Hà Thụ có thể vĩnh viễn cũng sẽ không quên ngày đó, trước hừng đông hai mươi phút, hai người đã từ khu nhỏ đi ra, một trước một sau mang dép lê đi trên đường. Bước chân đá lẹt xẹt dưới ánh đèn đường vàng mơ hồ. Tô Mạch mặc cái quần bò hắn mua, thậm chí còn đeo vài vật trang sức màu bạc khoa trương, cả người thay hình đổi dạng hoàn toàn, Tô Mạch sau khi nghe được bụng Hà Thụ quằn quại một tiếng, cười đến vô cùng càn rỡ, y nói: “Tôi nói lão tử vì cái gì phải mặc thành như vậy, thì ra là phải điều chỉnh để cùng cậu đi Đại Bài Đáng …” Hà Thụ khi đó sửng sốt một chút hỏi: “Anh không phải còn chưa đi đến chỗ đó sao? Anh khi đó còn đi tới nhà của tôi ăn cơm mà.” Tô Mạch lúc ấy cũng ngừng lại một chút, mới cười nói: “Khi đó lừa gạt cậu. Tôi lúc ấy thời điểm lên đại học vẫn rất chất phác, cùng Phùng Lạc cả ngày ăn ở dưới phố. Chính là sau đó đã xảy ra một việc—-” Hà Thụ ngây ngốc hỏi: “Rồi mới trở về kế thừa sản nghiệp của cha?” Hà Thụ lờ mờ biết được Tô Mạch người này cho tới bây giờ đều có rất nhiều bí mật, thời điểm hồ đồ cũng không ai ngăn lại được, hắn cho dù ở phương diện này không có sâu sắc, cũng có chút ngạc nhiên rốt cuộc là vì cái gì làm cho Tô Mạch cả ngày đều bất cẩu ngôn tiếu, lại mặc tây trang giầy da ngồi ở trên tầng cao nhất kia. Có lẽ tóc chưa bạc, vẫn là ngồi ở đó đi. Mỗi năm như vậy. Tô Mạch nhìn biểu tình có chút ngây người của Hà Thụ, có chút không muốn hắn suy nghĩ, vì thế cười hỏi: “Đúng vậy a. Cảm thấy được chính mình còn nhỏ, cho nên – hoàn lương.” Hà Thụ nước miếng ứ lại trong cổ họng, có chút xấu hổ ho khan vài tiếng, Tô Mạch chính là cúi đầu cười, đi từ từ ở phía trước, người này có bàn chân to thực trắng, ngón chân thứ hai dài hơn ngón cái một chút, mẹ từng nói người như vậy trời sinh thông minh. Có chút gắt gao nhìn. Bóng lưng Tô Mạch thực trí mạng, mặc T-shirt, lộ ra cánh tay không lớn nhưng có thể biết được cơ thể rất mạnh mẽ, từ thắt lưng đi xuống dưới, Hà Thụ nhìn thắt lưng kia luôn sinh ra ý tưởng muốn ôm lấy. Trên đầu gối quần bò có mấy đường xé lộ ra bắp đùi, càng tô thêm cho đôi chân thon dài. Hà Thụ nhớ tới lúc họ ra cửa, Tô Mạch thực ảo nảo tìm không thấy đôi giày Clover, vì thế thời điểm mang dép lê ra ngoài, là bức Hà Thụ cũng phải mặc tây trang mang dép lê bồi y. Thời điểm Hà Thụ đi theo, đã nghĩ nam nhân kia thật bá đạo – Nhưng vẫn cảm thấy y rất tốt. Hà Thụ nghĩ, người như vậy, nếu như có thể bồi ai cả đời, lấy cái gì đổi đều là đáng giá. Tô Mạch đi đến nơi, đi vào một cửa hàng nhỏ, cũng không phải cái gì ngoài trời ở Đại Bài Đáng. Thời điểm Tô Mạch đi vào nhìn đến một cái góc có một vị trí có hai chỗ ngồi, thời điểm ngồi xuống, cùng Hà Thụ nhẹ nhàng cười nói: “Còn làm bộ dáng giống trước kia…” Hà Thụ có chút ngẩn ngơ gật đầu như phụ họa, chỉ chốc lát sau bà chủ quán vội vàng đi tới, nhìn thấy Tô Mạch, tựa hồ là sửng sốt một chút, rồi mới lộ ra biểu tình vui mừng nói: “Đây không phải là tiểu Tô sao? Vài năm nay cậu đi đâu a… Cũng không đến đây một chút!” Tô Mạch cười mỉm nói: “Bà chủ khỏe.” Bà chủ quán kia cười ánh mắt cũng híp lại, lập tức giống như máy thu thanh, không ngừng lải nhải: “Cậu cũng không biết sau khi cậu không tới, quán của tôi lập tức trở nên quạnh quẽ hơn – cả ngày đều nhắc tới các người.” Tô Mạch tiếp tục cười mỉm nói: “Tôi cũng nhớ bà chủ — cái lẩu thang ấy mà.” Hà Thụ ở bên cạnh ngây ngốc nhìn, chính là mơ hồ biết Tô Mạch cũng rất vui vẻ, nhưng là giờ khắc này vui vẻ cũng không quan hệ với hắn, hắn cảm thấy được Tô Mạch đã đến trong thế giới kia, còn thân với người kia hơn hắn, là hắn còn đang trong thời điểm “hỗn loạn” nhận thức người sao? Bà chủ quán lớn tiếng cười nói: “Ai, tôi thực thích các người năm đó mà —” Bà nói, một bên nhìn Hà Thụ, có chút ngạc nhiên hỏi: “Thủy Thủy đâu — tiểu cô nương kia không bồi cậu sao?” Tô Mạch tươi cười cứng ngắt một chút, trong nháy mắt lại cười đến càng thêm xán lạn, “Bà chủ, chúng tôi đều đói bụng —” Bà chủ giật mình hướng bên trong hô to: “Lão Trương, cho một cái lẩu uyên ương đi, tiểu Tô đến đây, lấy nhiều một chút!” Nói xong, hướng Tô Mạch cười nói: “Tôi cuối cùng cũng nhớ rõ, cậu cùng Thủy Thủy, tiểu Phùng thời điểm ngày đầu tiên tới, tôi tưởng tới đây ăn uống, ha — không nghĩ tới cậu tiểu tử này, nghênh ngang đi đến, hướng trong quán nhìn chung quanh, tay lại lấy một đống đũa, xoay người bước đi. Làm tôi tức giận — sau mới biết được, Thủy Thủy phải giúp cậu nấu ăn, kết quả trong nhà chỉ có một đôi đũa, không xài được! Ha!” Tô Mạch cười cười, chưa nói gì, bà chủ quán lải nhải một hồi, cũng xoay người đi chào hỏi khách khứa. Hà Thụ có chút ngẩn ngơ sờ sờ đầu, cảm thấy trong lòng có chút căng, dùng sức bắt đầu túm quần, chỉ chốc lát cái lẩu được mang lên, Tô Mạch lấy một đống lớn này nọ, bỏ vào bên trong. Hà Thụ nhìn Tô Mạch lấy cái muỗng nhỏ kia, lấy thịt bò bên trong ra, tất cả đều hồng, Tô Mạch ăn đến hai mắt tỏa sáng, màu da của y trắng bệch, môi sau khi ăn xong lại đỏ, đó là bộ dáng Hà Thụ chưa từng thấy qua, xinh đẹp đến không nói được, làm cho tim hắn đập càng nhanh. Tô Mạch vẻ mặt khoái hoạt, một bên ăn, rồi tay mới giúp Hà Thụ lấy một ít nấm đông cô bỏ vào trong bát của hắn, cười nói một câu: “Ăn a, cậu không phải thích ăn cái này nhất —-” Tô Mạch nói nửa câu, mới phát hiện không đúng, Hà Thụ cũng ngốc đi, hắn chưa bao giờ thích ăn nấm đông cô, Tô Mạch xấu hổ cười ha ha, đem về chính mình ăn. Ăn một hồi lâu, Tô Mạch mới nói: “Vừa rồi, xin lỗi, tôi trước kia không có mang người khác tới nơi này – nhất thời hồ đồ.” Hà Thụ nghĩ đến cái tên Thủy Thủy kia, cũng kéo lên một nụ cười, cảm thấy cái nóng của lẩu tỏa ra làm hắn người đầy mồ hôi, vì thế tay sờ sờ, đụng đến trán đều một mảnh lạnh lẽo. Tô Mạch đột nhiên cười nói một câu: “Cậu trước kia tuyệt đối không biết ăn lẩu nhất định phải bỏ một chút gì đó..” Hà Thụ ngơ ngác lắc đầu nghe, Tô Mạch nói: “Tôi một mình phát minh, ăn lẩu nhất định nửa chừng phải bỏ củ cải – đợi đến cuối cùng ăn, hương vị đều thấm vào củ cải, thời điểm ăn ngán, lấy vài miếng củ cải trắng ăn, vừa nhạt, vừa đủ vị — cái tư vị kia, chậc chậc.” Tô Mạch nói xong liều mạng hướng tới củ cải trắng bên trong cái lẩu, Hà Thụ cảm thấy được cách một màn khói bốc hơi, bộ dáng Tô Mạch không rõ lắm. Nhưng Tô Mạch này hắn không quen biết. Hắn quen biết người kia mặc tây trang giày da, tuy rằng tính tình rất xấu, miệng mồm không có phẩm hạnh, nhưng đôi khi thật sự rất tốt. Hà Thụ cảm thấy ánh mắt bị hơi nước thổi làm cho có chút đau đớn, rồi mới mò vài miếng củ cải, đặt ở trong miệng, hương vị thật sự rất tốt, nhưng không biết vì cái gì lại rất muốn khóc. Hà Thụ ăn vài hớp, nâng cao ngẩng đầu lên. Nhìn bộ dáng Tô Mạch cúi đầu ăn, đột nhiên nhỏ giọng nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ.” Bên ngoài quán truyền đến tiếng mơ hồ, tiếng báo mười hai giờ vang lên trong trung tâm chợ hồi lâu. Tô Mạch sửng sốt một chút, mới cười nói: “Mới vừa nói gì sao?” Hà Thụ nhỏ giọng nói: “Nói lại lần nữa cũng không sao, cầu nguyện gì đó.” Tô Mạch cười cười, nói: “Mặc kệ cầu nguyện gì.” Hà Thụ nga một tiếng, hắn nhớ rõ thời điểm sinh nhật cầu nguyện, nói hy vọng có thể tìm một người, vĩnh viễn bồi hắn— sau khi cầu nguyện, nghênh đón hắn chính là một ly rượu nho đắt tiền của Tô Mạch. Hà Thụ dùng sức mở to mắt, cảm thấy được bên trong đôi mắt kia ẩm ướt không thể ngăn nổi. Hắn thực vô dụng, cho tới bây giờ cũng không dám vì cái gì cố gắng một lần, dũng cảm một lần — hắn chưa bao giờ như vậy, bất an đến lợi hại, hắn không muốn hèn nhát như vậy, hắn muốn vĩnh viễn giống vừa rồi, nhắm mắt theo đuôi, gắt gao đi theo phía sau Tô Mạch. Hắn từ 《Anh Hùng Xạ Điêu》lại nhớ đến《Thiên Long Bát Bộ》, mới có được một chút dũng khí —- Hà Thụ nhớ lại một hồi lâu, rồi mới nhắm mắt hướng Tô Mạch nói: “Tôi thích anh.” Thời điểm nhắm mắt, thế giới đều là mảnh màu đen, lỗ tai lại đặc biệt linh mẫn, có thể nghe thấy được nhiệt khí vù vù của cái lẩu, thanh âm nước bốc lên, nhưng lại không nghe được tiếng Tô Mạch, đã lâu, Hà Thụ mở to mắt, nhìn thấy bên ngoài cửa tiệm rộng mở, gió đêm vù vù thổi, trong quán ấm áp như mùa xuân, Tô Mạch vẫn lẳng lặng ăn này nọ, lặng yên không nói gì.