Ngã dục phong thiên bns
Chương 86 : Thiên địa ngăn cách yêu đăng tại!
“Phá vỡ phong ấn?” Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua mặt đất, nhìn vào bảy ngọn yêu đăng. Sau khi nhìn mấy lần, ánh mắt của hắn bỗng nhiên nhấp nháy, thân hình lập tức hướng về phía bảy ngọn yêu đăng mà lao tới.
Mạnh Hạo mặc kệ Kháo Sơn lão tổ đang gào thét. Từ việc lấy đi bảo vật lúc trước và từ trong lời nói của đối phương, Mạnh Hạo đã xác định chắc chắn lúc này Kháo Sơn lão tổ không ra ngoài được.
“Ngươi muốn làm gì!” Kháo Sơn lão tổ ở trong lòng đất nộ khí xung thiên. Nhưng sau khi lão thấy được vẻ mặt của Mạnh Hạo thì lão vốn trong lòng vẫn còn sợ hãi, giờ lai càng hối hận vì đã ngăn không cho hắn rời đi. Giờ đây, trong mắt lão, cái vẻ mặt kia, lại còn hai con mắt chớp chớp, không chỉ giống với lúc lấy bảo vật mà còn mãnh liệt hơn.
Mạnh Hạo không để ý đến lời nói của Kháo Sơn lão tổ, trong mắt hắn Kháo Sơn lão tổ là kẻ cực kỳ không đáng tin. Hắn nhìn chằm chằm vào bảy ngọn yêu đăng, đi vòng quanh mấy lượt giống như có điều suy nghĩ.
Mỗi bước hắn đi, đều làm Kháo Sơn lão tổ hãi hùng khiếp vía.
“Không sao, tiểu vương bát đản mới là ngưng khí tầng chín, còn không hấp thu được linh khí của bảy ngọn yêu đăng này...” Kháo Sơn lão tổ còn đang tự an ủi thì bỗng trợn to hai mắt. Lão thấy Mạnh Hạo sau khi đi lòng vòng mấy lượt lại khoanh chân ngồi xuống.
Hai mắt hắn chớp động có vẻ chần chừ, nhưng rất nhanh hiện lên quyết đoán.
“Kháo Sơn lão tổ lừa ta. Lúc nãy lấy đi một ít đồ vẫn còn chưa hả giận, tất cả linh khí này ta cũng muốn lấy đi, như thế mới hạ được cơn tức này.” Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, Kháo Sơn lão tổ chỉ thưởng cho hắn một khối hạ phẩm linh thạch khiến hắn bất mãn, đã thế đối phương lại còn không giải độc, chẳng khác nào là dồn Mạnh Hạo vào tuyệt lộ.
“Bảo vật không hấp thu được linh khí trong bảy ngọn yêu đăng này, vật không có linh tính thì không thể... Như vậy thì, ta tự mình hấp thu!” Hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên nhắm lại, vận chuyển tu vi trong cơ thể, định hấp thu linh khí đang tràn ra từ bảy ngọn yêu đăng cách đó không xa.
Nhưng cho dù Mạnh Hạo có hấp thu như thế nào thì linh khí mới xuất hiện cũng lập tức bị hút xuống lòng đất. Kháo Sơn lão tổ ở trong lòng đất thấy như vậy mới thở nhẹ ra một hơi.
“Mạnh Hạo tiểu oa nhi, ngươi làm thế không có tác dụng gì đâu. Ngươi lại dám đoạt linh khí cùng với lão tổ ta?” Kháo Sơn lão tổ cười ha ha, tuy trong tiếng cười mang theo đắng chát ở trong lòng, nhưng rơi vào trong tai Mạnh Hạo lại khiến hắn nhíu mày. Tuy nhiên thần sắc của hắn cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại.
“Lão tổ không nên gấp, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Mạnh Hạo hờ hững nói.
Kháo Sơn lão tổ khẽ giật mình.
Hai mắt Mạnh Hạo bỗng chớp động rồi dần dần nhắm nghiền. Trong đầu hiện ra cảnh tượng khi đánh với Thượng Quan Tu một trận, lúc mượn hạt châu của Tiểu Hổ nâng tu vi của bản thân lên ngưng khí tầng mười!
Đây chính là phương pháp mà hắn nghĩ tới, hắn muốn mình một lần nữa trở lại tu vi ngưng khí tầng mười. Vì chỉ khi đến ngưng khí tầng mười thì trong cơ thể mới sinh ra một loại lực hút điên cuồng. Cho dù bị thiên địa ngăn cách nhưng Mạnh Hạo vẫn muốn thử một chút, xem có thể hấp thu linh khí trong bảy ngọn yêu đăng được hay không!
Ngưng khí tầng mười là cảnh giới ở trong truyền thuyết, chỉ tồn tại ở thời kỳ viễn cổ. Nhưng hôm nay con đường này đã bị thiên địa đoạn tuyệt, chỉ có Mạnh Hạo là ngoại lệ. Hắn dù sao cũng đã từng đạt tới ngưng khí tầng mười, tuy về sau tu vi ngã xuống, nhưng hắn... đã từng đi một đoạn của con đường này.
Lúc này theo ý nghĩ của Mạnh Hạo, theo hô hấp của hắn, thân thể đã dần dần xuất hiện héo rũ. Tia linh thức ít ỏi tràn ngập trong đầu của hắn, khiến hắn đắm chìm bên trong một trạng thái kỳ dị, dùng toàn bộ tâm thần để cảm nhận cảm giác ngưng khí tầng mười ngày trước.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày, hai ngày, cho đến ngày thứ ba, Kháo Sơn lão tổ càng lúc càng kinh hãi, lão không biết Mạnh Hạo đến cùng muốn làm gì nhưng lão có thể cảm nhận được biến hóa trên thân thể Mạnh Hạo, dần dần xuất hiện khí tức quỷ dị.
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Kháo Sơn lão tổ chần chừ, lão phát hiện Mạnh Hạo khiến lão nhìn không thấu.
Cho đến đêm ngày thứ ba thân thể của Mạnh Hạo mới động đậy. Hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra, thân hình run rẩy kịch liệt. Cuối cùng thì hắn cũng đã cảm nhận được cảm giác cơ thể tràn đầy lực lượng một lần nữa, tựa như một quyền có thể oanh mở cả ngọn núi. Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được cái lực hút đáng sợ kia đang dần sinh sôi trong cơ thể. Lực hút này xuất hiện, thân thể Mạnh Hạo lại một lần nữa có cảm giác bị ngăn cách với thiên địa!
Hắn lại không thể hấp thu một chút nào lực lượng của thiên địa. Lúc này, hai mắt của hắn lộ ra tia sáng, chậm rãi đứng lên. Hắn cố gắng duy trì thân thể ở trong loại cảnh giới này, nhưng hắn cũng hiểu được nếu không có hạt châu của Tiểu Hổ thì hắn không có khả năng duy trì được lâu. Sợ rằng chỉ sau mười hơi thở sẽ lại tự động rớt xuống.
Mạnh Hạo thở sâu, không chút chậm trễ bước mạnh về phía trước một bước. Gần như đồng thời, khi bước chân của hắn vừa rơi xuống, thì linh khí tràn ra từ bảy ngọn yêu đăng cũng đồng loạt run rẩy. Có một tia linh khí không còn bị hút xuống mặt đất mà chui vào trong cơ thể của Mạnh Hạo.
Cảnh tượng này khiến ánh mắt của Mạnh Hạo tỏa sáng mãnh liệt. Nhưng lại khiến cho thân hình Kháo Sơn lão tổ bỗng nhiên chấn động, lộ ra vẻ không thể nào tin. Lão nghẹn ngào mở miệng.
“Tiên sư bà ngoại nó chứ, điều đó là không có khả năng a!!”
“Đây là... Ngưng khí tầng mười, chết tiệt, không phải cái tầng mười này đã bị ý chí thiên địa đoạn mất rồi sao, ngươi ngươi ngươi... ngươi lại có thể bước vào ngưng khí tầng mười!!”
“Tại sao có thể như vậy, cái ngưng khí tầng mười chết tiệt này tuy không có gì lợi hại, nhưng nó lại không được ý chí thiên địa tán đồng, bởi vì nó cướp đoạt thiên địa tạo hóa. Thiên địa tạo hóa nó còn có thể đoạt thì những linh khí này của ta... Khốn nạn, còn có cái Phong Yêu Cổ Ngọc kia, năm đó mấy lão bất tử từng nói không phải ngưng khí tầng mười ba thì không thể chạm vào sao, cái này... chuyện này...” Kháo Sơn lão tổ kêu lên thảm thiết, hai mắt của lão trợn lên, nhìn thấy Mạnh Hạo sau khi đi ba bước thì một thành linh khí của bảy ngọn yêu đăng đã bị Mạnh Hạo hấp thu, khiến lão đau lòng mà rống lên.
Bước được ba bước thì thân hình của Mạnh Hạo cũng đã run rẩy, không thể nào bước tiếp. bảy ngọn yêu đăng phía trước vẫn truyền ra từng đợt linh khí mênh mông. Mạnh Hạo thở hổn hển, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, hắn bắt đầu điên cuống hấp thu linh khí mặc cho Kháo Sơn lão tổ ở dưới lòng đất gào thét.
Lực hút trong cơ thể hắn cực kỳ kinh khủng, giống như là ác lang đã bị đói lâu năm, liều mạng mà thôn phệ linh khí. Linh khí tràn vào trong cơ thể khiến thân hình Mạnh Hạo càng thêm run rẩy. Nhưng hắn cảm nhận được huyết nhục đang cáng lúc càng cứng cỏi, lớn mạnh, thậm chí cả xương cốt hình như cũng đang hấp thu những linh khí này mà trở nên càng cứng rắn hơn!
Ngưng khí tầng mười là cảnh giới luyện thể, đây là cảnh giới chỉ có ở thời viễn cổ. Nhưng giờ phút này Mạnh Hạo ở trong động phủ của Kháo Sơn lão tổ đang đem tạo hóa này mạnh mẽ cướp đoạt.
Mà linh khí cảnh giới này cần, thiên địa lại không cho. Nhưng Kháo Sơn lão tổ lấy một Nguyên Anh và sáu Kết Đan làm dầu, lấy sinh mệnh của bọn họ làm lửa đốt lên yêu đăng sinh ra linh khí, lại trở thành chất dinh dưỡng mà Mạnh Hạo cần nhất!
“Mạnh Hạo!!! Dừng lại, mau dừng lại a, chúng ta thương lượng một chút. Những linh khí này lão tổ ta còn có trọng dụng, thật sự là có trọng dụng, ngươi đứng có hút a.”
“Chết tiệt, Mạnh Hạo ngươi mau dừng lại. Những linh khí này của ta, ta phải tân tân khổ khổ giết nhiều người như vậy đạt được. Phong ấn của ta! Nếu Mạnh Hạo ngươi còn không dừng lại, lão tổ ta đem ngươi trục xuất ra khỏi sư môn!!” Kháo Sơn lão tổ thở hổn hển, giờ phút này lão đã sớm quên đi những bảo vật lão cất giữ bị lấy đi, cũng quên cả chuyện Phong Yêu Cổ Ngọc. Thậm chí có thể nói, tất cả vật phẩm lúc trước Mạnh Hạo lấy đi tuy làm lão tức giận, nhưng so sánh với hôm nay, giờ phút này mới là lúc mà lão lo lắng nhất.
Mạnh Hạo ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục điên cuồng hấp thu. Nhục thể của hắn đã cường đại hơn, thậm chí lúc này trong cơ thể còn truyền ra từng tiếng bang bang, da tay của hắn dần xuất hiện nứt nẻ, đó chính là do huyết nhục mới sinh tạo thành.
Da hắn nứt nẻ ngày càng nhiều, thậm chí có chỗ đã bong ra, tóc Mạnh Hạo cũng dài ra không ít. Hai mắt của hắn lộ ra vẻ sáng ngời, ngưng khí tầng thứ mười đã hoàn toàn cô đọng trên người của hắn.
Không hề xuất hiện dấu hiệu sẽ giảm xuống nữa, mà vĩnh viễn tồn tại. Trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của ngưng khí tầng mười. Hắn có thể nhận thấy một cách rõ ràng, giờ phút này chỉ cần một ý nghĩ của mình, liền có thể trở về ngưng khí tầng chín để có thể hấp thu linh khí trong thiên địa, lại cũng có thể trong nháy mắt lại bước vào ngưng khí tầng mười.
Không biết bao lâu sau, trong đầu Mạnh Hạo oanh lên một tiếng, mấy làn da còn sót lại chưa bong ra giờ phút này cũng toàn bộ nát bấy. Hai mắt của hắn sáng ngời chưa từng có, một loại cảm giác cường đại tràn ngập ở trong đầu. Thậm chí hắn rất tự tin, lúc này mình ở cảnh giới ngưng khí tầng mười đánh ra một quyền, có thể đánh chết bất kỳ ngưng khí tầng chín nào.
Loại cường đại này so với lực lượng mà khi trước Mạnh Hạo mượn hạt châu của Tiểu Hổ mới đạt được còn mạnh hơn.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi chậm rãi đứng lên. Không phải là hắn rời đi mà bước về phía trước một bước. Lúc này hắn cách bảy ngọn yêu đăng chỉ còn có năm bước!
Kháo Sơn lão tổ ở trong lòng đất hô hấp càng dồn dập, lão đã chửi suốt mấy ngày, từ để mắng cũng đã dùng hết, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo hấp thu linh khí mà lão rất cần để củng cố ngưng khí tầng mười. Lão vốn tưởng đối phương sẽ rời đi, nhưng lại thấy Mạnh Hạo còn bước vào thêm một bước khiến lòng lão càng thêm hốt hoảng.
Theo Mạnh Hạo tiến lên, lúc này đã có tới một thành ba linh khí từ bảy ngọn yêu đăng chạy thẳng đến chỗ hắn. Linh khí mênh mông vừa chui vào lập tức khiến thân thể của Mạnh Hạo nổ vang, nhưng hai mắt của hắn mang theo cố chấp, lại bước thêm về phía trước một bước, khiến khoảng cách giữa hắn và bảy ngọn yêu đăng chỉ còn bốn bước.
Ngọn lửa trên bảy ngọn yêu đăng nhoáng lên một cái, linh khí lại mạnh mẽ phóng về phía Mạnh Hạo, lúc này đã đạt đến một thành sáu!
“Lực hút trong cơ thể chẳng những không biến mất mà ngược lại càng mạnh hơn, chẳng lẽ... sau ngưng khí tầng mười còn có ngưng khí tầng thứ mười một?” Mạnh Hạo cắn răng, mượn sự mạnh mẽ của thân thể khi đang ở ngưng khí tầng mười lại bước ra một bước. Hắn cách bảy ngọn yêu đăng giờ chỉ còn ba bước. Cũng đúng vào lúc này, ngọn lửa trên bảy ngọn yêu đăng lung lay kịch liệt, có hai thành linh khí trong chốc lát chạy thẳng về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lập tức khoanh chân ngồi xuống tiếp tục hấp thu.
Truyện khác cùng thể loại
1428 chương
954 chương
34 chương
110 chương
528 chương
8 chương
74 chương
250 chương
1412 chương