Ngải Hài Nhi

Chương 11

" Cộc...Cộc...Cộc..." Vân ngần ngại không muốn mở cửa, vì với những chuyện vừa xảy ra không ngoài khả năng bên ngoài cánh cửa kia lại là một thứ gì đó vô cùng kinh dị đang chờ Vân. Cô rụt rè tiến lại gần, một giọng nói bất ngờ vang lên: - Vân ơi, dì Phượng đây....Con có trong nhà không...?? Thì ra là dì Phượng, nghe tiếng dì Vân vội ra mở cửa nhưng đứng trước cánh cửa Vân lại do dự. Vân nhớ lại lần trước khi Vân đang ở trong phòng bà Lanh cũng có giọng mẹ Vân gọi nhưng đi ra thì không có ai, sau đó bà Lanh chết. Không dám thở mạnh, Vân nhẹ nhàng mở cửa ra nhưng chẳng thấy ai ở bên ngoài cả, trên tay nắm cửa có treo một túi đồ ăn nào là bánh kẹo, sữa tươi, cả trứng rồi mỳ tôm kèm mảnh giấy: - Dì đến nhà nhưng gọi điện thì con không nghe máy, gọi cửa không thấy trả lời. Dì có mua cho con ít đồ ăn treo ngoài cửa. Con đọc được thì gọi lại cho dì. Vân tự trách bản thân quá đa nghi, dì Phượng gọi mãi không thấy Vân trả lời nên đã để lại lời nhắn rồi đi về. Phải chi có dì Phượng ở đây thì Vân đỡ sợ đi được bao nhiêu. Bình tâm lại một chút, Vân cầm túi đồ ăn lên tầng ba, đi vào phòng Vân bóc hộp bánh, uống một hộp sữa. Ban nãy Vân đi xuống tầng một điện thoại Vân để trên giường trong phòng. Với lấy cái điện thoại quả thật dì Phượng đã gọi cho Vân 6 cuộc. Nhưng kỳ lạ, tất cả cuộc gọi đều báo lúc 9h30 tối, lúc đó Vân đã tỉnh và đang ở dưới tầng một với những sự việc kinh hoàng. Sao lúc đó dì Phượng gọi cửa Vân lại không nghe thấy gì. Đổ mồ hôi hột Vân lấy điện thoại gọi cho dì Phượng, may quá dì Phượng chưa ngủ. Thấy Vân gọi dì vội bắt mắt: - Vân đấy à con, sao giờ mới gọi cho dì....Chắc con ngủ hả, khổ thân con tôi... Vân lắp bắp, giọng hơi run run hỏi dì: - Dì ơi có phải...dì....vừa....ở..nhà...con về...không....? Dì Phượng lấy làm ngạc nhiên nói: - Đúng là nãy dì có đến nhà con nhưng đợi mãi không thấy con đâu nên dì treo đồ ăn ở cửa chính. Sau đó dì về, tầm đó là 10h tối rồi. Dì ở ngoài đợi con phải mất 30" đấy.... Không thể nào, vừa mới đây thôi lúc 11h Vân nghe rõ đúng giọng dì Phượng. Sao dì lại có thể về lúc 10h được, lại còn đứng ngoài đợi 30". Khoảng thời gian đó Vân đang ở ngay trong phòng khách, sự sợ hãi khiến Vân hét lên kinh hãi, sao dì ở ngoài lại không nghe thấy....Đang nghe điện thoại thì cửa phòng Vân lại có tiếng gõ cửa: " Cộc...Cộc.....Cộc.." Vân làm rơi điện thoại xuống giường, bên trong là tiếng đi Phượng vẫn đang hỏi Vân, thấy Vân không trả lời dì vẫn: - Alo, Alo...con còn đó không Vân...?? Vân tắt điện thoại, giọng nói ngoài cửa phòng Vân vang lên: " Vân....ơi...mở....cửa...cho....Dì...." " Dì....Phượng...đây...con....ơi.." " he....he....he....he...." Giọng dì Phượng nhưng không phải là dì Phượng.....Vân kinh hãi hét lên, cô vò đầu, bứt tai....Vân nhảy khỏi giường chạy lại góc nhà ngồi co ro thu mình vào đó. Lúc đó nhìn Vân như điên loạn. Vân cảm giác chỉ có góc nhà đó là an toàn với cô. Chỉ cần cô bước ra khỏi đó sẽ có một điều gì đó khiến cô sợ hãi sống không bằng chết. Tiếng gõ cửa ngày càng mạnh hơn, rõ hơn: " CỘC..CỘC.....CỘC..." " Vân...ơi....dượng....Toàn....đây..." Giọng lão Toàn vang lên đằng sau cánh cửa, Vân không chịu nổi nữa, cô thét lên trong tuyệt vọng: - Các Người cút hết đi.....Cút...đi.... Cô gào lên như thế trong một khoảng thời gian dài. Không còn sức Vân lả đi, cô chỉ tỉnh dậy khi ánh nắng chiếu qua kính cửa sổ đối diện góc nhà cô đang nằm soi vào khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đờ đẫn sau một đêm kinh hoàng. Vân mở mắt ra, trời sáng thật rồi. Ánh mặt trời làm căn phòng trở lên ấm áp, nó xua tan những nỗi sợ vẫn đang ám ảnh Vân. Tiếng chim ngoài vườn đang hót khiến Vân cảm thấy dễ chịu. Không biết mình ngất đi từ lúc nào, nhưng những cảm giác sợ hãi tối hôm qua Vân vẫn còn nhớ như nó mới vừa xảy ra ngay trước mặt. Điện thoại reo, là dì Phượng gọi...Vân nghe máy, dì Phượng nói: - Sao đêm qua đang nói chuyện con lại tắt máy đột ngột thế....Bây giờ dì đang đi đến nhà con đây...Lát mở cửa cho dì nhé... Thật sự Vân không muốn dì Phượng đặt chân vào căn nhà ma quái này. Nhưng trong sâu thẳm Vân cũng cần một người có thể chia sẻ, có thể nói chuyện. Vân trả lời: - Dạ vâng. Con xuống mở cửa ngay bây giờ đây... Vân thay quần áo rồi đi xuống dưới mở cửa, đi qua phòng khách Vân nhìn thấy cái hũ đựng tro cốt của lão Toàn. Vân chợt giật mình nhớ lại tối hôm qua bàn tay lão thò ra từ hũ cốt tóm chặt lấy tay Vân. Nó vẫn nằm ở vị trí đó, không hề có sự xê dịch hay thay đổi gì. Vân biết cái hũ đó không bình thường, Vân đi qua nó đầy dè chừng. Bên ngoài có người gõ cửa, giọng dì Phượng: - Vân ơi Vân....Mở cửa cho dì. Vân đi lại cửa chính, bất thình lình Vân cảm giác có ai đó đang đứng sau nhìn chằm chằm vào gáy cô. Giật mình Vân quay lại nhưng tất nhiên là chẳng có ai rồi. Vân nghĩ bụng chắc do những giấc mơ ám ảnh đêm qua làm Vân chưa hết hoảng loạn, bây giờ đang là buổi sáng cơ mà. Vân mở toang cánh cửa, ánh sáng chiếu vào làm Vân nheo mắt lại. Dì Phượng đang đứng bên ngoài tay xách, nách mang. Nào là thịt, cá, rau, củ, quả.....không thiếu thứ gì. Nhìn thấy Vân dì cười tươi rồi bước vội vào trong nhà. Vừa đặt chân vào trong dì Phượng cảm thấy rùng mình vì không khí lạnh lẽo của căn nhà. Dì nói: - Sao nhà con lạnh thế hả Vân, bên ngoài trời nắng ấm áp thế cơ mà. Con phải mở hết cửa nẻo ra cho ánh nắng chiếu vào chứ. Đoạn dì đi xuống bếp mở tủ lạnh, dì chép miệng: - Nhà không còn gì ăn sao không gọi cho dì hoặc đi mua về. Tủ lạnh trống không thế này, lát dì sẽ nấu cơm cho con ăn. Thu xếp cho đống đồ ăn vào tủ xong dì đi ra bàn phòng khách. Thấy cái hũ đựng tro cốt dì Phượng mới hỏi thì Vân nói: - Hũ đó là hũ tro cốt của ông Toàn dì ạ. Dì Phượng giật mình hốt hoảng: - Tại sao con lại để ở đây, phải đem lên phòng thờ thắp hương chứ. Đúng là trẻ con không hiểu chuyện mà... Nói rồi dì Phượng bê hũ tro định đi lên tầng, khoảnh khắc đó Vân nhìn thấy hũ tro đang động đậy. Rõ ràng nó đang lắc lắc trên tay dì Phượng nhưng dì lại không cảm thấy gì. Vội vàng Vân giật lấy hũ tro từ tay dì rồi nói: - Thôi dì cứ nấu cơm đi, để con bê lên cho....Con cũng phải thắp hương cho bố mẹ. Dì Phượng gật đầu đồng ý, Vân bê hũ tro lên tầng nhưng cô không muốn đặt vào phòng thờ của gia đình. Cô không muốn để tro cốt của kẻ đã hại chết bố mẹ mình lại được thờ cúng ở đó. Đi qua phòng nhỏ tầng hai Vân nghe rõ giọng trẻ con phát ra từ bên trong căn phòng: " He..he...he...Mẹ....phải...vứt...cái...hũ...đó..đi..." Vân sợ hãi nhưng cô không biết phải để cái hũ cốt ở đâu. Cô đặt cạnh góc tường cạnh căn phòng nhỏ rồi chạy xuống dưới tầng một. Lúc này đi Phượng đang làm thức ăn, dì đang hầm chân giò, nấu canh cá....Vân muốn phụ nhưng nhìn sắc mặt của Vân quá mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng trũng sâu do thiếu ngủ, đầu tóc thì chải vội vàng. Dì Phượng bảo Vân cứ ra ghế sofa ở phòng khách mà nghỉ ngơi, bao giờ xong dì sẽ gọi Vân. Vân nhìn dì cười rỗi khẽ gật đầu, quả thật cả đêm qua có lúc cô đã gần như kiệt sức. Dựa vào thành ghế sofa, Vân nhìn mông lung lên trên trần nhà. Bỗng nhiên Vân giật mình khi nhìn thấy cái hũ đựng tro cốt lão Toàn vẫn đang ở trước mặt của mình, nó vẫn đang được đặt ở bàn phòng khách. Mặc dù trước đó chính tay Vân đã bê nó đặt ở góc tường trên tầng hai. " Ai đã bê nó xuống đây " Chưa kịp hoàn hồn thì Vân đã phải giật người lại. Cãi hũ cốt bị mở nắp từ bao giờ, bên trong hũ bốc mùi xác thối nồng nặc, lại là thứ nước đen xì, xú uế đó đang chảy từ miệng hũ ra. Trong hũ một nửa cái đầu lão Toàn đang trồi lên, nó lăn lông lốc ra bàn hướng gương mặt nửa người nửa quỷ ghê rợn về phía Vân, miệng cái sọ vẫn còn mấp máy: " Vân.....mày.....phải....chết..." Vân sợ hãi, cô nhìn sang phía bếp nơi dì Phượng đang đứng nấu ăn cầu cứu. Nhưng dì Phượng không thấy đâu nữa, lấy hết sức Vân chạy lại gian bếp, Vân hét lên kinh hãi: - Á....á.....á...... Vân thấy dì Phượng đang nằm trong vũng máu dưới sàn nhà bếp, nhưng đó là một cái xác không có đầu. Máu từ cổ cái xác chảy ra lênh láng khắp nơi. Trên bếp là nồi canh cá dì Phượng đang nấu. Vân che miệng không thể hét lên thành lời, cảnh tượng trước mặt Vân vô cùng đáng sợ. Trong nồi canh cá là cái đầu của dì Phượng, nồi canh đang sôi sùng sục, cái đầu của dì Phượng với mái tóc dài đang nổi lên nổi xuống trong nồi nước. Mắt dì Phượng vẫn mở và đang nhìn trừng trừng về phía Vân. Vân quay người bỏ chạy thì bị một bàn tay giữ chặt lại. Lão Toàn với cơ thể thối rữa, đôi bàn tay nhàu nát đang từ từ bóp cổ Vân, Vân không thể kêu lên, cũng không thể thở được. Vân co giật, giãy dụa....cô sắp chết. Đột nhiên có bàn tay lay lay người Vân, mở mắt ra Vân nghe thấy tiếng dì Phượng: - Vân....Vân...tỉnh lại...con mơ thấy gì mà khóc thét lên thế. Con làm gì sợ quá.. Vân ngồi bật dậy, cô đổ mồ hôi lạnh. Nhìn dì Phượng đang nắm tay mình cô thở phào vì tất cả chỉ là mơ. Nhưng có một điều là thật, dì Phượng nhìn Vân hỏi: - Dì nấu cơm xong rồi, con dậy ăn đi...À mà sao con bảo bê cái hũ này lên phòng thờ rồi cơ mà. Sao nó vẫn còn ở đây. Vân há hốc mồm, hai tay cô run lẩy bẩy....Rõ ràng cái hũ không thể tự mình quay trở lại đây được. Nó đang được để ở tầng hai cơ mà....Vân lúng túng không biết giải thích như thế nào. Dì Phượng xoa đầu Vân rồi nói: - Thôi cứ để tạm đấy, ra ăn cơm đi con. Nhanh không nguội hết rồi. Vân đứng dậy đi theo dì ra bàn ăn, cô không quên ngoái lại nhìn cái hũ cốt. Không có chuyện gì xảy ra, quay lại Vân không khỏi hốt hoảng khi đang ngồi trên đầu dì Phượng là đứa trẻ con trần truồng với đôi mắt đỏ như máu cùng nước da trắng bạch...Nó quay ngược đầu về đằng sau nhin Vân cười: " He...he..he....bảo...bà...ấy....ra...khỏi...nhà.." " Nếu.....không....thì...." Dứt lời cái đầu nó rơi xuống đất, lăn về phía Vân đang đứng chôn chân. Cái đầu nhìn Vân rồi cười những điệu cười ma quái: " Hi...hi....hi....he...he...he....hi...hi..." Rồi nó biến mất, phía trước dì Phượng vẫn không nhìn thấy gì. Dì gọi Vân lại ăn cơm, đứng trước bàn ăn Vân nhìn bát canh cá lại nhớ đến giấc mơ vừa nãy. Vân không ăn được, cô nôn oẹ khi nhìn thấy đồ ăn. Nghĩ đến những điều Hài Nhi nó vừa nói, Vân kéo tay di Phượng ra ngoài cửa: - Dì về đi.....con tự lo được...dì về đi...sau đừng đến đây nữa.... Bất ngờ trước cách xử sự của Vân dì Phượng không hiểu gì...Vân kéo dì ra khỏi cửa rồi đóng sầm cửa lại. Đứng bên ngoài di Phượng nói vào trong: - Vân...sao con lại làm thế..Có chuyện gì con cứ nói dì sẽ giúp được con mà...?? Vân quát lên: - Dì về đi...cứ mặc tôi.....hu...hu..hu... Vân khóc thành tiếng nhưng cô vội bịt miệng lại để dì biết cô không khóc. Đứng một lúc sau dì Phượng mới buồn bã ra xe đi về. Vân ngồi gục xuống cánh cửa, cô khóc như một đứa trẻ con... Cô không biết cô đã làm gì sai mà cuộc đời cô lại khốn khổ đến như vậy. Giọng Hai Nhi vang lên: " Mẹ...ơi...cho..con....ăn....hi...hi...hi.." Như có người điều khiển Vân lững thững bước lên tầng hai đi vào căn phòng nhỏ. Lúc này đồng hồ chỉ đúng 12h trưa.....Căn nhà lại trở nên u ám, lạnh lẽo như nó vốn có. Vân trở về phòng lúc 1h chiều, điện thoại reo. Là chú Hùng chồng dì Phượng, Vân bắt máy chú Hùng nói: - Vân ơi, dì gặp tai nạn trên đường từ nhà cháu về. Bây giờ đang nằm trong viện.....