Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu
Chương 22
Hà Thụ ở trong lòng run rẩy cơ hồ nói không ra lời, cảm giác được cái đầu của Tô Mạch ở phía sau chôn ở trên đầu vai hắn, tay Tô Mạch như gió thổi ở bên ngoài, có chút lành lạnh, chính là thời điểm ôm mình, bản thân giống như bị phỏng, một hồi một trận đau đớn.
Tô Mạch cúi đầu hỏi: “Cậu sao lại đến đây?”
Hà Thụ ô ô ừ ừ nói lắp nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Anh nói hôm nay… Là sinh nhật anh.”
Tô Mạch ở phía sau nga một tiếng, ôn nhu hà hơi thổi làm cho cổ của Hà Thụ có chút ngứa, cả người run lên, cơ hồ nổi lên một tầng da gà rõ rệt.
Tô Mạch cứ như vậy ôm một hồi, rồi mới dùng sức đem Hà Thụ xoay lại, thực chân thật nhìn khuôn mặt trắng bệch lạnh ngắt của Hà Thụ, rồi hai tay mới cầm lấy tay phải của Hà Thụ, hai tay chà xát mội hồi, đợi cho bàn tay lạnh như băng kia thời điểm có chút cảm giác, lại đổi thành cánh tay khác, hai tay đều được làm ấm, vì thế cùng nhau nắm lấy, vừa lúc đó, một giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống trên mu bàn tay của Tô Mạch. Tô Mạch nhăn mặt nhìn Hà Thụ, phát hiện cái mũi của hắn đỏ bừng, cư nhiên đã khóc một hồi lâu. Bên trong đôi mắt lại còn chứa một vòng nước mắt chưa chảy xuống, Hà Thụ thực cố gắng mở to đôi mắt, muốn cho chúng nó dừng rơi xuống.
Tô Mạch có chút bất đắc dĩ nằm tay thật chặt, rồi mới nói: “Sao lại bất động khóc như vậy, còn là đàn ông sao?”
Hà Thụ gật gật đầu, lại dùng lực lay động vài cái, nghẹn ngào nói: “Tôi vốn là C, không quen nhìn cũng đừng nhìn..”
Tô Mạch có chút buồn cười nói: “Ai nói cậu là C? Cậu sao?” Tô Mạch nói xong đem mặt tiếp cận lại, cẩn thận nhìn mặt Hà Thụ, cười khẽ nói: “Ngô, tôi nhìn thấy, là ưa khóc một chút.”
Hà Thụ nước mắt không biết vì cái gì lại càng thêm rơi, trên kính mắt mơ hồ đều chứa một tầng nước, Hà Thụ ngốc ngốc dùng tay lau đi, thân mình bởi vì khóc mà run lên, trong cổ họng phát ra âm thanh thật nhỏ, một chút hít thở không thông cùng nghẹn ngào.
Tô Mạch cũng không nói gì, chỉ là dùng sức đem nửa thân mình trên của hắn ôm lấy, lấy một bàn tay dùng sức vỗ vỗ trên vai hắn một chút, tay kia thì từ trong túi lấy ra cái chìa khóa, thuần thục mở cửa, vào cửa, lại đóng cửa, tùy tay mở đèn tường lên, một mảnh ánh sáng xanh vàng chiếu sáng.
Tô Mạch đi đến ngồi trên ghế sa lon, vỗ vỗ vị trí bên người kêu Hà Thụ đi qua, Hà Thụ chậm rãi đi vài bước chịu đựng đi đến trước người Tô Mạch, nước mắt cũng đã dần dừng lại, chính là chỉ còn một chút khóc thút thít đến lợi hại. Tô Mạch đem hắn kéo xuống, an ủi vỗ lưng hắn. Hà Thụ một bên hít thở một bên đứt quãng nói: “Tôi ở bên ngoài… Chờ… Đã lâu… Nhưng anh không… Trở về…”
Tô Mạch vỗ vỗ đầu của hắn nói: “Tôi tưởng cậu lần đó không có nghe. Ai… Thật không biết cậu sẽ đến, tôi không phải cho cậu di động sao? Vì cái gì không gọi điện cho tôi?”
Hà Thụ mặt lập tức đỏ, hắn luôn có thói quen để Tô Mạch đi tìm hắn, nào biết đâu còn có thể gọi điện thoại cho Tô Mạch. Tô Mạch thấy hắn mặt đỏ lên bộ dáng ngẩn người, cảm giác hiểu rõ được, cười cười giúp hắn lau đi nước mắt trên mặt, nói: “Sau này có việc gì phải gọi cho tôi, biết không?”
Hà Thụ lên tiếng, lại cúi đầu. Tô Mạch tùy ý lấy tay đặt ở trên vai hắn, lúc này mới phát hiện hai tay của Hà Thụ đang ôm một cái gói to xấu xí, kỳ quái hỏi: “Cậu cầm cái gì?”
Hà Thụ lại một trận bối rối, cúi thấp đầu rất lâu sau mới đem gói to kia đưa cho y, nhỏ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tô Mạch sửng sốt một chút, rồi mới đón lấy, thời điểm lấy chiếc quần ra, trên mặt cũng không rõ là biểu tình gì. Hà Thụ lớn gan nhìn y một cái, đột nhiên phát hiện Tô Mạch phủ trên người là âu phục Armani cùng chiếc quần kia xem sao cũng không thích hợp, rồi đầu óc vang lên một tiếng mới kịp phản ứng, cảm thấy chính mình tặng nhầm quà, lúc ấy sợ Tô Mạch lại mất hứng, tim đập nhanh, toàn thân đều run rẩy, nghĩ thầm chính mình xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi, rồi mới cảm giác lạnh từ đầu đến chân, nước mắt lại bắt đầu tiếp tục tuôn ra, ngay cả tâm đều muốn đâm đầu chết.
Hà Thụ muốn đem quần bò lấy lại, trực tiếp đưa ra một bao tiền lì xì đại khái không có mất mặt như hiện tại, chính là bàn tay đưa đến một nửa đã bị Tô Mạch dùng ánh mắt liếc một cái, nói: “Làm gì?”
Hà Thụ khó thở ô ô không nói ra được một cái cớ, thời điểm tay sắp sửa đụng tới cái quần lại bị Tô Mạch cầm lấy, ngón tay Tô Mạch rất dài, trong lòng bàn tay thực ấm. Tô Mạch cười nói: “Sao vậy, cần tôi thay cho cậu thấy hiệu quả sao?”
Tay Hà Thụ cứng ngắc bị y nắm lấy, cái gì cũng nói không nên lời, miệng mở rộng cơ hồ có thể nuốt một cái trứng chim, bộ dáng Tô Mạch thật ra lại cười tủm tỉm, tựa hồ tâm tình rất tốt, rồi mới dẫn Hà Thụ đi đến tủ quần áo đặt trong thư phòng, mở cánh cửa ra, phát hiện bên trong tràn đầy quần áo, đa số là âu phục màu đen, đồ ở nhà cũng rất nhiều, Tô Mạch trở mình cư nhiên đem ở tận cùng bên trong lấy ra quần T-shirt, Hà Thụ kinh ngạc, quần áo này trên mặt đều có chỗ rách, thậm chí trên tay áo đều có vài cái, Hà Thụ đương nhiên không biết quần áo bị phá vài chỗ này là quần áo bắt đầu lưu hành từ thế kỷ 19, giá trị lại rất xa xỉ.
Tô Mạch nhìn ánh mắt Hà Thụ, chính là cười cười, từ bên trong lấy một cái T-shirt màu đen bị phá rất lợi hại, mặt trên còn dùng bàn chải chà đi trở thành vài chỗ có màu xám bạc, Tô Mạch cười nói: “Tôi tốt xấu gì cũng có thời tuổi trẻ, đều là trước kia mặt, không bỏ đi.”
Hà Thụ cũng rất ngưỡng mộ nói: “Anh trước kia thật sự cũng không dễ dàng a.” Tô Mạch ha ha cười, tiện tay đem áo khoác ném tới trên giường, đem quần áo cởi ra, Hà Thụ nhìn thân mình thon dài cùng cơ bụng của y cảm thấy được tim đập có chút nhanh, vội vàng quay đầu đi, đợi tới thời điểm quay lại, Tô Mạch đem T-shirt cùng quần bò mặc lấy, một bàn tay dựa theo cái gương phía sau cửa tủ chải chải tóc, rồi mới đem vài cọng tóc dựng thẳng lên.
Hà Thụ cơ hồ thở không được, người này chính là bộ dáng đẹp mặc cái đều tốt, ánh mắt mở thật to, gắt gao nhìn chăm chú, cơ hồ muốn hiện ra một cái móng vuốt để sờ qua. Tô Mạch tựa hồ trong lòng cũng biết rõ, cố ý đối với Hà Thụ liều mạng cười, một hơi răng trắng ở dưới ánh đèn vênh váo tự đắc, Hà Thụ hồ đồ bị kích thích.
Tô Mạch nói: “Quần cũng không tệ lắm.”
Hà Thụ liền ha hả ngây ngô cười. Cảm giác được đặc biệt vui vẻ hạnh phúc như đạt được thành tựu, nhìn nam nhân trước mắt, cảm thấy được trên thế giới này một đóa hoa đang nở, rực rỡ im ắng, hết sức rực rỡ. Rồi mới đem cái cười nhập vào đầu, bụng cũng không chịu thua kém vang lên một tiếng, Hà Thụ vỗ vỗ cái bụng teo lại, lúc này mới nhớ tới chính mình còn chưa ăn cơm chiều.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
21 chương
30 chương
29 chương
97 chương