawtry,” cuối cùng chàng nói.
“Cậu sẽ làm gì cơ?”
“Tôi cũng sẽ cho cậu một khoản trợ cấp khiêm tốn hàng năm nữa,” Dain tiếp tục. “Vì những gì cậu đã làm.” Chàng ngừng lại và chắp tay sau lưng. “Cậu thấy đấy, người bạn vô cùng thân thiết, trung thành của tôi, tôi không biết rằng chiếc biểu tượng của tôi lại có giá trị đến thế…cho đến khi cậu nói với tôi. Tôi thực ra đã có kế hoạch đưa nó cho phu nhân Beautmont, để đổi lại một bức chân dung của vợ tôi. Tôi đã nghĩ đó sẽ là một phần thưởng đáng yêu hơn nhiều đối với một nghệ sĩ thay vì những đồng tiền đơn thuần.” Dain mỉm cười yếu ớt. “Nhưng không bức chân dung nào, thậm chí cả do Leila Beaumont tài năng, lại đáng giá đến hai mươi nghìn bảng, phải không nào?”
Vawtry cuối cùng cũng nắm bắt được. Khuôn mặt nham nhở của hắn giãn ra trong một nụ cười.
“Đương nhiên là, cậu sẽ viết cho Beaumont, cảm ơn hắn ta vì đã chia sẻ thông tin,” Dain nói. “Đó sẽ là một hành vi lịch sự phải làm. Và đương nhiên, như là người bạn vô cùng thân thiết của cậu, hắn sẽ vô tư vui mừng khi cậu có thể hưởng lợi từ sự uyên bác của hắn.”
“Hắn sẽ giật trụi tóc mình khi hắn đọc nó,” Vawtry nói. Rồi đỏ mặt. “Quỷ bắt tôi đi, Dain, tôi hầu như không biết phải nói hay nghĩ gì nữa. Mọi thứ - đều quá sai – dù vậy cậu vẫn tìm ra cách để biến nó thành đúng, bất chấp những gì tôi đã làm. Nếu cậu có thả tôi xuống bãi lầy gần nhất, thì cũng không có một anh chàng nào ở nước Anh này trách tội cho cậu.”
“Nếu cậu không giữ cái mụ đàn bà trời đánh đó ra khỏi đường của tôi, thì tôi sẽ thả cả hai người xuống một bãi lầy đấy,” Dain hứa. Chàng đi ra cửa. “Phelps sẽ tìm một người dàn xếp chuyện này cho cậu. Tôi sẽ cho một trong những người hầu đi cùng cậu với phí đi đường. Và đến lúc mặt trời lên, tôi hy vọng cậu đã đi rồi, Vawtry.”
“Phải, phải, tất nhiên. Cảm ơn -”
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng Dain.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
64 chương
20 chương
10 chương
54 chương
114 chương
16 chương